Quan Khí​

Chương 797: Chương 797: Một sống một chết




Vương Trạch Vinh không thể không về Bắc Kinh một chuyến. Theo tin nhận được thì Hạng Thành đã được cứu nhưng Hạng Đào vì thương quá nặng mà chết.

Nghe giọng nghẹn ngào của Hàm Yên, Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế không nói gì. Một người đang sống đột nhiên chết đi. Vương Trạch Vinh không biết mình nên nghĩ gì.

Tin truyền ra chỉ nói Bắc Kinh xảy ra tai nạn xe liên hoàn, trong vụ tai nạn có ba người chết, bốn bị thương. Nhưng chỉ một số ít người biết sau lưng việc này không hề đơn giản.

Nguyên nhân chết của Hạng Đào là một vấn đề khó đối với Hạng gia. Hạng Thành nhất định không bỏ qua việc này, Hạng Nam cũng không thể bỏ qua việc này. Hạng gia nhất định sẽ điên cuồng trả thù.

Quá loạn.

Vương Trạch Vinh có một cảm giác không thể khống chế.

- Hành Chỉ, đặt vé lên Bắc Kinh cho tôi.

Vào nhà Hạng Thành, Vương Trạch Vinh thấy người Hạng gia đều đến đông đủ. Hạng Kiền và Hạng Quang cũng từ tỉnh Hải Châu chạy về Bắc Kinh.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, người Hạng gia gật đầu với hắn.

Mẹ Hạng Đào đang đau lòng mà khóc, mấy người Hứa Tố Mai, Hàm Yên đang ngồi đó an ủi. Vương Trạch Vinh không thấy Hạng Thành đâu.

- Trạch Vinh, không ngờ lại xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng như vậy.

Hàm Yên nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền biết đám người Hạng Nam không nói với các người phụ nữ nghe nguyên nhân.

- Đúng thế.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Đối với Hạng Đào, Vương Trạch Vinh không thân thiết gì với y.

Hạng Định đi lên nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, anh đến.

- Mấy phụ huynh đâu?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Hạng Định chỉ vào một căn phòng mà nói:

- Cũng ở bên trong.

- Bác sao rồi?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Tình hình không tốt mấy.

Vương Trạch Vinh đi về phía phòng mà Hạng Định chỉ.

Trong căn phòng Vương Trạch Vinh thấy ba lão gia tử của Hạng gia ngồi đó nói chuyện. Hạng Tâm Lam, Hạng Quang cũng ngồi trong đó.

Thấy Vương Trạch Vinh, Hạng Kiền nói:

- Trạch Vinh đến à, vào đi.

Hạng Thành bây giờ nhìn rất khó coi, cả người như ông lão 90 tuổi.

Hạng Nam gật đầu nói với Vương Trạch Vinh:

- Ngồi xuông đi.

Tâm trạng ông cũng không tốt. Cái chết của Hạng Đào là đả kích rất lớn đối với Hạng gia. Tuy Hạng Đào không thể phát triển trong chốn quan trường, nhưng y dù sao cũng là nhân vật Hạng gia bồi dưỡng nhiều năm. Hơn nữa Hạng Thành chỉ có một con trai, Hạng Đào chết thì Hạng Thành coi như mất hy vọng.

Hạng Quang ngồi đó gật đầu với Vương Trạch Vinh nhưng không nói gì.

Thấy Hạng Quang gật đầu với mình, Vương Trạch Vinh có thể thấy y có chút đắc ý.

Có lẽ bọn họ đã nói chuyện được một lúc, Hạng Nam đợi Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:

- Lần này xem ra là người Lưu gia làm.

Thì ra đang nói chuyện việc này.

Hạng Thành nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không ngờ bọn chúng lại làm như vậy. Tôi sẽ không tha cho chúng. Mấy chú không cần cản tôi, lần này dù như thế nào tôi cũng không tha cho bọn chúng.

Sau khi con trai độc nhất chết, Hạng Thành đúng là nghĩ dù chết cũng phải liều mạng giết đối thủ.

Hạng Kiền nói:

- Anh cả, anh đã nghĩ Hạng gia bây giờ không phải đối thủ hai nhà bọn họ hợp lại, chẳng may …

Ông có chút lo lắng nhìn Hạng Thành.

Hạng Nam nói:

- Từ đủ loại dấu hiệu có thể thấy việc này đám người Lưu Giang cùng Bạch Sùng Sơn không biết, có lẽ đám con cháu làm.

Trong mọi người thì Hạng Nam là người có lý trí nhất, cho rằng đây chỉ có thể là hành vi của lớp dưới.

- Tôi không cần biết ai làm, tôi muốn chúng trả nợ máu.

Hạng Thành thở hổn hển nói.

Vương Trạch Vinh hoàn toàn có thể hiểu tâm trạng của ông. Con trai bị người giết, ông ta bây giờ không còn hy vọng sống nữa, sẽ không phải e ngại gì cả. Nhìn Hạng Thành bây giờ xem, hai lần ngất tuy được cứu nhưng sức khỏe rất kém.

Hạng Kiền rõ ràng cũng không muốn trả thù. Ông nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh, cháu thấy việc này thế nào?

Từ trước đến giờ đám Hạng Kiền nói chuyện ít khi hỏi Vương Trạch Vinh, hôm nay sao lại hỏi? Vương Trạch Vinh nhìn mấy người, hắn hiểu đây là Hạng Kiền muốn mượn mình mà khuyên Hạng Thành. Nghĩ đến Hạng Kiền, Vương Trạch Vinh có chút hiểu ra. Hạng gia tuy nói có Hạng Nam chống nhưng thế lực không lớn bằng trước. Nếu đấu một nhà không vấn đề gì lớn, nhưng đánh cả hai nhà thì khó khăn rất lớn. Việc này làm không tốt thì không biết chừng sẽ động đến căn bản của Hạng gia.

