Quan Khí​

Chương 1290: Chương 1290: Người phụ nữ biết mượn xu thế




Trong lòng Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ chưa từng có Hoàng Phủ Nhược Lệ. CHo nên hắn chỉ cười cười việc đối phương muốn lừa mình. Từ sau khi làm Bí thư tỉnh ủy, có không ít cô gái tỏ vẻ muốn lên giường với hắn. Cô gái trong chính quyền đều như vậy, chỉ cần cho chút hứa hẹn là họ nhào vào lòng ngay. Vì thế theo Vương Trạch Vinh nghĩ Hoàng Phủ Nhược Lệ chính là người như vậy.

Nói thật sau khi thấy nhiều cô gái trong chính quyền, Vương Trạch Vinh không thích phụ nữ quan trường. Theo hắn nghĩ quan trường là một cái hang rất lớn, các cô gái trong trắng tiến vào đều bị đen, cũng có thể bị chết đuối.

Ngồi trên xe đi về nhà, Vương Trạch Vinh nghĩ tới Trần Thu Như, hắn nghĩ không biết người phụ nữ này có như Hoàng Phủ Nhược Lệ không?

Chẳng qua rất nhanh Vương Trạch Vinh liền vứt sang bên. Trung ương đã muốn động một đám quan chức, Hà Quế Hỉ lần này nhất định sẽ bị điều chỉnh, đến lúc đó bộ máy Nam Điền sẽ như thế nào mới là điều hắn cần suy nghĩ.

Lúc này Hoàng Phủ Nhược Lệ đang suy nghĩ, cô biết mình và Vương Trạch Vinh sẽ không có quan hệ kia.

Không được Vương Trạch Vinh bảo vệ, mình về sau còn được như trước ở tỉnh Sơn Nam không?

Càng nghĩ càng thấy sợ, Hoàng Phủ Nhược Lệ mặc dù chỉ là một Phó chánh văn phòng nhưng cô hiểu rõ tình hình của mình. Bởi vì mọi người nghĩ cô là phụ nữ của Vương Trạch Vinh nên ở Quán Hà mới vui vẻ như vậy.

Sao bây giờ?

Hoàng Phủ Nhược Lệ đứng trong phòng tắm và để mặc nước nóng phả vào người mình.

Nhìn cơ thể trong gương, Hoàng Phủ Nhược Lệ vuốt ve mình mà lẩm bẩm nói:

- Cơ thể đẹp như vậy mà không đưa được ra ngoài.

Hôm nay Hoàng Phủ Nhược Lệ uống cũng nhiều, nghe nói là rượu tráng dương của Nhật Bản. Lúc ấy ở trong phòng khi thấy cảnh tượng kia, Hoàng Phủ Nhược Lệ cũng thấy ham muốn. Nếu không phải cô hạ quyết tâm muốn theo Vương Trạch Vinh thì đã sớm tham gia vào.

Bây giờ tất cả đã mất, Hoàng Phủ Nhược Lệ dù như thế nào cũng không biết tại sao Vương Trạch Vinh lại nhìn ra tình hình của mình. Cô càng nghĩ càng cảm thấy không chừng Vương Trạch Vinh vẫn thầm phái người giám sát mình.

Bây giờ cô rất hối hận, sớm biết vậy thì đừng có quan hệ với tên Phó thị trưởng kia.

Hoàng Phủ Nhược Lệ vừa thất vọng vừa muốn phát tiết bản thân mình.

Nước nóng phả lên người, Hoàng Phủ Nhược Lệ vừa dùng tay vuốt ve mà cảm thấy rất muốn.

Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

Một lúc lâu sau Hoàng Phủ Nhược Lệ mới bủn rủn nằm xuống giường.

Sau khi phát tiết, Hoàng Phủ Nhược Lệ phát hiện đầu óc mình rất tỉnh táo.

Trong đầu toàn là chuyện quan trường, Hoàng Phủ Nhược Lệ rất muốn tiến lên.

Sao bây giờ? Hoàng Phủ Nhược Lệ cứ như vậy nằm trên giường mà nghĩ.

Đang nghĩ, mắt Hoàng Phủ Nhược Lệ sáng lên, trong đầu nhớ lại số điện thoại kia.

Vừa nãy Vương Trạch Vinh gọi cho Khuông Năng Hỉ, Hoàng Phủ Nhược Lệ ở bên Vương Trạch Vinh nên nhìn ra tìm số điện thoại của Khuông Năng Hỉ. Hoàng Phủ Nhược Lệ thấy là số điện thoại của Bí thư tỉnh ủy liền chú ý ghi nhớ.

Bây giờ cẩn thận nhớ lại, Hoàng Phủ Nhược Lệ phát hiện mình đúng là ghi nhớ được số điện thoại này.

Hoàng Phủ Nhược Lệ nhảy lên và mặc cho cơ thể đang trần truồng, cô chạy đến bàn lấy điện thoại di động từ trong ví ra, lưu số máy kia lại.

