Tin Hồng Quân ngã truyền đi rất nhanh. Chủ tịch huyện Hồng An Thang Ngọc Sinh vừa buông điện thoại xuống. Y nhận được cuộc điện của người họ hàng làm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Nội dung là chủ tịch tỉnh Hồng Quân ngã xuống.
Sau khi nhận được tin này, Thang Ngọc Sinh rất hoảng loạn. Tin này đối với y không phải việc tốt. Thang Ngọc Sinh biết chỗ dựa của mình là người họ hàng, bây giờ Hồng Quân ngã xuống thì Thôi Thu Quý cũng không yên được. Nếu vị trí của Thôi Thu Quý không yên thì vị trí Chủ tịch huyện của mình cũng không yên.
Làm như thế nào bây giờ? Thang Ngọc Sinh vô cùng lo lắng.
Trong thời gian này Thang Ngọc Sinh rất do dự, muốn dựa vào Vương Trạch Vinh nhưng còn người họ hàng làm y rất đau đầu.
Thang Ngọc Sinh đột nhiên nghĩ đến ý đồ gọi điện của Thôi Thu Quý.
Nói thật Thang Ngọc Sinh rất muốn dựa vào Vương Trạch Vinh, nhưng Thôi Thu Quý là người của Hồng Quân. Mình dựa vào Vương Trạch Vinh thì sao? Đây là điều làm y mặc dù muốn dựa vào Vương Trạch Vinh nhưng vẫn không hành động. Bây giờ Thang Ngọc Sinh có chút hối hận, mình không nên vì thể hiện với người mà mời Thôi Thu Quý đến dùng cơm.
Nghĩ Vương Trạch Vinh, Thang Ngọc Sinh liền hiểu ra ý đồ của Thôi Thu Quý. Thôi Thu Quý đây là hy vọng mình mau chóng dựa vào Vương Trạch Vinh. Nếu mình có thể tạo quan hệ với Thang Ngọc Sinh, Thôi Thu Quý cũng có thể thông qua mình tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. Bây giờ xem ra Thôi Thu Quý cũng lo lắng vị trí không yên.
Nghĩ vậy Thang Ngọc Sinh liền sợ hãi, chẳng lẽ thế lực của Vương Trạch Vinh lớn đến mức Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh cũng phải chú ý sao?
- Lão Thang, tối nay về nhà nhé, họ hàng nào của bố anh tới, bố bảo anh về.
Vợ Thang Ngọc Sinh thấy Thang Ngọc Sinh nghe điện liền nhắc một câu.
- Lại là việc họ hàng.
Thang Ngọc Sinh thở dài một tiếng.
Ngày mai nghĩ biện pháp đến nhà Vương Trạch Vinh thôi. Thang Ngọc Sinh có quyết định.
Làm Thang Ngọc Sinh không ngờ là y vừa chần chờ là đi sau người khác.
Vương Trạch Vinh vừa về nhà thì Phó chủ tịch huyện Hồng An – Hoàng Như Tú tìm tới cửa.
Nhìn thấy Hoàng Như Tú, Vương Trạch Vinh khá vui vẻ.
- Chủ tịch Hoàng đến à, mau ngồi xuống nói chuyện.
Vương Trạch Vinh rất khách khí nói.
Hôm nay nhận được tin Hồng Quân ngã, Vương Trạch Vinh cảm thấy tảng đá đè trong lòng mình đã biến đi. Tuy rằng Vương Trạch Vinh không quá sợ Hồng Quân, nhưng nghĩ đến việc Hồng Quân sẽ làm Bí thư tỉnh ủy khiến hắn thấy rất áp lực. Nếu như thật sự như vậy thì Hồng Quân dù không điều mình đi được nhưng gây khó khăn cho mình cũng dễ.
Bây giờ thì hay rồi, Hồng Quân đã ngã, tình hình tỉnh Giang Sơn sẽ thay đổi. Ít nhất mình tạm thời qua khỏi nguy cơ, đây là việc tốt.
Vương Trạch Vinh khi về đã suy nghĩ đến việc điều chỉnh nhân sự. Hồng Quân ngã, thế lực Uông Nhật Thần hoàn toàn chiếm ưu thế, nhất định phải nhân cơ hội này mà xử lý xong.
Đối với việc điều chỉnh huyện Hồng An, Vương Trạch Vinh đã sớm có quyết định chọn một trong hai người Thang Ngọc Sinh và Hoàng Như Tú. Thông qua một thời gian quan sát, Vương Trạch Vinh khẳng định năng lực của bọn họ.
Vương Trạch Vinh vẫn đang đợi bọn họ đến nhà. Bây giờ Hoàng Như Tú đến khiến hắn khá vui.
Hoàng Như Tú có bạn học công tác ở Tỉnh ủy, hôm nay cô đột nhiên nhận được điện thoại của bạn học khiến cô rất sợ. Chủ tịch tỉnh Hồng Quân đã ngã.
Nhận được tin này, Hoàng Như Tú biết cơ hội của mình tới. Cô không hề suy nghĩ lập tức phải đến chỗ Vương Trạch Vinh.
Hoàng Như Tú lần trước sau khi được Vương Trạch Vinh khen ngợi liền kiên định dựa vào Vương Hệ.
Nghĩ đến việc dựa vào Vương Trạch Vinh, nhất định phải lo lắng thay cho Vương Trạch Vinh. Cô rất nhanh có suy nghĩ.
Là một Phó chủ tịch huyện, Hoàng Như Tú rất thông minh. Cô đã quan sát và thấy Vương Trạch Vinh muốn bắt Triệu Lâm Phân. Nếu Vương Trạch Vinh có suy nghĩ này thì mình phải nghĩ cách giúp mới được.
