Vương Trạch Vinh bây giờ coi như hiểu rõ được đám thiếu gia. Trong quan niệm của bọn họ thì mặt mũi là thứ nhất. Hạng Đào từ nhỏ đã được Hạng gia sủng ái, không có mấy kinh nghiệm cơ sở. Đầu tiên xuất hiện bất lợi trong chốn quan trường, sau đó lại bị đả kích trong tình cảm, lại từ một người nối nghiệp trở thành kẻ bị buông tha, y đúng là không chịu nổi.
Vương Trạch Vinh bực nhất là Hạng Đào không để ý đến lợi ích của Hạng gia. Y làm như vậy sẽ có hậu quả rất nặng nề, ảnh hưởng đến mình.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Tô Hành Chỉ đi vào nói:
- Bí thư, tập đoàn năng lượng Ảrập đã tới.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ là tập đoàn năng lượng Ảrập rất hứng thú với nguồn năng lượng mới của Thường Hồng, lần này phái một đoàn khảo sát rất lớn, Bí thư thị ủy cần đi cùng.
Nói thật Vương Trạch Vinh mới đầu nghe tin cũng ngạc nhiên. Tập đoàn năng lượng Ảrập muốn đầu tư vào Thường Hồng, điều này khá khó tin. Chẳng qua hắn nghe nói là thông qua quốc gia giới thiệu, Bộ Thương mại phái một Cục trưởng khu vực Tây Á cùng đi. Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy phải gặp bọn họ.
Mặc dù có chút lo lắng về chuyện Hạng gia, Vương Trạch Vinh vẫn nói:
- Đi thôi.
Gặp người nước ngoài không dễ dàng gì, người nước ngoài nói thì cần phiên dịch lại, sau đó mình nói, đối phương cũng có phiên dịch.
Cục trưởng Bộ Thương mại tên Đàm Căn Hoa, đây là người luôn tươi cười. Từ khi nhìn thấy y, Vương Trạch Vinh vẫn thấy y cười.
Vương Trạch Vinh vừa nghĩ đến việc Hạng gia, vừa phải làm việc. Vương Trạch Vinh nói chuyện thân thiết với người nước ngoài, hai bên quan hệ rất tốt. Khi tập đoàn năng lượng Ảrập mời Vương Trạch Vinh đến nước mình khảo sát, Vương Trạch Vinh tỏ vẻ chỉ cần điều kiện thành thục nhất định sẽ đến nước bọn họ.
Lần này tập đoàn năng lượng Ảrập đến, Vương Trạch Vinh đã bố trí Đặng Diệu Hoa cùng đi, muốn cho người nước ngoài thấy thành tựu của Trung Quốc.
Thông qua tìm hiểu, Vương Trạch Vinh hiểu mục đích chủ yếu của đoàn khảo sát này là tìm hiểu tình hình Ắc quy Trung Quốc. Sự xuất hiện của nguồn năng lượng mới này không phải việc tốt với bọn họ.
Sau khi làm xong việc này, Vương Trạch Vinh vội vàng về văn phòng.
Trên đường, Tô Hành Chỉ nói:
- Bí thư Vương, vừa nãy có mấy cuộc điện thoại. Một là Phó thủ tướng Hạng gọi tới, một là phu nhân gọi, một là Hạng thiếu gia gọi. Bọn họ nghe nói ngài tiếp người nước ngoài liền nói ngài mau gọi điện về.
Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương. Hắn nhìn xung quanh thì thấy đây không phải nơi thích hợp gọi điện.
Mấy người nhà gọi tới, Vương Trạch Vinh cảm thấy xảy ra chuyện lớn. Nghĩ đến chuyện của Hạng Đào, Vương Trạch Vinh rất lo lắng.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết mọi hành động, lời nói của mình đều ảnh hưởng đến người bên dưới, vì thế hắn không thể tỏ vẻ sốt ruột.
- Tôi nghỉ một chút, không gặp ai cả.
Vương Trạch Vinh vào văn phòng liền nói một câu.
Vương Trạch Vinh đầu tiên là gọi cho Hạng Nam. Hạng Nam trầm giọng nói:
- Trạch Vinh, Hạng Đào bị tai nạn xe, đang cấp cứu.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra, Hạng Đào bị tai nạn xe.
Tin này chấn động rất lớn đối với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh dù nghĩ như thế nào cũng không ngờ là tình huống này. Vừa nãy hắn còn nghĩ việc Hạng Đào định đâm sau lưng Lưu gia, không ngờ y lại bị tai nạn xe? Sao lại quái lạ như vậy?
- Bố, tình huống như thế nào?
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng về tình hình của Hạng Đào, hắn biết Hạng gia đang loạn.
- Đang cấp cứu, đầu bị thương rất nặng, không biết có cứu được không.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình huống vụ tai nạn như thế nào ạ?
Hạng Nam nói:
- Vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc, ngoài nó thì còn có vài xe bị đâm, xác định là sự cố ngoài ý muốn. Bác nghe tin lập tức ngất đi và đang được cấp cứu.
