Nhanh nhất chính là người của Thập cục, rất nhanh chóng điều tra xong tình huống của sự việc.
Không biết thì đã không tốt, sau khi biết rồi thì trên mặt Vương Trạch Vinh không có chút ánh sáng, trong lòng thầm ca thán, thật đúng là người hiện đại.
Nhìn Đằng Kim Hàng đưa tới nội dung điều tra, Vương Trạch Vinh rít sâu một hơi thuốc lá, toàn bộ trong phòng đã được bao phủ bởi khói thuốc.
- Bí thư Vương, chúng tôi đã sử dụng các loại lực lượng, điều tra được tình huống đích thực là như thế này.
Khoát tay áo, Vương Trạch Vinh lại bắt đầu trầm tư.
Đằng Kim Hàng nhìn thấy tâm tình của Vương Trạch Vinh không tốt, hắn liền lén lút đi ra ngoài.
Khi trong phòng không còn người, Vương Trạch Vinh đấm mạnh một cái lên bàn, ngoài miệng mắng to một tiếng.
Nôi dung sự kiện này đúng như Vương Trạch Vinh dự kiến. Tập đoàn Qingtian đúng thật có tồn tại việc một nữ nhân viên tên là Nhạc San San và lãnh đạo cao tầng của Tập đoàn Qingtian Nhật Bản làm chuyện đó. Kết quả điều tra cũng chỉ rõ đây là do nữ nhân viên kia tự nguyện, mục đích là muốn được điều đến công tác tại Nhật Bản. Cũng may là sau khi phát sinh chuyện này thì nữ nhân viên này quả nhiên có một khoản tiền, sau đó lại được điều tới trụ sở văn phòng chính của Tập đoàn Qingtian tại Nhật Bản.
Nội dung trên mạng là do những người này tự tiến hành quay chụp vì muốn lưu giữ lại làm kỷ niệm.
Khó trách người nhà Nhạc San San lại phủ nhận việc này.
Chuyện như vậy thật là hết nước để nói, bây giờ có giải thích thế nào thì cũng chẳng ai tin tưởng.
Làm sao bây giờ? Vương Trạch Vinh thật là hao tổn tâm trí, nếu nói ra các chi tiết thì mặt mũi của người Trung Quốc đúng là mất sạch.
Hai ngày sau, Hà Tổ Cường cũng mặt mày âm trầm đi đến, ngồi ở trên ghế sô pha không ngừng hút thuốc.
Nhìn thấy bộ dáng của Hà Tổ Cường, Vương Trạch Vinh biết rằng quả nhiên bọn họ cũng đã tra ra được.
- Bí thư Vương, cô gái này thực là … con mẹ nó, chuyện như vậy mà cũng làm ra, không sợ người ta giết chết.
Vương Trạch Vinh không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Hà Tổ Cường nói:
- Đã điều tra lại?
- Đúng vậy, chúng tôi được sự trợ giúp của Bộ Công an đã hoàn toàn thẩm tra lại toàn bộ. Hóa ra cô gái kia vì lợi ích của mình mà bán luôn chính cô ta.
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì, hai ngày trước mình cũng đã biết việc này, hắn liền lấy tập tài liệu do nhóm Hà Tổ Cường làm ra nhìn nhìn.
Sau khi xem xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Hiện tại truyền thông đang rất nóng nảy về việc tỉnh Nam Điền chậm chạp không đưa ra một kết luận. Điều này làm cho Tỉnh ủy rất bị động, các anh cho rằng việc này nên thế nào thì mới trả lời dân chúng một cách thuyết phục.
Hà Tổ Cường chau mày nói:
- Việc này thật là khó khăn, nếu giải thích mập mờ thì những người không rõ sự tình kia cho rằng chúng ta giấu diếm chân tướng sự thật, kết tội chúng ta. Nếu nói đúng sự thật thì đất nước chúng ta sẽ như thế nào?
Hắn thật là tốt, nói mà cứ như không vậy.
- Việc này tôi thấy rằng phải triệu tập các thường ủy lại, thông báo một chút rồi bàn tiếp.
Các thường ủy nhanh chóng ngồi lại với nhau nghe Hà Tổ Cường thông báo.
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, không nghĩ tới sự tình lại bậy bạ đến như vậy. Chuyện này có dính dáng đến thương nhân người nước ngoài và thể diện của quốc gia, nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ bị người các nước khác chê cười.
Vương Trạch Vinh lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, ánh mắt nhìn về phía các thường ủy.
- Mọi người đã nắm rõ được sự tình. Hiện tại truyền thông đang sôi động về việc này, yêu cầu Tỉnh ủy Nam Điền nhanh chóng điều tra rõ. Mọi người đóng góp ý kiến chúng ta nên trả lời các phương tiện truyền thông như thế nào?
Đây đúng là một vấn đề nan giải, không khí trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Văn Hồng Quân đập bàn một cái rồi nói:
- Tôi nghe được việc này mà mặt phải đỏ lên. Hiện tại một số cô gái vì tiền tài mà ngay cả nhân cách và thể diện của quốc gia cũng không giữ lại. Tôi thấy giáo dục trong nước tồn tại vấn đề rất lớn.
