Vương Trạch Vinh nói với Uông Phỉ:
- Hay chúng ta tìm chỗ nào ăn gì đó là được.
Uông Phỉ nói:
- Anh chẳng lẽ sợ xảy ra chuyện như lần trước. Lần này chúng ta không đến mấy chỗ đông người nữa, tìm một địa điểm có hoàn cảnh tốt là được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Được, Tiểu Phỉ quen Phượng Hải nên dẫn đường.
Uông Phỉ vội vàng nói:
- Yên tâm, lần này em mang mọi người đến ăn ở nơi nhất định không xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh làm lái xe, hai cô gái vui vẻ ngồi nói chuyện.
Bởi vì được mẹ đồng ý nên Uông Phỉ càng vui hơn. Bây giờ cô cũng bớt xấu hổ hơn trước.
Vương Trạch Vinh cũng thích cảm giác dám yêu dám hận của Uông Phỉ.
Theo hướng dẫn của Uông Phỉ, ba người đến một quán ăn ven đường.
Thấy quán trông rất bình thường, Uông Kiều cười nói:
- Tiểu Phỉ, em có phải tìm không được chỗ nên chỉ loạn không thể?
Vương Trạch Vinh nhìn quán thì phát hiện trước cửa đỗ đầy xe công nên có chút giật mình:
- Sao ở đây có nhiều xe công thế?
Uông Phỉ cười nói:
- Hai người đừng thấy vẻ ngoài bình thường, bên trong rất được.
Uông Kiều nói:
- Sao có nhiều nhân viên chính quyền đến đây thế?
Uông Phỉ nói:
- Giá cả nơi đây khá phù hợp nên mọi người hết giờ là đến đây ngồi.
Thấy không ngừng có người đến người đi, Uông Kiều nhíu mày nói:
- Tiểu Phỉ, em làm gì thế. Trạch Vinh bây giờ đã khác, sao em lại dẫn Trạch Vinh đến đây.
Uông Phỉ có chút lo lắng nói:
- Em đúng là không nghĩ nhiều như vậy. Hay là chúng ta đổi chỗ?
Nói xong cô liền nhìn để hỏi ý Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- đổi chỗ đi, nơi này rất phức tạp.
Đang khi nói chuyện thì ba người đi về bãi đỗ xe.
Vừa đi được vài bước thì sau lưng Vương Trạch Vinh đột nhiên có tiếng người gọi:
- Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn thì thấy đó là thanh niên theo đuổi Khương Chi.
Thấy là y, Vương Trạch Vinh liền cười cười.
- Đúng là Bí thư Vương, ngài còn nhớ rõ tôi?
Lý Đào bây giờ là cố lấy can đảm mà gọi Vương Trạch Vinh. Lần trước mặc dù có chút hiểu lầm nhưng y lại hy vọng qua đó mà tạo được quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Gần đây quan trường truyền một câu mà ai cũng thấy đúng. Không biết lãnh đạo không sao, chỉ cần tạo cơ hội đứng cùng lãnh đạo, mặt dày chào hỏi thì sớm muộn cũng quen.
- Cậu đến đây ăn?
Vương Trạch Vinh thấy đối phương có chút lo lắng nên hỏi một câu.
Thấy Vương Trạch Vinh nói chuyện với mình, Lý Đào cảm thấy lời kia đúng là không sai, người càng cúi hơn một chút:
- Bí thư Vương, các ngài có phải là muốn đi ăn? Có thể cho tôi cơ hội mời ngài không?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Cậu ăn đi, chúng tôi đổi chỗ khác.
Nhìn thoáng qua hai cô gái xinh đẹp, Lý Đào rất hâm mộ và thầm nghĩ Bí thư Vương này đi đâu cũng có gái đẹp. Nhìn hai cô gái này mà coi, xinh và quý phái hơn Khương Chi nhiều.
- Bí thư Vương, không sao. Tôi biết một nơi rất được, tôi dẫn ngài tới.
Lý Đào rất nhiệt tình mà nói.
Vương Trạch Vinh không ngờ Lý Đào lại nhiệt tình như vậy nên khẽ vỗ vai đối phương:
- Cậu tên gì?
Nghe thấy Vương Trạch Vinh hỏi tên mình, Lý Đào càng kích động. Y thầm nghĩ rốt cuộc đã tạo được quan hệ với Bí thư Vương.
- Bí thư Vương, tôi là Lý Đào đang công tác ở Cục Thuế vụ Phượng Hải.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi nhớ tên cậu.
Nói xong hắn định lên xe thì lại xảy ra chuyện.
Lý Đào nghe Vương Trạch Vinh nhớ tên mình thì rất vui vẻ. Thấy Vương Trạch Vinh muốn lái xe, hắn vội vàng muốn tránh đường.
Không ngờ y lại quá khẩn trương, vừa lúc có một xe BMW chạy tới. Mặc dù xe đã đi chậm nhưng vẫn đâm vào.
Thấy Lý Đào bị xe đâm, Vương Trạch Vinh vội vàng xuống xe.
Chỉ thấy Lý Đào ngã xuống, đầu chảy máu.
Vương Trạch Vinh không hề nói gì mà dìu Lý Đào vào xe và chạy đến bệnh viện.
Uông Phỉ hỏi:
- Có nặng không anh?
Vương Trạch Vinh nói:
- Không biết.
Bây giờ cần nhất là mau đến bệnh viện.
Thực ra mặc dù bị đâm xe nhưng do ô tô đi chậm nên vết thương của Lý Đào không nặng.
