Lúc này một tin không tốt truyền tới chỗ Vương Trạch Vinh. Lữ Hàm Yên gọi tới nói Hạng Đào đã xảy ra chuyện.
Nghe Hạng Đào xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh giật mình. Bây giờ là lúc Hạng Nam tranh đoạt vị trí, Hạng gia đột nhiên xảy ra chuyện thì có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của Hạng Nam không? Vương Trạch Vinh vội vàng hỏi nguyên nhân.
Nghe Lữ Hàm Yên nói, Vương Trạch Vinh mới biết Hạng Đào khi làm Phó thị trưởng Bắc Thủy thì phụ trách xây dựng một cây cầu, bây giờ cây cầu đột nhiên gãy khi mới đi vào hoạt động một năm, khiến rất nhiều người và xe tổn thất.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy Hạng Đào có vấn đề. Hoàn toàn có thể tưởng tượng trong này nhất định có tham ô chất lượng công trình. Hạng Đào là người xây cầu, bây giờ cầu gãy, Hạng Đào muốn thoát cũng không thể.
Sau khi nhận được điện của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh vội vàng gọi cho Hạng Nam. Hắn muốn hỏi ảnh hưởng của việc này với bố vợ.
Tâm trạng Hạng Nam lúc này rất không tốt.
- Trạch Vinh, việc quá đột nhiên, càng làm người ta khó hiểu là vừa xảy ra mà truyền thông khắp nơi đã lập tức tham gia. Con cũng biết hậu quả của việc này đó.
Hạng Nam trầm giọng nói. Ông đương nhiên biết trong này có ẩn giấu đối thủ, nhưng chuyện này muốn bao che cũng không được.
- Bố, Hạng Đào có thể nhận hối lộ không?
Vương Trạch Vinh không tin trong này không có vấn đề.
Hạng Nam thở dài một tiếng rồi nói:
- Hạng Đào quá kém. Chuyện liên quan đến một người phụ nữ, việc này con đừng hỏi nữa.
Vương Trạch Vinh cũng thấy trong này có chuyện nên không tiện hỏi.
- Việc này có ảnh hưởng nhiều đến việc lên chức của bố không?
Vương Trạch Vinh chủ yếu quan tâm đến việc này.
Hạng Nam nói:
- Ảnh hưởng là nhất định, Hoàng gia lần này xem ra vượt xa chúng ta rồi.
Từ trong giọng của ông, Vương Trạch Vinh biết tâm trạng ông rất không tốt. Vương Trạch Vinh an ủi vài câu rồi dập máy.
Hạng Đào xảy ra chuyện, Hoàng gia nhất định sẽ động tay động chân. Nếu như vậy thì khả năng Hoàng gia lên chức sẽ lớn hơn. Làm thế nào giờ? Chẳng may lão gia tử Hoàng gia lên chức, mình bây giờ lại đối đầu với Hoàng Ân Bình, cuộc sống sau này của mình càng thêm khó khăn.
Hạng Định đến nhà thấy Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ liền nói:
- Vương ca, có phải nghĩ đến chuyện của Hạng Đào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này bây giờ anh còn chưa hiểu rõ. Hạng Đào không phải không có tiền, hắn sao lại đi trộm tiền công trình.
Hạng Định bĩu môi nói:
- Anh không biết Hạng Đào sao, hắn trước mặt phụ huynh thì luôn ra vẻ trang nghiêm, nhưng hắn lại chơi gái rất lợi hại.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ý của chú là nói đám phụ nữ của hắn gây ra?
Hạng Định nói:
- Đúng thế, đó là người phụ nữ rất đẹp trên Bao Lệ Lệ. Không biết sao Hạng Đào rất quý cô ta, công trình do Bao Lệ Lệ làm. Người thi công là đám anh em của x.
Nghe vậy Vương Trạch Vinh biết Hạng Đào có phiền phức rất lớn. Xảy ra chuyện lớn như vậy thì chức Thị trưởng của y coi như xong.
Hạng Định còn nói thêm:
- Vương ca, anh không biết là Bao Lệ Lệ còn có một con trai bốn tuổi với Hạng Đào.
Vương Trạch Vinh chỉ có thể cười khổ một tiếng. Hạng Đào coi như xong đời.
Từ trong cuộc điện thoại với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh biết Hoàng gia bây giờ đang tìm mọi cách làm ngã Hạng Đào. Vương Trạch Vinh không tin Hoàng gia không biết tình huống của Hạng Đào. Có tình huống này và truyền thông không ngừng đánh vào, bảo sao tâm trạng Hạng Nam không tốt.
- Vương ca, anh thấy đó, mấy anh em Hạng gia quá kém. Không giấu gì anh, bởi vì con cháu Hạng gia kém nên thế lực Hạng gia dần thay đổi. Nếu không có mấy phụ huynh thì em sợ Hạng gia sẽ xong.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mấy chú bác vẫn còn đương chức, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì.
Hạng Định nói:
- Lần này vốn là cơ hội. Nếu bác có thể lên chức thì Hạng gia có thể từ từ bố trí, không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Không biết chừng sẽ ảnh hưởng đến khả năng lên chức của bác.
Sau khi xảy ra chuyện này, Vương Trạch Vinh càng thêm quan tâm đến truyền thông.