Tới vị trí cấp tỉnh rồi thì mọi người khi nói chuyện dùng hết khả năng để không động chạm đến ai cả, cũng chỉ có Văn Hồng Quân là người của gia tộc ở thủ đô thì mới có gan phê bình sự tình của quốc gia.
Tất cả mọi người đều không nói gì, tuy nhiên mọi người đồng ý rằng thể chế giáo dục của quốc gia xuất hiện các vấn đề. Nước Trung Quốc từ khi mở ra cải cách đến nay, trong lĩnh vực giáo dục đúng là đã hiện ra một số vấn đề, các trường học chủ yếu bồi dưỡng học sinh để đi thi mà không chú tâm nhiều đến vấn đề đạo đức.
Nhìn thoáng qua Văn Hồng Quân, Vương Trạch Vinh xem như là có thêm nhận thức đối với vị Phó Chủ tịch thường trực tỉnh mới này, người này đúng là người có dũng khí nói chuyện.
Phó Chủ tịch tỉnh Hà Quế Hỉ nói:
- Tập đoàn Qingtian là một tập đoàn lớn, họ đầu tư rất nhiều dự án trên toàn cầu, và tại Nam Điền này thì đã ký kết đầu tư rất lớn, hơn chục dự án. Do đó khi xử lý việc này phải nhất định thận trọng.
Ninh An Quý nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi cho rằng bất kể là công ty lớn đến đâu, khi đã tới Trung Quốc thì phải theo quy củ của Trung Quốc mà xử lý, quyết không để bọn họ vượt qua luật pháp của Trung Quốc.
Trịnh Dị Lợi chau mày nói:
- Mấu chốt chính là việc này cũng không vi phạm pháp luật, bọn họ cùng tình nguyện thực hiện việc này. Đây là một loại hành vi giao dịch.
Nhìn thấy trong lúc nhất thời hội nghị cũng không đưa ra được kết quả gì, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Vương Trạch Vinh. Chuyện như vậy thì người cuối cùng quyết định chính là Vương Trạch Vinh.
Thấy được ánh mắt của mọi người, Vương Trạch Vinh đem điếu thuốc nhấn mạnh một cái vào trong gạt tàn.
Ngẩng đầu lên, Vương Trạch Vinh nói:
- Sự việc Nhạc San San hoàn toàn chính là do người Nhật Bản cưỡng gian nữ nhân viên Trung Quốc, là hành vi phạm pháp.
Lời nói này của Vương Trạch Vinh đúng thật là làm mọi người chấn động, kết luận một cách định tính như vậy có phù hợp với việc tranh luận hay không?
Nhìn nhìn mọi người, Vương Trạch Vinh nói:
- Trong chuyện này thì nữ nhân viên Trung Quốc hoàn toàn là người yếu thế, bất kể là xuất phát từ mục đích nào, cho dù cô ta vì tiền tài hay lợi ích thì đây là cũng là điều không phù hợp với tiêu chuẩn đạo đức và pháp luật của Trung Quốc. Chuyện như vậy phát sinh ở Trung Quốc thì nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật Trung Quốc.
Mọi người nghe điều này thì đều cảm thấy Vương Trạch Vinh nói cũng có lý.
Ninh An Quý đồng ý nói:
- Người nước ngoài khi đã đến Trung Quốc thì phải biết pháp luật của Trung Quốc. Hành vi như vậy hoàn toàn là một loại hành vi đùa bỡn với phụ nữ.
Ánh mắt của Hà Tổ Cường sáng lên nói:
- Trong đặc điểm chủ yếu của tội cưỡng gian thì có một nội dung như vậy, biểu hiện ra ngoài chính là dùng bạo lực để bức hiếp hoặc dùng các phương tiện khác để ép người con gái không dám cự tuyệt âu yếm, vi phạm tới ý chí của cô gái, cưỡng ép cô gái thì được tính là các hành vi phạm tội. Việc vi phạm ý chí của cô gái thì không thể từ vỏ bọc bên ngoài nhìn thấy cô gái không phản kháng hay không tỏ vẻ cự tuyệt mà còn phải xét đến việc cô gái có thể phản kháng lại hay không hay là không có gan để phản kháng. Bởi vì cưỡng gian là hành vi vi phạm ý chí của con gái nên người nào áp dụng hành vi đó đủ để làm người con gái không thể phản kháng hoặc có thủ đoạn để không dám phản kháng. Các hành vi bạo lực, bức hiếp hoặc dùng thủ đoạn đều là bộ phận hữu cơ cấu thành hành vi cưỡng gian.
Hắn nói ra những lời này có chút chuyên môn, mọi người trợn tròn mắt nhìn về phía hắn.
