Bây giờ Vương Trạch Vinh cần chính là thời gian. Chỉ cần Lão bí thư hài lòng với sự phát triển của Thường Hồng thì sẽ có lợi cho Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh sẽ có tương lai.
Cho dù chuyện gì cũng có nhiều mặt, đối mặt với việc Thường Hồng sẽ lên cấp, Vương Trạch Vinh phát hiện lực lượng của mình quá yếu. Cho dù có Hạng gia và Uông gia ủng hộ, tỉnh Giang Sơn dù sao cũng không phải do toàn bộ Uông gia khống chế.
Vương Trạch Vinh tin rằng bây giờ các thế lực khắp nơi dám can đảm nhúng tay vào Thường Hồng là do bọn họ cho rằng Lão bí thư không quan tâm đến Thường Hồng nữa. Đám người Hà Vi Trạch sở dĩ điều mình lên tỉnh có lẽ chỉ là để giao phó với Lão bí thư mà thôi.
Vương Trạch Vinh mời cựu Tổng bí thư đến Thường Hồng chính là muốn ông thấy được bộ mặt mới của Thường Hồng và nói tốt vài câu. Chỉ cần ngài nói chuyện thì chuyện rất có thể sẽ thay đổi hoàn toàn.
Làm Vương Trạch Vinh yên tâm chính là các cán bộ Thường Hồng bây giờ. Mọi người có lẽ thấy thế lực bên ngoài muốn tiến vào nên rất đồng lòng. Trong Hội nghị thường ủy Thường Hồng, Vương Trạch Vinh nói rất trực tiếp, nếu mọi người không làm tốt công tác thì tỉnh sẽ điều chỉnh.
Lời này rất có tác dụng, các thường vụ đều hiểu những việc này.
Hội nghị thường ủy tỉnh Giang Sơn truyền ra rất nhanh, sau khi biết nội dung hội nghị khiến các cán bộ tạm thời yên tâm. Tuy không biết tình hình hội nghị nhưng ai cũng biết đây là phía Vương Trạch Vinh đã thắng.
Sau khi biết nội dung hội nghị thì Phùng Triêu Lâm là người yên tâm nhất. Y biết cho dù không làm Thị trưởng ở Thường Hồng thì cũng đến thành phố khác làm Thị trưởng, chỉ cần có thể làm Thị trưởng thì ở đâu chẳng như nhau. Hơn nữa mình cũng không có bao hy vọng trong việc Thường Hồng lên cấp. Phùng Triêu Lâm nghĩ như vậy nhưng người khác lại không nghĩ thế. Người Vương Hệ bên trong phần lớn mới được đề bạt lên, bọn họ biết hậu quả rất nghiêm trọng, sau này sẽ không thoải mái như ở Thường Hồng. Người khác cũng có tâm trạng không tốt. Từ phương án của Tỉnh ủy, bọn họ sẽ được đưa đến các vị trí không có bao quyền lực.
Các Vũ Tuấn rất rõ ràng tỏ vẻ với Vương Trạch Vinh, y cũng nói nhất định đoàn kết xung quanh Thị ủy, làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình đã ổn định liền gọi cho Uông Nhật Thần, báo cáo với ông rằng Thường Hồng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cựu Tổng bí thư.
Uông Nhật Thần nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ cũng đang ở bên ông. Uông Nhật Thần cười nói:
- Lần này chính là phải thể hiện rõ bộ mặt mới của Thường Hồng. Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách mời lãnh đạo ban Tuyên giáo Trung ương đến, các hãng truyền thông lớn của Bắc Kinh cũng sẽ tới tạo xu thế cho cậu, đây là hành động tạo hình ảnh, phải đưa cậu thành tiên phong trong cải cách của Trung Quốc. Các cậu phải chuẩn bị tốt tài liệu trong công tác này.
Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần vẫn đang hoạt động vì mình, hắn kích động nói:
- Cảm ơn Bí thư Uông.
Ở chuyện này Uông Nhật Thần biểu hiện còn tích cực hơn Hạng Nam. Ý của Hạng Nam là điều Vương Trạch Vinh lên tỉnh cũng không sao, qua một thời gian nữa sẽ điều Vương Trạch Vinh về làm Thị trưởng thủ phủ của tỉnh Sơn Nam, hôm qua cũng sẽ là như nhau. Ông đây là dự định bỏ tỉnh Giang Sơn.
Uông Nhật Thần nhìn thoáng qua Uông Phỉ đang thầm nghe lén, ông thở dài trong lòng. Cháu gái mình đã lún sâu vào tình cảm, ông không thể không giúp Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Phỉ cũng nhờ tôi, không giúp cậu thì tôi sao qua cửa này.
Uông Nhật Thần thấy Uông Phỉ liền cười nói, trong giọng ông lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Ông là người đã lui thì lần này hoạt động cho Vương Trạch Vinh cũng không phải là dễ dàng.
- Ông nội.
Nghe thấy thế mặt Uông Phỉ đỏ ửng, xấu hổ dậm chân đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế thì không biết nói sao.
Vương Trạch Vinh dập máy rồi ngồi đó. Chuyện của Uông Phỉ làm hắn có chút đau đầu. Hắn tin Uông Nhật Thần cũng đau đầu, việc này đúng là khó xử lý.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Hạng Định gọi tới:
- Vương ca, có một chuyện em cần nói với anh.
Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh giật mình nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Hạng Định nói:
- Vương ca là như thế này, em nghe được tin Hạng Đào định đối phó Lưu gia.
Hả. Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Với năng lực của Hạng Đào thì có thể đối phó Lưu gia sao?
