Quan Khí​

Chương 1279: Chương 1279: Một việc đột nhiên phát sinh




Trịnh Dị Lợi rõ ràng không đồng lòng với mình, Vương Trạch Vinh nhìn vẻ thành kính của Trịnh Dị Lợi mà cảm thấy buồn nôn. Cũng may mà mình có thể từ quan khí mà biết được tình hình đích thực, nói một cách khác, nếu không vậy thì đúng thật không nhìn ra được tình huống của thằng nhãi này.

Theo lý thuyết, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy là phải là người do mình tin tưởng đảm nhiệm mới đúng, hiện tại lại là Trịnh Dị Lợi, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.

Vương Trạch Vinh cũng từng có ý tưởng, trong một thời điểm thích hợp nào đó sẽ đem đổi người này đi. Là một Bí thư Tỉnh ủy mà Trưởng ban Thư ký lại không phải là người mình tín nhiệm thì muốn khởi sắc công tác cũng rất nhiều vấn đề. Vương Trạch Vinh cũng âm thầm quan sát qua thì thấy Trịnh Dị Lợi này đúng là một người không một lòng với hắn.

Gọi một cú điện thoại tới Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Đặng Diệu Hoa, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Diệu Hoa, tình hình công tác thế nào?

Hiện tại Đặng Diệu Hoa đã là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, đây cũng là người mà Vương Trạch Vinh cố ý cài vào đó. Vương Trạch Vinh có một ý tưởng là trước hết để Đặng Diệu Hoa quá độ ở vị trí đó một chút, có cơ hội sẽ để Đặng Diệu Hoa tới đảm nhiệm vị trí của Trịnh Dị Lợi.

Đặng Diệu Hoa đã đến đây được mấy ngày, có khai triển được công tác hay không là việc mà Vương Trạch Vinh rất quan tâm.

Tâm tình của Đặng Diệu Hoa rất tốt vì có thể được tới công tác tại Nam Điền, hắn nói:

- Bí thư Vương, qua mấy ngày làm quen thì bây giờ đã triển khai được công việc rồi ạ.

- Tốt, nhất định phải nhanh một chút để quen thuộc công tác.

Biết Vương Trạch Vinh trọng dụng mình, trong lòng Đặng Diệu Hoa rất cảm động. Con đường phát triển của mình hoàn toàn là kết quả của Vương Trạch Vinh bồi dưỡng, hắn hạ quyết tâm làm tốt công việc, không để Vương Trạch Vinh thất vọng.

Đối với Chủ tịch tỉnh mới đến này thì Vương Trạch Vinh cũng không rõ lắm tình hình của hắn. Chỉ biết rằng đối với việc mình an bài Đặng Diệu Hoa vào vị trí Chánh văn phòng Ủy ban thì hắn cũng không phản đối mà đồng thuận với ý kiến này.

Sau này Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ ý tưởng của Ngụy Trung Hoa. Hắn đã được ông cụ Ngụy gia chỉ đạo rằng đi đến Nam Điền chỉ là thuận gió đẩy thuyền, nếu không xảy ra vấn đề với Vương Trạch Vinh thì tốt rồi, đến lúc đó hắn tự nhiên có thể thượng vị. Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh đối với Ngụy Trung Hoa này xem như yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất người này cũng không phải là người phá hoại.

Ban đầu còn lo lắng hậu trường của vị Chủ tịch tỉnh mới này và mình đối nghịch, bây giờ thấy được tình hình này, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ dù sao cái nhìn của người của Ngụy gia cũng khác biệt. Theo tình huống hiện giờ mà xem thì Ngụy Trung Hoa rất tích cực phối hợp công tác với mình. Có thể nhìn ra được người này so với Tiễn Minh Phú mà nói thì thông minh hơn nhiều lắm.

Đặng Diệu Hoa được xem như một cái đinh cắm ở bên Ủy ban, có hắn nhìn chằm chằm ở đó thì Vương Trạch Vinh rất là yên tâm.

Vừa mới hàn huyên xong với Đặng Diệu Hoa thì Trịnh Dị Lợi vẻ mặt nghiêm túc đi đến, nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Vương, có một chuyện xảy ra có khả năng ảnh hưởng đến danh dự của Nam Điền.

- Sự tình gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Không biết như thế nào mà trên đột nhiên trên internet phát ra một đoạn tin tức, nội dung là lãnh đạo của công ty ô tô Thanh Điền của Nhật Bản cưỡng gian một nữ nhân viên, rất nhanh các phương tiện truyền thông đang quan tâm đến vấn đề này.

Vương Trạch Vinh bị lời nói này làm cho sửng sốt, lại còn có chuyện như vậy? Hắn cảm thấy thật khiếp sợ. Loại chuyện như thế này có ảnh hưởng cực lớn, nếu từ trên internet loan tin ra, lại nhìn thấy bộ dáng của Trịnh Dị Lợi, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình huống đích thực đang xảy ra, chắc chắn là sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của quảng đại quần chúng Trung Quốc. Nếu giải quyết không tốt thì một Bí thư Tỉnh ủy như hắn sẽ bị mắng là một Hán gian.

