Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân đến văn phòng Vương Trạch Vinh.
Nhìn Vương Trạch Vinh bắt tay mình, Dư Bội Luân không biết nói gì cho tốt. Là người ở trong quan trường nhiều năm, Dư Bội Luân có một suy nghĩ là bất cứ lúc nào cũng không được dựa vào một phe phái nào. Sau khi đến Thường Hồng, nhìn Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm đấu nhau, y luôn có suy nghĩ nếu không nói thì không nói.
Y vẫn hài lòng với cách làm này của mình, không đắc tội với ai, vào lúc quan trọng sẽ là tâm điểm tranh đoạt của hai bên thì mình sẽ được lợi nhiều nhất.
Sau khi Hồng Quân ngã, Dư Bội Luân biết Thường Hồng sẽ có điều chỉnh. Nhưng y không ngờ chính là điều chỉnh nhanh như vậy, Ủy ban kỷ luật Thị ủy nhận được một bức thư nặc danh, tố cáo là Bí thư huyện ủy huyện Hồng An – Triệu Lâm Phân. Bức thư loại này thì Ủy ban kỷ luật bình thường không coi trọng, nhưng khi thư ký của Vương Trạch Vinh cũng mang một bức thư như vậy đến Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân biết việc này không xử lý không được.
Dư Bội Luân nhìn hai bức thư trong tay, y không cần suy nghĩ nhiều cũng biết việc này có quan hệ với Vương Trạch Vinh. Y không khỏi thở dài một tiếng và thương thay cho Triệu Lâm Phân. Theo một lãnh đạo có tiền đồ như vậy mà không biết nắm chắc, đó là do chính cô ta.
- Bí thư Vương, việc này nên xử lý như thế nào?
Dư Bội Luân đến để xin chỉ thị của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh ra hiệu Dư Bội Luân ngồi xuống rồi nói:
- Tôi đã đọc bức thư này, nội dung trong đó có thể tra xét, điều này nói rõ là thật. Các anh phải phái nhân viên tinh anh đi điều tra, nếu không có sẽ trả sự trong sạch cho một cán bộ, nếu có việc thì phải xử lý kiên quyết. Trong chúng ta không thể có người hủ bại.
Dư Bội Luân nói:
- Những bức thư kiểu này Ủy ban kỷ luật thường xuyên nhận được, bình thường rất khó điều tra ra.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Dư, tôi vừa nhận được điện trên tỉnh, lãnh đạo tỉnh cũng coi trọng việc này.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Dư Bội Luân giật mình, không ngờ trên tỉnh cũng nhận được.
- Dù là cấp tỉnh hay thành phố đều phải có câu trả lời rõ ràng, phải mau chóng điều tra. Chẳng may trên tỉnh phái nhân viên đến điều tra thì chúng ta sẽ bị động.
Vương Trạch Vinh nói.
Nhìn Dư Bội Luân đi ra, Vương Trạch Vinh cười cười. Hắn biết ý của Dư Bội Luân đó là không muốn đắc tội với ai. Chẳng qua ở chuyện này thì y không thể không làm.
Chuyện của Triệu Lâm Phân thì Vương Trạch Vinh có thể trực tiếp thông qua trên tỉnh giải quyết, nhưng hắn làm như vậy là muốn cho một số người nhìn thấy kẻ phản bội y sẽ có hậu quả như thế nào.
Triệu Lâm Phân là Thường vụ thị ủy, cô ta mà xảy ra chuyện thì có hai biện pháp người thay thế. Một là thành phố đề cử và Tỉnh ủy phê chuẩn, việc này có Uông Nhật Thần thì Vương Trạch Vinh muốn bố trí người của mình không vấn đề gì. Ngoài ra là Tỉnh ủy trực tiếp bổ nhiệm, khả năng này không cao. Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ.
