Các kênh truyền thông Bắc Kinh đột nhiên nhận được một bức thư. Trong bức thư nói rõ một việc là vụ giết người liên quan đến lãnh đạo tỉnh, hy vọng phái phóng viên phỏng vấn. Sau khi nhận được bức thư này, hầu hết các báo đều hứng thú, đây là lãnh đạo cấp tỉnh giết người mà.
Hà Phi Vũ – phóng viên Dạ báo Bắc Kinh được tòa soạn phân công liền chạy ngay đến khách sạn. Là phóng viên cấp thấp trong tòa soạn, chuyện tốt căn bản không rơi đến đầu hắn. Chỉ có những tin đồn thì hắn mới được đi làm, hắn cũng biết lần này mình chỉ đi xem mà thôi, cũng không hy vọng nắm được tin tức gì.
Hà Phi Vũ còn tưởng mình đến sớm, kết quả làm hắn có chút ngạc nhiên vì một vài phóng viên đã tới. Nhìn phóng viên Lão Trần của một tòa soạn nhỏ cũng đến, Hà Phi Vũ đi tới hỏi:
- Rốt cuộc là tình hình như thế nào?
Lão Trần cười nói:
- Ai biết, tôi nhận được lệnh từ cấp trên bảo đến xem một chút. Không ngờ ông anh cũng tới.
Lúc này lại có không ít phóng viên đến.
Lão Trần nói:
- Không biết là thật không, một lãnh đạo tỉnh giết người, đây là tin lạ đó.
Hà Phi Vũ nói:
- Lãnh đạo tỉnh còn cần tự tay giết người sao? Nếu muốn giết thì đầy kẻ giúp mà.
Lão Trần cười nói:
- Ông đó, nghĩ Trung Quốc là xã hội đen hết sao?
Hai người không ngừng nói chuyện với nhau.
Đang khi mọi người không chờ được thì thấy có mấy người đi vào. Cầm đầu là một thanh niên đeo kính.
Người thanh niên cầm đầu nói:
- Thưa các vị phóng viên, hôm nay mời mọi người đến là để mọi người giải oan cho chúng tôi.
Nghe thấy thế các phóng viên liền chú ý lắng nghe.
Theo thời gian sau đó, mỗi một phóng viên đều được phát một bản tài liệu.
Hà Phi Vũ nhìn tài liệu trong tay liền thầm nghĩ có chuẩn bị đây. Sau khi mở tài liệu, hắn nhìn chằm chằm vào nội dung, đây là tài liệu như quả bom. Hà Phi Vũ cảm thấy mình may rồi, nếu việc này là thật thì chỉ cần viết tốt mình sẽ khác hẳn.
Một lát sau, thanh niên kia nói:
- Thưa các vị phóng viên, vừa nãy phát cho mọi người là một vụ án. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Giang Sơn – Hoàng Ân Bình giết một phóng viên trẻ tuổi. Người đàn ông đội mũ, dùng áo che mặt trong bức ảnh là Hoàng Ân Bình, người đi cùng là vợ hắn – Cổ Lệ Châu. Một bức khác là cảnh Thôi Phù Vĩ – nạn nhân và Cổ Lệ Châu đi vào khách sạn.
Theo hắn giới thiệu, mọi người cẩn thận xem tài liệu trong tay. Quả nhiên toàn bộ cảnh Cổ Lệ Châu cùng Thôi Phù Vĩ vào khách sạn, Hoàng Ân Bình một mình đi vào, sau đó Cổ Lệ Châu và Hoàng Ân Bình rời khỏi khách sạn đều được chụp lại. Hoàng Ân Bình mặc dù muốn che mặt nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà bức ảnh lại hiện rõ mặt hắn.
Thấy nội dung như vậy, một hình ảnh Hoàng Ân Bình bắt gian tại khách sạn, sau đó giết Thôi Phù Vĩ xuất hiện trước mắt mọi người.
Hà Phi Vũ đứng dậy nói:
- Cho hỏi một chút, tôi đã xem thì đây chỉ là đoán, làm sao có thể chứng minh Hoàng Ân Bình giết người?
Thanh niên rút một máy ghi âm rồi nói:
- Chúng tôi đương nhiên có chứng cứ, mời mọi người nghe:
Nói xong y liền bật máy ghi âm lên, âm thanh trong máy nghe rất rõ ràng.
- Là Hoàng Ân Bình giết Tiểu Thôi, là Hoàng Ân Bình giết Tiểu Thôi …
Giọng một người phụ nữ không ngừng vang lên.
Thanh niên nói:
- Mọi người có nghe thấy không, người nói chuyện là vợ của Hoàng Ân Bình – Cổ Lệ Châu. Cô ấy nếu không thấy Hoàng Ân Bình giết người thì sao lại nói như vậy.
Các phóng viên có thể nghe ra Cổ Lệ Châu đang rất căm hận.
Chắc là Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ quan hệ lén lút và bị Hoàng Ân Bình phát hiện, sau đó Hoàng Ân Bình giết Thôi Phù Vĩ. Mọi người cảm thấy mình đã có đề tài rất nhạy cảm. Không ít phóng viên đã gõ không ngừng trên máy tính xách tay, bọn họ muốn lập tức truyền tin về tòa soạn.
Thanh niên vừa nói xong thì thấy mấy người già trẻ lớn bé đều quỳ xuống.
Cảnh này càng làm cho các phóng viên kích động, không ngừng có người chụp ảnh.