Thấy Vương Trạch Vinh muốn đưa mình tới bệnh viện, tâm trạng Lý Đào rất vui vẻ. Hắn cảm thấy mình bị đâm có nặng hơn một chút cũng đáng.
- Bí thư Vương, tôi không sao.
Lý Đào nói.
Vương Trạch Vinh không nói gì, hắn theo Uông Phỉ chỉ đường mà mau chóng đến bệnh viện gần đó.
Sau khi băng bó, Vương Trạch Vinh hỏi bác sĩ thì nghe Lý Đào chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Sau khi hiểu rõ tình hình, Vương Trạch Vinh mới yên tâm.
Đúng lúc này một vài quan chức từ ngoài đi vào.
Những người này đi về phía Vương Trạch Vinh, chỉ thấy người cầm đầu là Cục trưởng cục Công an Phượng Hải – Điền Quang Bình.
- Bí thư Vương, tôi nghe thấy chuyện liền lập tức tới. Ngài không sao chứ?
Điền Quang Bình không ngừng nhìn xem Vương Trạch Vinh có bị làm sao không?
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu hỏi:
- Sao anh biết.
Điền Quang Bình có chút xấu hổ nói:
- Hôm nay làm việc muộn nên tôi mời mọi người ra ngoài ăn, không ngờ bên ngoài xảy ra tai nạn xe. Có người nói thấy ngài mang người chạy đi. Tôi liền lấy băng ghi hình của nhà hàng thì thấy ngài mang bệnh nhân đi nên chạy tới.
Sau đó còn có mấy cảnh sát 110 và mấy quan chức cùng đi ăn.
Vương Trạch Vinh nhìn những người này thì biết bọn họ đến đều muốn tạo quan hệ với mình.
Một quan chức béo nói với Vương Trạch Vinh:
- Cảm ơn Bí thư Vương, nếu không có ngài cứu thì Tiểu Lý ở cục Thuế chúng tôi không biết như thế nào nữa.
Điền Quang Bình giới thiệu:
- Bí thư Vương, anh ta là Cục trưởng cục Thuế Chu Nguyên Thần.
Vương Trạch Vinh bắt tay y rồi nói:
- Tiểu Lý do tránh đường cho tôi nên bị thương, nếu có chuyện gì thì các đồng chí phải kịp tới báo cáo với tôi.
Chu Nguyên Thần nhìn Tiểu Phỉ mặt đang được băng bó mà trong lòng đang nghĩ không biết Lý Đào tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh từ bao giờ. Nghĩ đến Vương Trạch Vinh vội vàng đưa Lý Đào đến bệnh viện thì y nghĩ chắc rất quen.
Chu Nguyên Thần đi tới bắt tay Lý Đào rồi nói:
- Tiểu Lý, có nặng không? Như vậy đi, mấy ngày này cậu cứ nghỉ, không khỏe thì không được đi làm.
Nghe thấy không được đi làm, Lý Đào hốt hoảng nói:
- Cục trưởng, tôi còn có không ít công việc chưa làm xong.
- Đồng chí Lý Đào, nhiệt tình trong công việc thì tốt, cậu cứ yên tâm chữa bệnh. Về công việc thì tổ chức sẽ bố trí.
Chu Nguyên Thần vỗ vai Lý Đào rồi nói:
- Tiểu Lý, chữa bệnh cho tốt, sau khi khỏi thì tổ chức sẽ giao công việc quan trọng hơn cho cậu.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng không nghe Chu Nguyên Thần và Lý Đào nói chuyện. Hắn dặn dò vài câu rồi lái xe rời đi.
Thấy trong xe còn vết máu, Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Sao mỗi lần ra ngoài dùng bữa đều xảy ra chuyện nhỉ?
Uông Kiều cười nói:
- Đi theo Trạch Vinh ra ngoài đúng là vui.
Uông Phỉ cũng cười nói:
- Xem ra ba người chúng ta tốt nhất không nên ra ngoài ăn.
Vương Trạch Vinh thấy ven đường có quán nên nói:
- Ở đây được đó, vào ăn chút.
Uông Kiều nhìn tên quán rồi nói:
- Chỉ sợ không phải là quán Vân Nam thật.
Uông Phỉ đẩy Uông Kiều mà nói:
- Em bây giờ đối rồi, kệ, xuống xe ăn rồi nói.
Ba người vào quán ăn. Lúc này ở bệnh viện lại đang rất náo nhiệt. Lãnh đạo Phượng Hải không rõ tình hình, chỉ biết Vương Trạch Vinh vội vàng đưa Lý Đào đến bệnh viện, càng có người thấy Lý Đào trước khi bị thương đã nói chuyện với Vương Trạch Vinh nên nghi ngờ hai người có quan hệ.
Thấy mọi người quan tâm như vậy, Chu Nguyên Thần vung tay lên yêu cầu Lý Đào ở lại bệnh viện, nói là ở lại bệnh viện quan sát, nhất định phải được chữa thật tốt.
Thấy như thế, Lý Đào cảm thấy như mình đang nằm mơ. Việc này đột nhiên xảy ra, y thấy mình không kịp hiểu hết.
Quá đáng giá. Lý Đào thấy mọi người rời đi liền nghĩ tới việc mình bị thương mà có nhiều người nghĩ như vậy. Y cảm thấy mùa xuân của mình đã tới.
Sờ sờ băng trên mặt, Lý Đào có chút đau lòng. Không biết mặt mình có sẹo không?
Chẳng qua Lý Đào rất nhanh hiểu ra, đây là hỏng mặt mà đổi mệnh. Có lẽ sau khi mình bị thương ở mặt thì số mệnh sẽ thay đổi hẳn.