Có Ủy ban kỷ luật tham gia, lại có Thang Ngọc Sinh cùng Hoàng Như Tú phối hợp, quá trình điều tra không lâu. Khi Triệu Lâm Phân làm Bí thư huyện ủy huyện Hồng An đã lợi dụng chức vụ để cho em trai mình làm rất nhiều công trình, từ đó nhận được nhiều lợi ích. Cô ta còn lợi dụng quyền lực nhận hơn 100 ngàn tiền hối lộ. Truyện Quan Khí
Mấy hôm nay Triệu Lâm Phân rất lo lắng, cô ta cảm thấy nhất định có việc lớn sẽ xảy ra. Hôm nay nhận được điện Vương Trạch Vinh gọi tới, Triệu Lâm Phân cẩn thận đứng trước gương trang điểm cho thật đẹp.
Vào văn phòng của Vương Trạch Vinh, Triệu Lâm Phân nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương, ngài tìm tôi?
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Triệu Lâm Phân rồi nói:
- Biết tôi vì sao mời chị không?
Triệu Lâm Phân thấy Vương Trạch Vinh không mời bảo mình ngồi xuống thì có chút lo lắng:
- Xảy ra chuyện gì sao?
Bởi vì Ủy ban kỷ luật thầm điều tra nên Triệu Lâm Phân vẫn không biết.
Vương Trạch Vinh đưa tài liệu đến trước mặt Triệu Lâm Phân rồi nói:
- Chị xem đi.
Triệu Lâm Phân cười cười cầm tài liệu rồi trong nháy mắt ngã xuống mặt đất.
Vương Trạch Vinh không ngờ tâm lý của Triệu Lâm Phân lại kém như vậy, hắn thầm lắc đầu sao trước đó mình lại để cô ta lên làm Bí thư huyện ủy?
- Bí thư Vương, tôi sai rồi, là tôi sai, ngài bỏ qua cho tôi đi.
Triệu Lâm Phân quỳ xuống trước mặt Vương Trạch Vinh rồi khóc rống cầu xin.
Bây giờ Triệu Lâm Phân thấy như trời sụp, nghĩ đến cuộc sống của mình sau này, cô chỉ còn hy vọng Vương Trạch Vinh cứu mình.
Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói:
- Chị làm gì thế hả, còn hình ảnh nào của một Bí thư huyện ủy?
Triệu Lâm Phân không ngừng nói:
- Bí thư Vương, tôi sai rồi, tôi không nên phản bội ngài. Ngài tha cho tôi đi, ngài bảo tôi làm gì cũng được.
Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Lâm Phân như vậy thì mới biết ánh mắt nhìn người của mình vẫn còn kém.
Vương Trạch Vinh thấy đúng là nên xử lý người phụ nữ quá ham mê quyền lực này.
Triệu Lâm Phân rất nhanh đã bị bắt.
Trong Hội nghị thường ủy, Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói:
- Trong việc Triệu Lâm Phân bị bắt thì tôi có trách nhiệm. Tôi đã chủ quan khi đưa cô ta lên làm Bí thư huyện ủy huyện Hồng An. Tuy nói bổ nhiệm Triệu Lâm Phân là do quyết định của tập thể nhưng tôi không thể trốn tránh trách nhiệm. Việc này tôi sẽ kiểm điểm với Bí thư tỉnh ủy Uông.
Nghe Vương Trạch Vinh nói sẽ tự kiểm điểm, tâm trạng các thường vụ Thường Hồng khác nhau. Tâm trạng Phùng Triêu Lâm kém nhất, nhìn Vương Trạch Vinh thì y biết đây là chuyện do đối phương làm ra. Triệu Lâm Phân bị bắt thì bên mình ít đi một người, tiếp theo Vương Trạch Vinh nhất định sẽ đưa người mình khống chế huyện Hồng An.
Phùng Triêu Lâm bây giờ cũng không còn biện pháp. Hồng Quân ngã, y tạm thời không có chỗ dựa nào trên tỉnh, đối mặt với Vương Trạch Vinh thì y thấy mình không thể đối đầu.
Phùng Triêu Lâm nói:
- Bí thư Vương nói vậy là không đúng rồi. Đề bạt Triệu Lâm Phân là kết luận của tập thể, sao có thể do Bí thư chịu trách nhiệm. Mọi người ngồi đây đều có trách nhiệm, tôi cũng sẽ lên kiểm điểm với Bí thư Uông và chủ tịch Tả.