Nhìn thấy mọi người có vẻ chưa hiểu, Hà Tổ Cường nói:
- Bí thư Vương đã nêu rõ việc này. Nhạc San San chỉ là một nữ nhân viên của Tập đoàn Qingtian, đối đầu với lãnh đạo thượng tầng của công ty có nghĩa là đối mặt với việc mất đi công ăn việc làm. Khi đối mặt với yêu cầu của lãnh đạo thượng tầng Tập đoàn Qingtian thì liệu cô ta có thể hay không thể phản kháng? Hay là không có gan để phản kháng? Nếu phản kháng lại, là một nhân viên bình thường thì cô ta sẽ mất đi công việc, đối với gia đình cô ta mà nói thì không thể chịu đựng được. Cho nên, tình huống lúc đó là cô ta không dám phản kháng.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:
- Nếu đã xuất hiện sự tình của một Nhạc San San thì ai dám cam đoan là Tập đoàn Qingtian còn không có các sự việc tương tự. Nơi này tôi cũng có mấy nội dung cùng loại với sự tình kia, mọi người có thể đọc chút.
Khi nói chuyện, Vương Trạch Vinh lấy từ trên bàn một tập tài liệu phát cho mọi người.
Không nghĩ tới Vương Trạch Vinh còn có chuẩn bị như vậy, mọi người ngơ ngác nhìn Vương Trạch Vinh cung cấp tập tài liệu này.
Đây là do Vương Trạch Vinh tự suy xét, sau đó an bài người của Thập cục đi tiến hành điều tra lấy chứng cớ hoặc thu thập các sự tình khác.
Vương Trạch Vinh hiểu rõ nếu việc này chỉ có đơn độc một sự kiện của Nhạc San San kia, nếu Nhạc San San không đứng ra làm chứng thì Tỉnh ủy Nam Điền sẽ cực kỳ khó xử. Hắn hiểu rất rõ rằng, nếu đã tồn tại sự tình Nhạc San San thì cũng có thể tồn tại tình huống mấy cô nhân viên khác bị bắt làm việc này. Hắn cũng thử để Thập cục đi tra xét một chút, không nghĩ tới khi điều tra lại có kết quả làm cho Vương Trạch Vinh cảm thấy khiếp sợ, đã có vài cô gái bị bắt buộc làm chuyện giống như vậy.
Xem xong tài liệu này rồi thì lúc này các thường ủy Tỉnh ủy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn về phía Vương Trạch Vinh với ánh mắt tràn đầy sự kính nể, không nghĩ tới sự tình vẫn đều nằm trong tay của Vương Trạch Vinh. Có tập tài liệu này rồi thì Tỉnh ủy Nam Điền có thể giải thoát được tình huống đáng xấu hổ này. Nếu chỉ có một việc của Nhạc San San thôi thì có thể làm mất mặt người Trung Quốc, nhưng hiện tại lại biến thành tình huống này thì Tỉnh ủy Nam Điền có đầy đủ chứng cớ để chứng minh tầng lớp cao tầng của Tập đoàn Qingtian ở Nam Điền làm việc trái với quy định của pháp luật. Hiện tại không phải là sự tình người Trung Quốc mất mặt nữa, mà là thảo luận về cách trả lời với dân chúng.
Trịnh Dị Lợi hỏi:
- Hai chuyện này có thể gộp chung lại với nhau không?
Ngụy Trung Hoa trầm giọng nói:
- Tại sao không thể? Chạy đến Trung Quốc làm chuyện như vậy thì phải đưa ra công lý.
Hà Tổ Cường vỗ vỗ tập tài liệu trên bàn nói:
- Có mấy thứ này là đủ để bắt bọn họ lại rồi.
Hạ Dương nói:
- Có ảnh hưởng tới quan hệ của hai nước hay không? Tập đoàn Qingtian đang đầu tư các dự án lớn, làm như vậy có thể khiến bọn họ bỏ chạy không?
Ánh mắt Vương Trạch Vinh đảo qua trên mặt mọi người, nghiêm túc nói:
- Hiện tại Nam Điền rất cần đầu tư, đây là hiện thực, nhưng, Nam Điền cũng không phải dạng đầu tư gì cũng phải mời về, mấy tỷ thì tính làm gì? Nam Điền còn có ưu thế tài nguyên tốt như vậy lại phải lo lắng không ai đến đầu tư? Nếu muốn đi thì cứ đi.
Lời nói của Vương Trạch Vinh rất khí phách, hiển thị uy nghiêm của một Bí thư Tỉnh ủy.
Nhìn về phía Hà Tổ Cường, Vương Trạch Vinh nói:
- Các đồng chí lập tức khống chế những người Nhật Bản có hành vi vi phạm.
- Đồng chí Ý Kiên, các anh lập tức mời một cuộc họp báo, thông báo về sự vi phạm pháp luật cưỡng gian nữ nhân viên của Tập đoàn Qingtian lên các phương tiện truyền thông.
- Đồng chí Hồng Quân, đồng chí thành lập một tổ công tác do đồng chí dẫn đầu phụ trách công tác đàm phán đòi bồi thường.
- Đồng chí Trung Hoa, hai chúng ta cùng nhau báo cáo với Trung ương về việc này. Anh thấy thế nào?
Ngụy Trung Hoa gật đầu nói:
- Bí thư Vương sắp xếp cực kỳ tốt.