Hoàng Như Tú rất nhanh chiếm được không ít tài liệu về Triệu Lâm Phân. Sau khi nhận được tài liệu, cô liền tìm cơ hội đưa cho Vương Trạch Vinh. Hôm nay cô biết mình cần ra tay.
- Bí thư Vương, tôi vẫn muốn đến nhà báo cáo công việc với ngài nhưng sợ làm phiền ngài.
Hoàng Như Tú vừa cười vừa nói.
Nhìn Hoàng Như Tú, Vương Trạch Vinh cảm thấy cô đẹp hơn Triệu Lâm Phân nhiều nên cười nói:
- Tôi đã sớm nói nếu có vấn đề gì khó giải quyết thì trực tiếp đến tìm tôi mà.
Bởi vì trong nhà không có ai khác nên Vương Trạch Vinh chủ động rót nước cho z.z
- Nghe nói chị không thích uống trà thì uống thứ này vậy.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Hoàng Như Tú có chút kích động. Điều này nói rõ Bí thư Vương vẫn chú ý đến mình.
- Cảm ơn ngài.
- Sao? Công việc có thuận lợi không?
Vương Trạch Vinh ngồi xuống hỏi.
- Bí thư Vương, huyện Hồng An phát triển cũng được, chỉ là có vài lãnh đạo lợi dụng quyền lực để mưu lợi.
Hoàng Như Tú nói.
Nghe Hoàng Như Tú nói như vậy, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Nói rõ tình hình.
Đặt tài liệu liên quan tới Triệu Lâm Phân lên bàn, Hoàng Như Tú nói:
- Xin Bí thư Vương xem mấy thứ này trước.
Vương Trạch Vinh không vội vàng đi xem mà nhìn Hoàng Như Tú một lúc rồi mới đọc.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Hoàng Như Tú ngồi thẳng người ra vẻ vô cùng nghiêm túc.
Vương Trạch Vinh đọc rất chăm chú, nội dung bên trong đều có bằng chứng, nhỏ đến độ Triệu Lâm Phân mua trang sức mấy chục ngàn cũng có một bản coppy hóa đơn.
Mặc dù mấy thứ này với quan chức thì không phải vấn đề lớn, nhưng dùng mấy thứ này để xử lý Triệu Lâm Phân là đủ.
Đặt tài liệu xuống, Vương Trạch Vinh nói với Hoàng Như Tú:
- Chị cho rằng ai đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy huyện Hồng An thì thích hợp?
Hoàng Như Tú vội vàng nói:
- Việc này liên quan đến sử dụng cán bộ, tôi không tiện đánh giá.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chị cứ nói suy nghĩ của mình đi.
Hoàng Như Tú biết Vương Trạch Vinh lộ ra tin tức là Triệu Lâm Phân sẽ xuống.
Hoàng Như Tú suy nghĩ một chút rồi nói:
- Năng lực về mọi mặt của Chủ tịch Thang rất mạnh, sự phát triển của huyện Hồng An bây giờ không thể không có Chủ tịch Thang. Có mấy lần khi tôi lên tỉnh công tác thì Chánh văn phòng Thôi – Văn phòng ủy ban tỉnh cũng khen ngợi công tác của chủ tịch Thang.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, ai nói Hoàng Như Tú không lợi hại, trong giọng đã lộ rõ quan hệ của Thang Ngọc Sinh và Thôi Thu Quý.
Hoàng Như Tú nói như vậy cũng có chút khẩn trương, cô biết lời mình rất rõ và Bí thư Vương sẽ nghe ra. Chẳng may Bí thư Vương có cái nhìn thì sao?
Vương Trạch Vinh lúc này đang quan sát vẻ mặt của Hoàng Như Tú, thấy cô ta khẩn trương như vậy thì hắn cũng không hề trách gì cả. Người phụ nữ này bây giờ đã hoàn toàn dựa vào mình, không cần phải dò xét làm gì. Nếu đã quyết tâm dựa vào mình thì sử dụng cô ta cũng được. Về phần Thang Ngọc Sinh kia thì cũng có thể dùng.
- Ý kiến của chị rất quan trọng, Thị ủy sẽ nghiên cứu.
Vương Trạch Vinh chỉ tài liệu trên bàn rồi nói:
- Mọi việc đều phải làm theo trình tự, chúng ta là chính quyền do Đảng lãnh đạo nên làm mọi việc cũng cần theo trình tự.
Vương Trạch Vinh hai lần nhắc đến chữ trình tự, Hoàng Như Tú nói:
- Bí thư Vương nói rất đúng, tôi nghĩ Ủy ban kỷ luật rất nhanh sẽ nhận được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chị phải phối hợp nhiều với Chủ tịch Thang, bất cứ chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của huyện Hồng An.
Đang khi nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng ấn chuông.
Vương Trạch Vinh bỏ tài liệu vào trong cặp rồi đi ra, Khương Tắc Xương lúc này đã đi vào.
Thấy Khương Tắc Xương vào, Hoàng Như Tú đương nhiên biết đây là thân tín của Vương Trạch Vinh nên vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi xin phép về.
Vương Trạch Vinh tiễn Hoàng Như Tú ra cửa rồi nói:
- Chịu khó công tác, tôi tin vào năng lực của chị.
Ra khỏi nhà Vương Trạch Vinh, tâm trạng Hoàng Như Tú rất vui vẻ, ngoài miệng không khỏi ngâm nga hát. Hôm nay đến nhà Vương Trạch Vinh rất thành công. Từ trong giọng Vương Trạch Vinh thì cô nhận được tin mình sẽ có thu hoạch trong việc điều chỉnh huyện Hồng An.