Tào Tín Xuân Diệp Ny Na:
- Trong thời gian này cán bộ Thường Hồng liên tục xuất hiện vài việc, đây là hồi chuông cảnh tỉnh đối với chúng ta. Việc khảo sát và tuyển dụng cán bộ cần phải có trình tự nghiêm ngặt, ở việc này thì ban Tổ chức cán bộ có trách nhiệm. Tôi thấy các đồng chí ban Tổ chức cán bộ phải ghi nhớ bài học này.
Tào Tín Xuân nói như vậy khiến Phùng Triêu Lâm và Cận Hình Đào đều biến sắc. Tào Tín Xuân nói như vậy là có ý gì?
Lưu Gia Hà nhìn Các Vũ Tuấn rồi nói:
- Lão Các, lão Tào nói rất đúng. Anh phải phụ trác công tác tổ chức mới được, không thể để mặt ban Tổ chức cán bộ.
Vương Trạch Vinh không ngờ hội nghị lại thành như vậy. Tào Tín Xuân và Lưu Gia Hà đều nhằm vào Cận Hình Đào là sao?
Nhìn quan khí của hai người, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của hai người bọn họ đều nghiêng về mình.
Vương Trạch Vinh coi như biết đối mặt tình hình mới thì hai người này muốn dựa vào mình.
Bí thư đảng ủy cục Công an Hàn Chính Cương cũng thấy nhiều thứ, theo trên tỉnh biến hoá làm y phát hiện đi theo Vương Trạch Vinh là sự lựa chọn tốt nhất. Nghe hai thường vụ nhằm vào Cận Hình Đào, y vội vàng nói:
- Tôi cũng cho rằng công tác tổ chức là công tác quan trọng nhất, tuyệt đối không thể sơ sót.
Vương Trạch Vinh thầm quan sát Cận Hình Đào thì thấy vẻ mặt đối phương hơi đổi. Là ban Tổ chức cán bộ, cán bộ xảy ra chuyện thì thực ra không phải do họ. Triệu Lâm Phân là thường vụ, cô ta được Tỉnh ủy bổ nhiệm, đề cử cô ta là quyết định của tập thể thì mình có trách nhiệm.
Cận Hình Đào nhìn Tào Tín Xuân và Lưu Gia Hà thì thấy hai người nói xong liền ra vẻ không liên quan đến mình. Y nhìn Vương Trạch Vinh thì thấy đối phương đang cúi đầu giả vờ ghi chép gì đó.
Nhìn vài người, Cận Hình Đào lại nhìn Phùng Triêu Lâm. Bây giờ y rất hy vọng có một người đứng ra nói giúp mình. Quả nhiên Phùng Triêu Lâm không muốn mất một đồng minh nên đành nói:
- Mọi người nói rất đúng, chẳng qua chúng ta phải nhìn vấn đề theo hai hướng. Công tác của ban Tổ chức cán bộ về cơ bản làm rất tốt, không thể liên lạc mấy việc vào nhau.
Các Vũ Tuấn nói:
- Thị trưởng Phùng nói đúng, chẳng qua tôi cũng đồng ý với ý kiến của mọi người. Ban Tổ chức cán bộ bây giờ quá mức tản mát nên cần điều chỉnh thích hợp mới được.
Trong thời gian này Các Vũ Tuấn rất giận Cận Hình Đào. Điền Lệ Vân gần như khống chế hoàn toàn ban Tổ chức cán bộ, muốn chỉnh cô ta cũng không thể. Vương Trạch Vinh làm chỗ dựa cho cô ta, việc này làm y càng nghĩ càng tức. Nghe thấy mọi người chỉ trích ban Tổ chức cán bộ, y không nhịn được mà nói.
Vương Trạch Vinh thấy mọi người coi như nói xong liền bỏ bút xuống mà nói:
- Mọi người nói rất đúng, tôi thấy hôm nay không nên tranh luận công tác của ban Tổ chức cán bộ. Sau khi chuyện của Triệu Lâm Phân xảy ra, trên tỉnh rất coi trọng và yêu cầu chúng ta mau chóng ổn định tình hình Huyện Hồng An. Chúng ta phải nghiên cứu bộ máy lãnh đạo của huyện này.