- Bí thư Vương, Tập đoàn Qingtian là một tập đoàn lớn trên thế giới, trong Trung Quốc thì vốn đầu tư cực kỳ lớn. Khắp nơi trên Trung Quốc đều có công ty này rót vốn vào, rút dây thì động rừng.

Trịnh Dị Lợi nghiêm túc nói ra, trên mặt hắn lộ ra một vẻ cực kỳ lo lắng.

Nhìn bộ dáng này của Trịnh Dị Lợi, Vương Trạch Vinh có một cảm giác hình như người này đang có chút ý chế giễu.

Đập bàn một cái, Vương Trạch Vinh nói:

- Là một tập đoàn lớn sao lại như vậy, công nhiên cưỡng gian một nữ nhân viên, phải điều tra rõ chuyện này.

Nói xong lời này Vương Trạch Vinh nhìn về phía Trịnh Dị Lợi nói:

- Chuyện này xảy ra khi nào?

- Khoảng nửa năm về trước.

Vương Trạch Vinh lại càng thêm nghi hoặc, hắn hỏi:

- Thế nửa năm về trước chẳng lẽ không có cáo trạng của cái cô nhân viên kia.

- Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm.

Lập tức Vương Trạch Vinh gọi Bí thư Đảng ủy Công an Hà Tổ Cường tới để hỏi về việc này.

Hà Tổ Cường đã sớm có chuẩn bị, hắn nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, chúng tôi đã biết việc này, đã sớm tiến hành điều tra, kết quả là việc này phát sinh ở thời điểm nửa năm trước. Cô nhân viên kia sau đó được điều tới công tác ở Nhật Bản, hiện tại cũng không nhận được cáo trạng nào của cô ta.

Vương Trạch Vinh vào mạng, tra một chút tình huống ở trên mạng, đôi lông mày liền nhíu lại. Việc này có chút quái dị, thế nào mà một thời gian dài như vậy không có động tĩnh thế mà bây giờ đột nhiên trên mạng lại khởi xướng việc này. Số người phẫn nộ trên mạng nháo nhào thành một đoàn. Quần chúng trong nước vốn cũng không thích lắm các quan chức, dưới thao tác của nhóm người có dụng tâm đã bắt đầu xuất hiện những phê bình chỉ trích đối với Tỉnh ủy Nam Điền.

Chẳng lẽ việc này đột nhiên phát sinh? Đương nhiên là Vương Trạch Vinh không tin lại là như vậy.

Nhìn về phía Trịnh Dị Lợi, Vương Trạch Vinh nói:

- Lập tức thông báo họp thường vụ Tỉnh ủy để nghiên cứu việc này.

Thường vụ Tỉnh ủy tiến hành hội nghị, sau khi Hà Tổ Cường thông báo toàn bộ diễn biến của sự kiện này, Vương Trạch Vinh nói:

- Chuyện này chúng ta quyết không thể xem là đây là một chuyện nhỏ, đây là một việc lớn có quan hệ đến danh dự của Nam Điền. Tỉnh ủy cực kỳ coi trọng việc này, phải có câu trả lời cho nhân dân.

Ngụy Trung Hoa nhíu mày nói:

- Việc này rất lạ lùng là đương sự cũng không tố cáo, việc này là từ đâu đưa ra? Tôi cho rằng việc đầu tiên chúng ta thực hiện là liên hệ với gia đình người bị hại.

Hà Tổ Cường nói:

- Chúng tôi đã sớm cử người đến nhà nữ nhân viên kia để hỏi thăm về việc này. Kết quả là người nhà cô ta nói rằng không biết việc này, đây chỉ là sự bịa đặt.

Lời nói này làm mọi người ngạc nhiên, vốn trong ý tưởng của mọi người thì nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì người đầu tiên phẫn nộ chính là gia đình người bị hại. Nhưng theo tình hình này thì gia đình người bị hại cũng không động tĩnh gì, nếu vậy thì tin tức kia từ đâu truyền ra?

Âu Dương Ý Kiên nói:

- Bây giờ trên các phương tiện truyền thông cực kỳ náo nhiệt. Hôm nay tôi nhận được điện thoại của Ban Tuyên giáo Trung ương hỏi về sự kiện này.

Phó Chủ tịch tỉnh Hạ Dương nói:

- Tôi thấy việc này cũng không đơn giản như vậy, không phải là có người đang cố ý tạo chuyện đấy chứ?

Đương nhiên Vương Trạch Vinh đã nghĩ tới việc này. Tuy nhiên để là làm tốt chức trách của một Bí thư Tỉnh ủy thì hắn phải suy xét vấn đề xuất phát trên toàn cục diện. Sự việc đã đạt đến mức độ này, ngoại trừ phải giải quyết và đưa ra câu trả lời rõ ràng thì không còn con đường nào khác.