- Nếu đối phương làm thì cháu ủng hộ phải có biện pháp.

Vương Trạch Vinh nói.

Hạng Kiền nói:

- Tôi lo tình hình chỗ Trạch Vinh. Bây giờ Thường Hồng sắp lên cấp, chẳng may có hành vi quá khích thì có thể ảnh hưởng đến Trạch Vinh không?

Hạng Kiền không phải nói mình sợ việc mà lo lắng cho Vương Trạch Vinh. Điều này làm cho Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt đối với ông.

Hạng Nam thở dài một tiếng, Hạng Kiền ở tỉnh Hải Châu cũng rất khó. Bởi vì nguyên nhân năng lực nên ông ta khó có thể tiến thêm bước nữa, Hạng Nam hiểu ý ông ta. Ông ta muốn ổn định. Nếu đấu với hai nhà kia thì ẩn số quá lớn, ai biết kết quả sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh bây giờ đã nghĩ rõ, cho dù Hạng gia không động thì xảy ra chuyện như vậy, hai bên cũng không thể hòa hoãn, nhất định phải có hành động. Nếu gặp chuyện này mà không phản kích thì Hạng gia còn nói được ai. Nghĩ thế nên hắn nói:

- Cháu cho rằng cần phản kích thì phải kiên quyết phản kích.

Hạng Nam gật đầu nói:

- Tôi thấy việc này do mấy người già chúng ta làm. Tiểu Quang và Trạch Vinh không được xen vào, bọn họ muốn xen vào cũng không được.

Hạng Kiền nói:

- Tôi chỉ lo làm như vậy sẽ khiến người khác chiếm chỗ tốt, nhất định phải thận trọng.

Hạng Thành lớn tiếng nói:

- Yên tâm, việc này một mình tôi làm, quyết không liên lụy đến mọi người.

Hạng Tâm Lam nói:

- Anh cả, anh nói gì đó. Đây là việc của Hạng gia chúng ta, sao có thể đặt mình ở ngoài. Trạch Vinh nói đúng, người ta đã khi dễ mình đến mức như thế, nếu không phản kích thì người ta nghĩ Hạng gia ta sợ hãi. Anh yên tâm, em nhất định đứng về phía anh.

Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh và Hạng Quang:

- Ở đây không có việc của hai đứa, ra đi.

Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam không muốn mình phân tán vào việc này, hắn liền đứng dậy đi ra ngoài.

Vương Trạch Vinh ra ngoài thấy quan chức ở Bắc Kinh đều đến, phòng khách khá náo nhiệt.

Hắn nhìn thì thấy người phụ nữ và con của Hạng Đào không ở đây.

Vương Trạch Vinh đi tới, mấy quan chức quen biết không ngừng chào hắn.

Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói với Hứa Tố Mai:

- Mẹ, người phụ nữ và đứa bé kia đã biết tin chưa?

Hứa Tố Mai nói:

- Hạng Đào sau khi đón bọn họ từ chỗ con thì không thấy tin tức nào. Mẹ đang muốn tìm con hỏi xem có thể liên lạc với bọn họ không?

Lữ Khánh Phân nói:

- Hay là đón bọn họ về đi. Nhà bác cả con coi như còn người thừa kế.

Mẹ Hạng Đào đang khóc nghe thấy vậy liền vội vàng cầm tay Vương Trạch Vinh mà nói:

- Cháu mau liên hệ, bác muốn cháu trai của mình.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Khi Hạng Đào còn sống thì nhà Hạng Thành không cho mẹ con bọn họ vào, cho rằng người ta không xứng. Bây giờ Hạng Đào chết lại nóng lòng muốn tìm cháu về. Bây giờ thằng bé kia rất quan trọng với nhà Hạng Thành.

Vương Trạch Vinh có số điện thoại của người phụ nữ nên nói với mọi người:

- Để con gọi điện xem có liên lạc được không?

Vương Trạch Vinh không tiện gọi ở phòng khách, hắn vào một căn phòng liền rút điện thoại di động ra gọi. Lần trước Tào Lệ Xu trước khi đi đã cho Vương Trạch Vinh số điện thoại của cô. Cô hơi tin Vương Trạch Vinh một chút.

Sau khi biết tin Hạng Đào chết, Tào Lệ Xu mãi mới nói một câu:

- Bí thư Vương, tôi mang con đến.

Cô chắc đã nghĩ ra, nếu vào Hạng gia sẽ có lợi cho con của cô.

Đối với người phụ nữ này, Vương Trạch Vinh cũng không hiểu mấy, chỉ thấy Tào Lệ Xu rất đáng thương. Khi Hạng Đào sống thì sinh con giúp y, nhưng lại chỉ có thể làm người vợ trong bóng tối. Hạng Đào chết, tình huống của cô cũng không thay đổi mấy. Vợ chồng Hạng Thành chỉ có thể cần cháu, có cần cô hay không thì không biết.

Sau khi nói chuyện xong, Vương Trạch Vinh ngồi trong phòng lấy thuốc ra mà hút.

Một lúc sau Vương Trạch Vinh gọi cho Vương Tú Toàn:

- Tú Toàn, chuyện của Hạng Đào có đầu mối nào không?

Vương Tú Toàn nói:

- Vương ca, theo tôi biết thì người gây tai nạn liên hoàn đã chết. Theo điều tra thì y say rượu, lái xe nên gây ra tai nạn, ảnh hưởng lần này rất lớn, mấy người chết. Mấy bộ đang nghiên cứu việc xử phạt người uống rượu lái xe. Chuyện Hạng Đào được xác định là ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.