Quả nhiên truyền thông rất chú tâm đến vụ sập cầu này, theo báo chí không ngừng đưa tin thì Hạng Đào rất nhanh bị bắt, từ đó cũng kéo ra người phụ nữ Bao Lệ Lệ.
Thấy chuyện này, Vương Trạch Vinh cũng có thể cảm nhận cơn gió lốc đang thổi qua Bắc Kinh.
Xem ra Hoàng gia đã ra chiêu độc để đối phó Hạng gia.
Đối mặt với chuyện lớn như vậy nên Vương Trạch Vinh không thể ngồi yên mà bắt máy bay lên Bắc Kinh.
Sau khi đến Hạng gia, Lữ Hàm Yên lo lắng nói:
- Trạch Vinh, tâm trạng bố không quá tốt.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Hạng Nam cười cười rồi gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Bố, việc này ảnh hưởng thế nào với bố?
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi cười khổ nói:
- Về cơ bản đã không còn hy vọng.
- Tại sao lại như vậy?
Vương Trạch Vinh rất giật mình. Vấn đề của Hạng Đào sao lại ảnh hưởng quá lớn như vậy?
Hạng Nam nói:
- Mặc dù chỉ là vấn đề của riêng Hạng Đào, nhưng ở Trung Quốc nếu xuất hiện chuyện lớn như vậy, dư luận sẽ thấy Hạng gia như thế nào. Muốn lên chức thì gia đình phải trong sạch, ít nhất không làm người chú ý. Hạng Đào xảy ra chuyện đã ảnh hưởng xấu tới hình ảnh Hạng gia. Nếu như không phải lúc quan trọng này thì còn đỡ. Con cũng biết Hoàng gia đã dồn hết lực lượng để truyền thông không ngừng đưa tin.
Vương Trạch Vinh cũng không rõ tầm Trung ương đấu nhau như thế nào. Thấy Hạng Nam thất vọng như vậy, hắn đành an ủi:
- Bố, không thể lên chức thì thôi, sau này tìm cơ hội vậy.
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, lần này nếu không thể lên chức thì sẽ phải về hưu. Nếu như mọi người về hưu thì Hạng gia phải dựa vào các con chống giữ. Con thấy đó, Hạng Định và Hạng Đào đã không còn hy vọng, chỉ còn con và Hạng Quang. Nói thật Hạng Quang không được, Hạng gia sau này phải dựa vào con.
Khi nói như vậy, Hạng Nam rất mệt mỏi.
- Mấy người đều lui sao ạ?
Vương Trạch Vinh có chút giật mình.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Sang năm thì ba anh em bố đều lui. Hạng Thành vì giữ cho Hạng Đào nên phải lui.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Con là con rể bố, bố không giấu con. Thế lực Hạng gia còn là do bố, mọi người thấy bố có thể lên chức nên vẫn còn đoàn kết. Nhưng nếu bố lui thì thế lực Hạng gia sẽ rất không tốt. Mặc dù Hạng gia vẫn còn sức ảnh hưởng nhất định nhưng nếu không có một người lãnh đạo thì sẽ bị các thế lực khác nuốt trọn.
Từ trong giọng của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh lần đầu thấy Hạng gia nguy hiểm như vậy nên nói:
- Hạng Quang có thể chống đỡ được không bố?
- Con nghĩ mọi người không giúp Hạng Quang sao? Hạng gia đã bỏ rất nhiều vốn liếng trên người nó, đáng tiếc năng lực củ nó quá kém. Bây giờ nó có thể làm Thị trưởng là cực hạn của Hạng gia.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con lo người Hoàng gia lên chức sẽ chèn ép Hạng gia.
Hạng Nam cũng có lo lắng như vậy nên nói:
- Con nói đúng, bố cũng lo lắng như vậy. Bố xuống, người kia của Hoàng gia sẽ mất một người cạnh tranh, khả năng lên chức của y là rất cao.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bọn họ nhằm vào Hạng Đào, chúng ta cũng có thể nhằm vào người của bọn họ.
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, Hạng gia bây giờ đặt hết hy vọng vào con, bố không hy vọng con xảy ra chuyện. Đối với Hạng gia mà nói, có thể làm Hạng gia trỗi dậy chỉ có thể là con. Mấy người bọn bố đã bàn dự định toàn lực tạo thế để đẩy con lên.
Vương Trạch Vinh khá vui vì Hạng Nam quan tâm mình như vậy. Hắn nói:
- Bố, có một chuyện con đoán có thể ảnh hưởng đến Hoàng gia. Ít nhất cũng có thể làm ông lão Hoàng gia không thể lên chức.
Hạng Nam vội vàng nói:
- Là chuyện gì. Nếu người kia Hoàng gia không thể lên chức sẽ là việc tốt đối với Hạng gia. Nếu có cơ hội chúng ta có thể bàn bạc với người có thể lên chức, như vậy sẽ tốt cho Hạng gia.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói, ông lập tức nghĩ đến việc tranh thủ lợi ích cho Hạng gia.
Vương Trạch Vinh liền nói khả năng Hoàng Ân Bình giết người ra.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam hỏi rõ chi tiết rồi gật đầu nói:
- Nếu là như vậy thì lợi dụng truyền thông làm cho Hoàng Ân Bình không có vấn đề cũng thành có. Đây là cơ hội đả kích Hoàng gia, việc này chúng ta sẽ toàn lực triển khai.