Thanh niên nói:
- Là một người hy vọng chính nghĩa, tôi biết chuyện này liền cảm thấy mình rất vô lực. Kẻ giết người là một Phó chủ tịch thường trực tỉnh, chúng tôi không có cửa mà tố cáo. Hắn có quyền sinh quyền sát, muốn giết chúng tôi chỉ như bóp một con kiến. Nhưng nghĩ một phóng viên như các vị bị giết, nghĩ đến người già không có chỗ dựa, tôi cho dù bị giết cũng phải đưa việc này ra công lý. Xin các vị phóng viên, xin các vị nể mặt đồng nghiệp, dùng vũ khí của mình để giải oan cho Thôi Phù Vĩ.
Thanh niên nói như vậy lập tức khiến các phóng viên rất căm phẫn.
- Xin mọi người.
Em gái xinh đẹp của Thôi Phù Vĩ không ngừng dập đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Các phóng viên tranh nhau hỏi nội dung rồi vội vàng rời đi.
Nhìn các phóng viên rời đi, thanh niên liền mang theo người nhà Thôi Phù Vĩ về khách sạn rồi nói với bố Thôi Phù Vĩ:
- Chú, cháu chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Cháu đã trả tiền khách sạn một tháng, mọi người cứ yên tâm mà ở. Tin rằng các phóng viên sẽ đến tìm mọi người. Muốn giải oan cho Thôi Phù Vĩ thì chỉ có cơ hội này.
Bố Thôi Phù Vĩ nhìn thanh niên rồi nói:
- Mặc dù tôi không biết tại sao anh giúp nhà chúng tôi, nhưng tôi vẫn rất cảm kích.
Thanh niên nói:
- Trước khi Hoàng Ân Bình ngã thì cháu sẽ không xuất hiện. Mọi người cẩn thận một chút.
Nhìn thanh niên rời đi, trên mặt Thôi Phù Vĩ lộ ra vẻ kiên định. Con mình chết quá thảm, dù là ai giết thì ông cũng muốn đòi nợ máu.
Thanh niên sau khi rời khách sạn lại chạy vòng vo một lúc, khi tự nhận không thấy ai theo đuôi liền dừng lại gọi điện:
- Vương thiếu gia, chuyện tôi đã làm xong.
- Anh trốn đi, các chuyện khác không cần lo.
Vương Tú Toàn bỏ điện thoại rồi nhìn đám người Ngô Uy Hoa:
- Thằng chó Hoàng Ân Bình, lần này xem hắn qua cửa này như thế nào.
Diệp Ba nói:
- Ông lấy đâu ra mấy bức ảnh và đoạn ghi âm đó.
Vương Tú Toàn cười nói:
- Cái này Hoàng Ân Bình chỉ có thể tự trách mình. Hắn vì theo dõi vợ mình nên lén thuê thám tử. Thằng kia cũng rất chuyên nghiệp chụp hết ảnh lại. Tôi phái người đi theo dõi tên này thì mới tìm được mấy bức ảnh đó.
Tiền Thanh Chí nói:
- Vậy ghi âm là như thế nào?
Vương Tú Toàn cười ha hả nói:
- Đây là ngẫu nhiên mà thôi. Uông Phỉ hôm đó ra ngoài phỏng vấn thì thấy mặt Cổ Lệ Châu bị đánh hỏi vài câu, không ngờ Cổ Lệ Châu mời cô ấy đi uống rượu. Kết quả hai người vào khách sạn, tâm trạng Cổ Lệ Châu rất kém nên không ngừng nói ra lời này. Uông Phỉ lúc ấy có máy ghi âm nên ghi lại.
Nghe Vương Tú Toàn nói như vậy, mọi người mới hiểu là như thế nào.
Trịnh Tuệ Kiệt nói:
- Tôi thấy như thế nào thì Hoàng Ân Bình cũng không giống tên giết người.
Ngô Uy Hoa nói:
- Mặc kệ nó có giết người hay không. Chúng ta có thể làm là đưa việc này ra ngoài, để cấp trên đè xuống. Mấy ông phải hiểu bọn mình bây giờ đã dồn vào Vương Trạch Vinh. Hạng gia sau khi xảy ra chuyện của Hạng Đào thì khả năng Hạng Nam lên chức là rất nhỏ. Nhưng ông lão Hoàng gia kia lại rất có thể lên. Bây giờ làm như vậy sẽ giúp cho Vương Trạch Vinh. Tin rằng Hạng gia sẽ có phản kích.
Mọi người đều cười phá lên.
Hầu Dã thở dài nói:
- Con cháu Hạng gia càng lúc càng không được. Nếu không có Vương Trạch Vinh thì bọn họ muốn duy trì thực lực như bây giờ cũng khó.
Vương Tú Toàn nói:
- Nếu không như vậy thì sao tôi lại làm như vậy? Sang năm thì lão gia tử nhà tôi sẽ về, Vương gia thiếu người lãnh đạo. Bây giờ giúp Vương Trạch Vinh một chút, tôi tin Vương Trạch Vinh là người đáng để chúng ta dồn vào.
Chuyện đúng như bọn họ dự đoán, báo lớn còn phải xin chỉ thị nhưng báo nhỏ thì khác, mọi người tranh nhau đưa ra. Chỉ trong một tối cả nước đều biết Phó chủ tịch thường trực tỉnh Giang Sơn chạy đến khách sạn giết tình nhân của vợ.