- Sao lại như vậy?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Vương ca, anh biết đó. Lần này Hạng Đào ly hôn với Lưu Nhược Bình. Bác rất giận và ngất, Hạng Đào lần này thành trò cười của cả Bắc Kinh, sau đó ai cũng biết đây là người Lưu gia hại Hạng Đào.
Đây là chuyện quá rõ ràng, Vương Trạch Vinh hiểu.
Không đợi Vương Trạch Vinh nói, Hạng Định nói tiếp:
- Lưu Nhược Bình sau khi ly hôn rất nhanh đã thành đôi với con cả Bạch gia. Vương ca, anh không biết, tên này thời gian trước vừa ly hôn, hai bọn họ rất nhanh đã quấn lấy nhau.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền nghĩ tới việc khác. Bạch gia là một gia tộc mạnh, lão gia tử Bạch gia tên Bạch Sùng Sơn là Bộ trưởng Bộ Tài chính, quyền lực rất lớn, chỗ dựa của Hà Vi Trạch bây giờ chính là y.
Vương Trạch Vinh thấy mình bắt đầu thấy rõ một đầu mối. Bảo sao Hà Vi Trạch muốn động mình.
- Hạng Đào bây giờ muốn làm gì?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Bây giờ Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Bây giờ Thường Hồng sắp lên cấp thì cần nhất là ổn định. Bây giờ Hạng Đào muốn gây chuyện thì không phải việc tốt với hắn. Chỉ cần Hạng Đào làm ra chuyện gì đó thì lực lượng Hạng gia sẽ bị phân tán, đến lúc đó giúp mình cũng nhỏ đi nhiều.
- Vương ca, Hạng Đào sau khi phát hiện chuyện giữa Lưu Nhược Bình và con nhà Bạch gia kia liền cho rằng đây là bọn chúng hợp lại chợp mình, làm y mất mặt chính là Lưu Nhược Bình cùng Bạch Kiến Quang. Em nghe nói y chuẩn bị lộ một vài chuyện vi phạm pháp luật của Lưu gia, còn nghe nói muốn tìm người đánh Bạch Kiến Quang một trận.
Mẹ nó chứ.
Vương Trạch Vinh muốn chửi người. Hạng Đào làm như vậy là quá điên, đánh người thì không sao, quan trọng là việc kia lộ ra ngoài. Vương Trạch Vinh biết hai nhà Hạng, Lưu gia là thông gia, hai bên đều biết một vài việc của đối phương, trên tay đều nắm giữ thứ gì đó của đối phương, nếu vung ra thì sẽ rất nguy hiểm. Chẳng qua cả Hạng gia và Lưu gia đều biết và không làm.
Đối với gia tộc hai bên mà nói, cho dù trong tay có thứ của đối phương nhưng không đến lúc cuối cùng thì không thể dùng. Hạng Đào lại công khai khiêu khích như vậy là không thể, muốn chơi thì phải dùng biện pháp mọi người đều có thể chấp nhận, nhưng làm như y thì sẽ không ai tốt.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Mấy lão gia tử có biết không?
Hạng Định nói:
- Em chưa dám nói. Việc này em nói với anh trước, xem anh có ý gì không? Vương ca, việc này em nghe từ hai hôm trước, hôm nay lại nghe Hạng Đào đã định ra tay nên vội vàng gọi cho anh.
- Chú mau nói cho bọn họ.
Vương Trạch Vinh rất lo lắng, việc này mà lộ ra thì nếu Lưu gia phản công sẽ ảnh hưởng lớn đối với Hạng Nam.
Nghĩ đến tình hình của Hạng Đào, Vương Trạch Vinh có thể tưởng tượng Hạng Đào bây giờ đã mất lý trí vì quá tức tối.
Hạng Đào bây giờ đã không còn yêu thương gì Lưu Nhược Bình, chủ yếu là do y mất mặt. Y muốn phát tiết cơn tức tối trong lòng.
Hạng Định gọi điện làm Vương Trạch Vinh cũng rất buồn bực. Hạng gia bảo sao không thể lên, làm việc không nghĩ đến hậu quả. Hắn ngồi đó cẩn thận suy nghĩ. Hắn không biết Lưu gia có nắm giữ một vài việc giao dịch quyền tiền của Hạng gia không? Hạng gia làm ăn nhiều năm như vậy, nếu không vi phạm pháp luật chút nào thì Vương Trạch Vinh không tin. Con gái Lưu gia là con dâu Hạng gia, hơn nữa Hạng Đào vẫn là người Hạng gia trọng điểm nâng đỡ, Lưu Nhược Bình đương nhiên biết rất nhiều thứ. Vương Trạch Vinh tin Lưu Nhược Bình trước đó đã thu thập nhiều điều.
Nghĩ đến tình hình Hạng gia, Hạng Nam vừa lên làm phó Thủ tướng, vị trí không quá ổn định vậy mà bây giờ xảy ra chuyện như vậy thì đó là việc quá lớn.
Vương Trạch Vinh vội vàng gọi cho Hạng Nam. Kết quả người nghe điện là thư ký của ông - Trịnh Điền Lâm.
Trịnh Điền Lâm nói:
- Bí thư Vương, phó Thủ tướng đang tiếp khách nước ngoài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phiền anh nói là tôi gọi tới vì việc trong nhà.
Chuyện như vậy Vương Trạch Vinh không tiện nói chuyện với Trịnh Điền Lâm.
Trịnh Điền Lâm nói:
- Được, Phó thủ tướng Hạng xong việc tôi sẽ báo cáo.
Không thể liên lạc được với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Việc này nếu thật sự xảy ra thì hắn không biết kết quả sẽ như thế nào.
Khó nhất chính là việc này không thể để người ngoài biết. Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng nên cũng không thể giúp gì được.