Sau khi nghiên cứu với Vương Trạch Vinh một lúc, Hạng Nam cuối cùng đã nở nụ cười:
- Còn không mau đi xem con của con.
Đối với Hạng Nam mà nói mình nếu mất khả năng lên chức thì ông muốn nhất là thấy Hoàng gia không lên chức. Vì thế ông còn chú ý hơn Vương Trạch Vinh trong việc đối phó Hoàng Ân Bình.
Vương Trạch Vinh lập tức vội vàng đổi tâm trạng. Từ sau khi Lữ Hàm Yên sinh con, hắn cũng chỉ về được vài lần. Công tác ở Thường Hồng quá bận, hắn thật không có thời gian lên Bắc Kinh với vợ.
Ra khỏi thư phòng, Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên đang ôm con chơi.
- Cho bố ôm chút.
Vương Trạch Vinh đưa tay ôm con, không ngờ thằng bé lại khóc rống lên.
Vương Trạch Vinh luống cuống như vậy, Lữ Hàm Yên đỡ con mà nói:
- Con khó nhận người, anh lâu như vậy mới về nên con không cho anh ôm.
- Em vất vả rồi.
Vương Trạch Vinh có chút áy náy vì mình không mấy khi được gặp con.
Lữ Hàm Yên mặc dù mới xinh con nhưng vóc dáng vẫn đẹp và quyến rũ hơn. Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, cô nhẹ nhàng nói:
- Anh bận công tác mà, em hiểu.
Tuy nói như vậy nhưng trên mặt cô hiện rõ vẻ buồn bã.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình càng có lỗi với cô:
- Anh sẽ ở Bắc Kinh vài hôm với em và con.
Hạng Nam thấy vợ chồng trẻ thân thiết như vậy cũng vui vẻ. Chẳng qua nghĩ đến tình hình Hạng gia nên ông nói:
- Con phải mau về bố trí đi, thời gian không đợi người.
Vương Trạch Vinh hiểu ý của Hạng Nam. Bây giờ đã là màu đồng, sau khi hết năm thì chỉ còn hai ba tháng là Đại hội, cần phải vào lúc này khiến Hoàng gia không thể lên chức, nếu không sẽ rất bất lợi với Hạng gia. Đương nhiên Hạng Nam còn có một suy nghĩ, nếu hai nhà đều xảy ra chuyện thì ông ít nhiều còn hy vọng sống.
Hứa Tố Mai từ bếp đi ra bế cháu rồi nói:
- Trạch Vinh không mấy khi được về, Tiểu Mật con ở lại với Trạch Vinh.
Hai ông bà ôm cháu đi đến chỗ lão thái thái để vợ chồng trẻ có không gian riêng.
Thấy mọi người đã đi, Lữ Hàm Yên lao vào lòng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh ôm chặt Lữ Hàm Yên.
- Trạch Vinh, em nhớ anh.
Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh không nói gì mà bế bổng Lữ Hàm Yên vào phòng ngủ.
Nằm trong lòng Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên không ngừng hôn mặt hắn. Vương Trạch Vinh cũng vừa đi vừa hôn Lữ Hàm Yên ở trong lòng.
Sau nhiều lần cao trào, Lữ Hàm Yên mệt mỏi nằm trong lòng Vương Trạch Vinh, cảm thấy chỗ đó của Vương Trạch Vinh vẫn cứng, Lữ Hàm Yên do dự một chút rồi nói:
- Xem ra em không thể thỏa mãn anh.
Vương Trạch Vinh véo véo vú của Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Nói gì đó, anh rất khoái cảm.
Lữ Hàm Yên nói:
- Nghe nói không ít phụ nữ vì sợ sinh con nên chỗ đó kém đi, nên mãi không chịu sinh con. Em biết thế nên học bọn họ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Em nghĩ lung tung gì đó, em rất đẹp mà.
Lữ Hàm Yên nói:
- anh có Tiểu Giang, lại có Hương Băng, em sợ anh không cần em.
Thì ra Lữ Hàm Yên sợ như vậy, Vương Trạch Vinh biết đây là do cô lâu không ở bên mình mà nghĩ như vậy. Vương Trạch Vinh tát nhẹ vào mông Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Em ngứa da nên muốn đánh à?
Bị Vương Trạch Vinh tát như vậy, Lữ Hàm Yên chui vào trong lòng hắn rồi nói:
- Em dùng miệng giúp anh.
Dưới sự cố gắng của Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cuối cùng đã phát tiết.
- Cùng anh đến Thường Hồng nhé.
Vương Trạch Vinh nghĩ điều kiện ở Thường Hồng bây giờ cũng rất được nên hy vọng ở cùng vợ con.
Nghe thấy thế, Lữ Hàm Yên vui vẻ nói:
- Em sẽ đi theo anh.
Nói xong, Lữ Hàm Yên còn nói thêm:
- Hay là mấy tháng nữa đi. Con còn nhỏ, Thường Hồng là khu động đất nên em lo cho con.