Nhìn thấy tất cả mọi người đã nêu các ý kiến cũng không sai lệch nhau lắm, Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi thấy việc này không thể xử sự như là một chuyện nhỏ. Nếu dư luận đang làm ầm lên thì nhất định chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng sự kiện này. Tôi thấy như thế này, đồng chí Hà Tổ Cường thành lập một tổ điều tra do đồng chí làm tổ trưởng, phải trong thời gian ngắn nhất làm rõ các nội tình bên trong.

Hà Tổ Cường cũng biết việc này rất quan trọng, hắn nói với Vương Trạch Vinh:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi nhất định trong thời gian ngắn nhất làm tốt việc này.

Rất nhanh chóng hội nghị nghiên cứu việc thành lập một tổ điều tra sự việc này. Ý kiến của mọi người rất thống nhất, nhất định phải điều tra rõ ràng, trước hết là việc ai đã truyền tin.

Trở lại văn phòng, Vương Trạch Vinh nghĩ ngay đến việc nhất định có người bắt đầu gây sự với mình. Đừng nhìn đây là một sự kiện không chỉ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng dưới thao tác của những người có dụng tâm thì hoàn toàn có thể đem sự kiện này trở thành mâu thuẫn thù hận giữa các quốc gia. Bất kể là điều tra ra được kết quả gì, sự việc này đã được diễn ra ở nửa năm trước, trách nhiệm chắc chắn sẽ đè lên lưng mình, mục đích của người ta là muốn thông qua việc này để đả kích uy tín của mình, để mình gánh vác một tiếng xấu là sợ người ngoại quốc, có tội danh là bán nước cầu vinh.

Đương nhiên Vương Trạch Vinh không cho phép có khả năng xảy ra chuyện như vậy. Trong lòng hắn ngay lập tức nghĩ rằng bất kể sự tình diễn ra như thế nào, hắn luôn phải biểu hiện ra một hình tượng cứng rắn.

Khi điện thoại của Trần Khoa Kỳ gọi tới thì Vương Trạch Vinh đã nghĩ rõ ràng việc mình nên làm như thế nào.

Trần Khoa Kỳ hỏi:

- Trạch Vinh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với nữ nhân viên Tập đoàn Qingtian? Bí thư Lâm rất quan tâm đến việc này.

Vương Trạch Vinh liền đem các sự tình báo cáo với Trần Khoa Kỳ.

Nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo, Trần Khoa Kỳ nói:

- Việc này không thể xem là việc nhỏ, nếu cần thiết cậu có thể sử dụng lực lượng của Cục Mười mà điều tra.

Trần Khoa Kỳ đã nói ra lời này thì Vương Trạch Vinh cũng biết rằng Bí thư Lâm cũng rất tức giận, người nào đó vì việc Nam Điền lên cấp mà đã làm ra việc này, cực kỳ châm chích tổ chức.

Vừa mới về đến nhà thì Phan Phong chạy tới, hiện tại ông ta tự cho mình là mưu sĩ của Vương Trạch Vinh. Sau khi tìm hiểu được chuyện đã xảy ra thì ông ta cảm thấy mình phải vì Vương Trạch Vinh mà đề xuất ra một số biện pháp.

Nhìn thấy Phan Phong đến, Vương Trạch Vinh có vẻ rất cao hứng. Mục đích ông lão này rất rõ ràng, không ngoài chính là tăng thêm ít cân lượng cho cháu trai mình, đây là chuyện tốt.

- Bí thư Vương, việc này nhất định phải thận trọng xử lý. Nếu xử lý không tốt thì hình tượng của ngài sẽ bị hao tổn, điều này gây bất lợi với sự phát triển của ngài.

Nghe Phan Phong nói việc này ra, Vương Trạch Vinh gật gật đầu. Hắn đã sớm nghĩ ra được việc này, những người muốn tạo sự kiện chắc chắn là muốn thông qua việc này để gây khó dễ mình, điều này cũng không lạ mà.

Nhìn thấy bộ dáng không sợ hãi của Vương Trạch Vinh, Phan Phong âm thầm gật đầu, xem ra Vương Trạch Vinh đã dự đoán được việc này.

- Bí thư Vương, tôi cho rằng trong chuyện này, bất kể có nội tình như thế nào thì Tỉnh ủy Nam Điền không được mềm dẻo, nhất định phải cứng rắn, mạnh mẽ, phải biểu hiện ra ngoài cho người ta thấy hình tượng Tỉnh ủy Nam Điền có gan đấu tranh với ngoại quốc. Nếu vận tác tốt, có lẽ đối với Nam Điền cũng không phải là chuyện xấu.

Lúc này trên mặt Vương Trạch Vinh hiện ra vẻ tươi cười, Phan Phong đúng là nói lời mà Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ. Vương Trạch Vinh cũng đã biết rằng hiện tại Trung Quốc đã không là một quốc gia yếu đuối, có đôi lúc cần mạnh mẽ cứng rắn thì phải mạnh mẽ, cứng rắn. Bất luận nội tình của việc này là cái gì, khi xuất hiện việc như vậy, nếu có chứng cớ trong tay thì phải làm tốt để ghi điểm. Mà hơn nữa là cũng để những người kia nhìn thấy được khả năng xoay chuyển tình thế của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.