- Vương ca, hôm nay anh có thể lên Phượng Hải không?
Uông Phỉ nhỏ giọng nói.
Mấy hôm trước Uông Phỉ và Uông Kiều đến Thường Hồng điều tra, sau đó về Phượng Hải. Bây giờ Uông Phỉ lại gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
- Có chuyện gì em?
Từ trong giọng của Uông Phỉ, hắn có thể cảm nhận cô có chút lo lắng.
- Mẹ đến nói là muốn gặp anh.
Vương Trạch Vinh chỉ biết một chút về mẹ Uông Phỉ. Theo Vương Trạch Vinh biết thì mẹ Vệ Thục Phân là Phó chánh văn phòng Bộ Ngoại giao, thường xuyên ra nước ngoài. Lần trước lão thái thái mất thì hắn cũng chỉ gặp được bà một lần.
- Anh đến ngay.
Vương Trạch Vinh biết cửa này dù như thế nào cũng phải qua.
- Vương ca, tâm trạng mẹ không tốt mấy, anh phải chịu một chút đó.
- Anh biết.
Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu chuyện của mình và Uông Phỉ do một tay Uông Nhật Thần xử lý, đừng nói là Vệ Thục Phân mà Uông Chính Côn cũng không vui cho mấy.
Việc này Vương Trạch Vinh cũng có thể hiểu, để con gái mình đi làm vợ bé cho người, điều này có ai là vui được. Lần này có lẽ Vệ Thục Phân rất tức.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Bố mẹ mình sửa mộ gây động tĩnh lớn, bây giờ mẹ Uông Phỉ lại tới đúng là họa vô đơn chí.
Vương Trạch Vinh gọi Long Dũng Đình tới rồi đi lên Phượng Hải.
Xe vừa vào nội thành, Vương Trạch Vinh bảo Long Dũng Đình về nhà con mình lái xe đến nhà Uông Phỉ.
Khi Vương Trạch Vinh tới thì thấy Uông Phỉ và Uông Phỉ ở đó, ngoài ra Vệ Thục Phân cũng đang tức tối ngồi trên ghế.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Uông Phỉ nhìn hắn.
Vương Trạch Vinh biết đây là Uông Phỉ có ý bảo mình nhịn nên khẽ gật đầu với cô.
- Bác mới đến?
Vương Trạch Vinh chào Vệ Thục Phân.
Vệ Thục Phân hừ một tiếng.
- Hai đứa ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta.
Vệ Thục Phân nói với Uông Phỉ và Uông Kiều.
- Mẹ, bọn con nghe cũng có sao đâu.
Vệ Thục Phân nói.
Vệ Thục Phân trừng mắt nhìn Uông Phỉ rồi nói:
- Còn không ra.
Đối với con gái của mình, Vệ Thục Phân rất áy náy. Bởi vì công tác nên không có thời gian chăm sóc con.
Nghe Uông Phỉ thành vợ bé người ta, Vệ Thục Phân lòng đau như cắt. Bà cũng cãi nhau với chồng mãi, còn gọi Uông Phỉ về mấy lần nhưng không có kết quả.
Thấy Uông Phỉ và Uông Kiều đi ra, Vệ Thục Phân nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Tôi biết cậu là người có vợ, cậu nghĩ đến nếu Tiểu Phỉ theo cậu thì có hạnh phúc không?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Cháu cũng đã nghĩ đến việc này, cháu đúng là không thể cho Tiểu Phỉ một gia đình bình thường.
- Cậu nếu biết như vậy sao còn cứ quấn lấy Tiểu Phỉ?
Vương Trạch Vinh nghe vậy thì bực bội nói:
- Việc này bác có thể hỏi Tiểu Phỉ.
Vệ Thục Phân nghe Vương Trạch Vinh như vậy liền bất đắc dĩ nói:
- Tôi biết là do Tiểu Phỉ chủ động một chút, cậu sao không từ chối tình cảm của nó. Nó còn trẻ, không có kinh nghiệm sống, tình cảm là mù quáng. Tôi không hy vọng sau này nó sẽ hối hận.
Vương Trạch Vinh hiểu rõ Vệ Thục Phân, ở tình cảm của mình thì cô không phải là mù quáng. Nếu như mình làm theo lời Vệ Thục Phân mà từ chối Uông Phỉ, hậu quả đúng là không thể biết trước.
- Bác, chuyện đã đến nước này thì cháu thấy nói như vậy không cần thiết nữa.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mình đã nói chuyện rõ với Uông Nhật Thần, bây giờ căn bản không thể lật lại. Vệ Thục Phân lần này đến Phượng Hải có lẽ là bí mật.
Vệ Thục Phân trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh, bà phát hiện mình đúng là không thể làm gì người đàn ông này. Cho hắn tiền để rời khỏi Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh tiền có lẽ không ít hơn Uông gia. Dùng quyền thế thì Vương Trạch Vinh còn trẻ đã làm quan to như vậy, tiền đồ lớn như vậy thì chính là con rể quá tốt với Uông gia. Đáng tiếc hắn lại có vợ con.
- Cậu định đối xử với Tiểu Phỉ như thế nào?
Tâm trạng Vệ Thục Phân rất không tốt. Uông gia ở trong nước cũng là gia tộc rất lớn nhưng đối mặt với Vương Trạch Vinh lại rất bất đắc dĩ. Cũng không biết ông nội Tiểu Phỉ nghĩ như thế nào mà đồng ý cho Tiểu Phỉ làm vợ bé của Vương Trạch Vinh.