Vương Trạch Vinh vừa nghĩ thấy cũng đúng nên nói:
- Sau này không được nghĩ lung tung, anh muốn em cả đời.
Tâm trạng Lữ Hàm Yên vì lời này của Vương Trạch Vinh nên tốt hơn.
Lữ Hàm Yên hỏi:
- Hương Băng có khỏe không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô ấy ở Phượng Hải, anh ở Thường Hồng nên rất ít khi gặp nhau.
Lữ Hàm Yên véo chỗ kín Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Có gặp thường xuyên em cũng chịu. Anh đó, đi khắp nơi reo rắc tình cảm, không cho ra ngoài làm loạn.
Lữ Hàm Yên rất bất đắc dĩ.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn nhiều lời ở việc này, hắn nói sang việc khác:
- Bố lần này xem ra không hy vọng thành phó Thủ tướng, tâm trạng bố không tốt.
Quả nhiên nghe Vương Trạch Vinh nhắc như vậy, Lữ Hàm Yên nói:
- Trạch Vinh, em không hiểu. Hạng Đào xảy ra chuyện thì có quan hệ gì với bố, sao có thể ảnh hưởng đến chuyện bố lên làm phó Thủ tướng?
Thấy đã chuyển được đề tài, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Mặc dù chuyện của mình và Long Hương Băng thì Lữ Hàm Yên và Tiểu Giang biết, nhưng ít nhắc đến trước mặt mấy cô là tốt.
- Hàm Yên, Hạng Đào là người Hạng gia, em biết truyền thông bây giờ rồi đó, ý của dân chúng sẽ ảnh hưởng đến Đảng. Hạng gia xảy ra chuyện lớn như vậy thì không phải việc của riêng Hạng Đào. Lần này cầu sập do một người phụ nữ mà Hạng Đào bao làm ra, đầu tiên là giao dịch quyền sắc, sau đó còn là quan và thương nhân kết nối. Càng bất lợi là Hạng Đào có con với người phụ nữ kia. Có nhiều vấn đề như vậy và có kẻ công kích Hạng gia, Hạng gia sẽ có hình ảnh nào trong mắt mọi người?
Lữ Hàm Yên biết chuyện này nên thở dài nói:
- Bảo sao em thấy vợ chồng Hạng Đào là lạ, có lẽ bọn họ đã sớm không còn tình cảm.
Lữ Hàm Yên nói đến đây liền nói với Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, anh không được học Hạng Đào. Tiểu Giang và Long Hương Băng em đều mắt nhắm mắt mở.
Vương Trạch Vinh vội vàng hôn lên mặt Lữ Hàm Yên rồi nói:
- Vợ anh đẹp như vậy, anh sao nỡ.
Lữ Hàm Yên lúc này mới cười nói:
- Mấy tháng nữa em sẽ đi tập Yoga để lấy lại vóc dáng. Nếu không anh không cần em.
- Hạng Đào không xảy ra chuyện gì chứ?
Một lúc sau Lữ Hàm Yên hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Theo bình thường thì sẽ có vấn đề lớn. Nhưng bố nói bác vì giữ cho Hạng Đào nên sẽ lui, anh đoán không làm quan được nữa.
Lữ Hàm Yên thở dài nói:
- Thật không ngờ, trong mắt em thì mấy anh em Hạng gia có mỗi Hạng Đào là trầm ổn, không ngờ anh ta lại xảy ra chuyện.
Từ trong phòng đi ra, Vương Trạch Vinh thấy không ai ở đây nên hỏi Lữ Hàm Yên:
- Lão thái thái bây giờ thế nào rồi?
Lữ Hàm Yên nói;
- Nhiều bệnh nên về cơ bản không xuống giường. Em sợ bà không sống được bao lâu nữa.
Hạng gia có lẽ nguy thật rồi. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than thở.
Theo Lữ Hàm Yên đến bệnh viện, Vương Trạch Vinh thấy mọi người ở đây, tâm trạng lão thái thái bây giờ khá tốt.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, lão thái thái vui vẻ nói:
- Trạch Vinh đến à? Bà thấy cháu trên Tv, làm rất tốt. Truyện Quan Khí
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bà khỏe không ạ?
- Hôm nay bà rất tốt.
Lão thái thái nói.
Thấy tình hình của lão thái thái, Vương Trạch Vinh cảm thấy bà không biết chuyện của Hạng Đào. Vương Trạch Vinh nhìn Hạng Nam, ông khẽ lắc đầu. Lão thái thái bây giờ không thể biết chuyện của Hạng Đào. Người Hạng gia có lẽ là giấu.
Vương Trạch Vinh sau khi từ bệnh viện về liền chuyên tâm chơi với con. Mới đầu đứa bé không thích hắn ôm, cứ ôm là khóc, nhưng cuối cùng vì là bố nên Vương Trạch Vinh đã ôm được nó.
Thấy đứa bé cười cười trong lòng mình, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Muốn bố ôm, muốn bố ôm nè.
Thấy Vương Trạch Vinh vui vẻ như vậy, mọi người Hạng gia đều cười