Sao có thể như vậy? Vương Trạch Vinh giật mình. Hai bố con Hạng Thành đều xảy ra chuyện.
- Chuyện đã xảy ra, chỉ có thể cố gắng cấp cứu.
Hạng Nam nói rất bất đắc dĩ. Hôm nay đối với Hạng gia đúng là có nhiều việc. Ông thấy rất mệt mỏi. Con nãy gọi bố có việc gì?
Hóa ra Hạng Nam không biết Hạng Đào định làm gì. Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này cần nói với ông. Hơn nữa hắn không tin đây là vụ tai nạn bình thường. Tin rằng sau khi Hạng Nam biết tình huống sẽ dễ phán đoán nguyên nhân.
Vương Trạch Vinh liền nói những gì Hạng Định cho mình biết với ông.
Hạng Nam nghe thấy tin này mà khiếp sợ, nghĩ đến việc Hạng Đào bị tai nạn, ông nghĩ đến rất nhiều việc.
- Trạch Vinh, con bây giờ là làm tốt ở Thường Hồng. Chuyện Hạng Đào con không cần lo.
Hạng Nam trầm giọng nói. Chuyện ở bên trên thì Vương Trạch Vinh không có tác dụng gì. Nghe những điều Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam đã suy nghĩ ra nhiều điều.
- Con có cần về thăm Hạng Đào không?
- Thường Hồng bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, con ở lại đó làm tốt việc của mình đi.
Hạng Nam nói xong liền dập máy.
Lữ Hàm Yên lúc này gọi tới nói:
- Trạch Vinh, xảy ra chuyện rồi. Hạng Đào bị tai nạn xe, đang được cấp cứu. Bác nghe thế liền ngất đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh vừa gọi cho bố và biết. Ý bố là bảo anh không về, em ở Bắc Kinh xem sao.
Lữ Hàm Yên nói:
- Sao lại như vậy chứ?
Vương Trạch Vinh không tiện nói gì, hắn đành phải an ủi Lữ Hàm Yên một lúc.
- Hạng Định, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh gọi cho Hạng Định. Hắn biết Hạng Định nhất định biết một chút tình hình.
Quả nhiên Hạng Định nói:
- Vương ca, em biết Hạng Đào muốn đối phó Lưu gia là do y nói trước mặt nhiều người, cũng nói y khống chế nhiều tài liệu của Lưu gia.
Ngu.
Vương Trạch Vinh không nói gì cả. Hạng Đào này dù như thế nào cũng có một thời gian làm lãnh đạo thành phố, sao không biết nghĩ chứ? Chuyện như vậy mà cũng nói loạn khắp nơi được sao?
Hạng Định nói:
- Vương ca, anh không biết. Sau khi xảy ra chuyện thì Hạng Đào ngày nào cũng uống rượu, đi với đám bạn chó chết, say rượu thì y liền nói với mọi người là sẽ cho Lưu gia đẹp mặt, còn nói muốn cho thằng Bạch Kiến Quang chết.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Chú đoán việc này có quan hệ gì với Lưu gia và Bạch gia không?
Hạng Định thở dài nói:
- Lúc đó trên đường rất hỗn loạn, nhiều xe đâm liên hoàn, nhìn qua thì là tai nạn ngoài ý muốn.
- Cảnh sát có tham gia không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Căn bản không điều tra được gì. Em đến hiện trường thì thấy rất loạn, chứng cứ mà có cũng sớm mất.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ người khác đã sớm tính toán, cho dù đi điều tra cũng không được gì.
Vương Trạch Vinh bây giờ biết cả Hạng Thành và Hạng Đào đều cấp cứu thì Hạng gia đang loạn.
Vương Trạch Vinh đập bàn. Tuy nói hắn không thân thiết gì với Hạng Đào nhưng lần này rõ ràng do hai nhà Lưu Bạch làm ra. Vương Trạch Vinh biết từ nay về sau Hạng gia sẽ là tử thù với bọn họ.
Bảo sao Hạng Nam nghe thấy việc kia liền không nói gì. Bây giờ không có chứng cứ thì anh dựa vào cái gì nói đối phương làm.
Hạng Đào xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh biết việc này rất bất lợi đối với mình. Hai nhà Lưu Bạch sao có thể để hắn là nhân vật quan trọng của Hạng gia lên chức chứ. Hai nhà này nhất định sẽ tạo nhiều chướng ngại. Hà Vi Trạch là người Bạch hệ, y đương nhiên sẽ không ngừng đả kích mình.
Chuyện càng lúc càng loạn, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Hạng Đào đây là làm loạn, cho dù muốn chỉnh đối phương cũng không thể công khai nói trước nhiều người như vậy chứ? Giống như nói ra với người khác thì mình rất có mặt mũi vậy.
Hạng Đào bị tai nạn xe, Vương Trạch Vinh về cơ bản khẳng định Lưu Nhược Bình và Bạch Kiến Quang không thoát được liên quan. Hắn không ngờ Lưu Nhược Bình nhìn yếu ớt lại ra tay tàn độc như vậy.