- mặc dù không thể ra ngoài ánh mặt trời nhưng cháu sẽ cố gắng cho cô ấy cảm giác một gia đình.
- Hừ, cảm giác.
Vệ Thục Phân hiểu ý này.
Cẩn thận suy nghĩ lời Vương Trạch Vinh nói, Vệ Thục Phân cũng hiểu. Bà tự suy nghĩ đến tình hình gia đình mình, mặc dù cùng Uông Chính Côn cũng là một gia đình nhưng hai người cả năm không mấy khi ở bên nhau, gia đình như vậy chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi.
Nghĩ đến gia đình mình, vẻ mặt Vệ Thục Phân liền phức tạp.
Lại nghĩ đến Uông Phỉ, mặc dù quan hệ không thể lộ ra nhưng hai người thật sự có cảm giác thì không phải không thể chấp nhận.
Vệ Thục Phân nói:
- Tôi chỉ có một đứa con gái, nếu cậu có lỗi với nó thì tôi quyết không bỏ qua.
Vương Trạch Vinh không ngờ đối phương lại thay đổi nhiều như vậy nên có chút sửng sốt.
- Chúng tôi đã bàn, bởi vì chuyện của cậu không thể làm rõ ràng nên tôi thấy như vậy. Phụ huynh hai nhà cùng gặp mặt rồi dùng bữa coi như xong.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu nghe bác.
Hắn đang thầm nghĩ quả nhiên Uông gia đã suy nghĩ chuyện này. Vệ Thục Phân nói với mình chỉ là hy vọng việc có thể thay đổi.
Nghe Vương Trạch Vinh vẫn gọi mình là bác, Vệ Thục Phân bực mình nói
- Nếu đã là người một nhà thì tôi phải nhắc cậu vài câu. Cậu đã là lãnh đạo tỉnh nên phải chú ý đến vấn đề tác phong.
Vương Trạch Vinh có chút đỏ mặt nói:
- Cháu sẽ chú ý.
- Sau khi chuyện hai đứa xong thì cậu đến trường Đảng Trung ương học đi.
Vệ Thục Phân nói như vậy thì Uông Phỉ và Uông Kiều ở ngoài rất vui. Hai cô vẫn đứng ngoài nghe trộm. Nghe thấy Vệ Thục Phân đã đồng ý, Uông Kiều nhỏ giọng nói:
- Em hài lòng rồi chứ, mau vào ôm anh yêu đi.
Uông Phỉ đỏ mặt nói:
- Cảm giác nhà là như thế nào?
Uông Kiều hơi tái mặt, chẳng qua rất nhanh đã khôi phục lại:
- Em vào hỏi anh yêu của mình đi.
Vừa nói cô liền đẩy Uông Phỉ vào.
Thấy Uông Phỉ vui như vậy, Vệ Thục Phân thở dài một tiếng.
Thấy con gái xinh đẹp như vậy, Vệ Thục Phân nhíu mày. Cô gái như vậy, lại có gia đình tốt như vậy thì bao người theo đuổi. Vậy mà nó thì hay rồi, muốn làm vợ bé của người.
Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Tuy nói Uông Nhật Thần làm chủ ở Uông gia nhưng nếu mẹ Uông Phỉ không đồng ý thì cũng khó xử.
Vương Trạch Vinh hiểu suy nghĩ của Uông Phỉ, cô không thể công khai quan hệ với mình. Nếu trong nhà mà bố mẹ phản đối, cô nhất định sẽ không vui. Bây giờ mẹ cô đồng ý thì cô đương nhiên sẽ vui vẻ.
- Tiểu Phỉ, nếu việc này đã quyết định thì con tranh thủ thời gian lên Bắc Kinh đi. Mặc dù nói là trong nhà tổ chức thôi nhưng chúng ta cũng cần chuẩn bị chứ.
Uông Phỉ ôm tay Vệ Thục Phân rồi nói:
- Con biết mẹ yêu con nhất mà.
Vệ Thục Phân khẽ vỗ vỗ cô mà nói:
- Lớn như vậy mà như trẻ con, không sợ người ta cười sao?
Uông Phỉ liền đỏ mặt nhìn Vương Trạch Vinh.
- Được rồi, mấy đứa nói chuyện, mẹ đi nghỉ đây.
Vệ Thục Phân mới vừa về nước liền đến ngay Phượng Hải nên có chút mệt.
Thấy Vệ Thục Phân đi nghỉ, Uông Phỉ lúc này mới nói với Vương Trạch Vinh:
- Anh ăn chưa?
Vương Trạch Vinh nói:
- Đang chuẩn bị ăn thì em gọi.
Uông Phỉ cười nói:
- Em và Tiểu Kiều cũng chưa ăn, chúng ta ra ngoài ăn đi.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều rồi nói:
- Hơi phiền một chút, anh không hy vọng đi ăn mà xung quanh đầy bảo vệ.
Uông Phỉ nghe xong liền cười hì hì.
Uông Kiều cũng cười nói:
- Anh yên tâm, em đã sớm bảo người về hết rồi, quyết không quấy rầy anh ăn cơm. Hơn nữa có Vương đại sư bảo vệ, bọn em rất yên tâm.
Vương Trạch Vinh nhìn xung quanh thấy đúng là không có cảnh vệ nên trêu chọc:
- Lâm Khâm không lo em xảy ra chuyện sao?
Nói xong Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy vẻ mặt hai cô không tốt.
Uông Phỉ hừ một tiếng:
- Xảy ra chuyện lớn như vậy mà chỉ gọi điện hỏi sơ qua, vợ chồng gì chứ?
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều thì thấy cô cũng rất buồn.