Sau khi lưu lại và thấy không lầm, cô mới thở dài một tiếng.

Hoàng Phủ Nhược Lệ bây giờ có một suy nghĩ có lẽ mình có thể lợi dụng tấm da cọp là Vương Trạch Vinh cũng không chừng.

Sau khi làm cho mình bình tĩnh lại hẳn, Hoàng Phủ Nhược Lệ gọi cho Khuông Năng Hỉ.

Đây là số cá nhân của Khuông Năng Hỉ, chỉ những ai rất thân mới có.

Vừa nãy Vương Trạch Vinh gọi tới, Khuông Năng Hỉ vội vàng nghe. Là người Hạng hệ, Khuông Năng Hỉ biết rõ tình hình của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh nếu không có bất ngờ xảy ra thì sẽ lên. Khuông Năng Hỉ sớm đã nói với mình dù như thế nào cũng phải quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh.

Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Khuông Năng Hỉ vội vàng gọi điện ra, yêu cầu thành phố Quán Hà phải nghiêm túc điều tra, còn mắng Bí thư thị ủy Quán Hà một trận.

Xử lý xong, Khuông Năng Hỉ đang nghĩ nên nói như thế nào với Vương Trạch Vinh thì nhận được điện từ số lạ.

Mặc dù có chút khó hiểu nhưng Khuông Năng Hỉ đoán đây là người quen nên vẫn nghe.

Điện thoại vừa nghe, Khuông Năng Hỉ nghe thấy một giọng nữ truyền tới.

- Bí thư Khuông, em là Hoàng Phủ Nhược Lệ, là Vương ca bảo em gọi điện cho ngài.

Những lời này Hoàng Phủ Nhược Lệ đã cẩn thận bố trí. Từ lời này có hai nghĩa, một đó là số điện thoại này của Khuông Năng Hỉ do Vương Trạch Vinh cho, nói ra quan hệ của cô và Vương Trạch Vinh. Nội dung khác là thử xem Khuông Năng Hỉ có biết tình hình về cô không. Theo cô nghĩ Quán Hà không ít người nghĩ cô có Quán Hà với Vương Trạch Vinh, Khuông Năng Hỉ chẳng lẽ lại không biết. Nếu Khuông Năng Hỉ biết thì tốt rồi.

Quả nhiên Khuông Năng Hỉ vừa nghe Hoàng Phủ Nhược Lệ nói như vậy liền rõ. Nghĩ đến chắc là Vương Trạch Vinh cho Hoàng Phủ Nhược Lệ số điện thoại của mình, xem ra lời đồn Vương Trạch Vinh có hai người phụ nữ ở Huyện Đại Phường là thật.

Vương Trạch Vinh vừa nãy gọi điện nhắc đến việc Quán Hà tiếp đón người Nhật Bản, bây giờ Hoàng Phủ Nhược Lệ gọi tới, Khuông Năng Hỉ liền có hiểu lầm. Vương Trạch Vinh bảo Hoàng Phủ Nhược Lệ gọi tới là muốn mình giúp cô ta.

- Ồ, có chuyện gì không?

Khuông Năng Hỉ hỏi.

- Bí thư, làm phiền ngài, không có chuyện gì. Vương ca chỉ bảo em liên lạc với ngài.

- Ha ha, cô tên Hoàng Phủ Nhược Lệ phải không, sau này có chuyện có thể trực tiếp gọi điện cho tôi.

Khuông Năng Hỉ cũng tỏ vẻ rất thân thiết, nghĩ Hoàng Phủ Nhược Lệ còn gọi Vương Trạch Vinh là “Vương ca”, Khuông Năng Hỉ cảm thấy quan hệ giữa Hoàng Phủ Nhược Lệ và Vương Trạch Vinh là rất thân mật.

Hoàng Phủ Nhược Lệ không nói gì nữa, cô chào và dập máy.

Hoàng Phủ Nhược Lệ dập máy rồi nở nụ cười. Cô biết cuộc điện thoại này có thể thay đổi tình hình bây giờ của mình.

Hoàng Phủ Nhược Lệ là người rất có tâm cơ, theo phán đoán của cô về Vương Trạch Vinh thì Vương Trạch Vinh nhất định sẽ không nói việc có quan hệ gì với cô. Việc này ngay cả Khuông Năng Hỉ cũng không thể nào tra rõ.

Hoàng Phủ Nhược Lệ lẩm bẩm một tiếng và nói:

- Cứ để mọi người nghĩ mình là người phụ nữ của Vương Trạch Vinh đi.

Hoàng Phủ Nhược Lệ đang ngồi đó mà thầm đắc ý, Khuông Năng Hỉ lại suy nghĩ về ý của cuộc điện vừa rồi. Quan làm đến cấp Tỉnh ủy như y thì một vài chuyện nhỏ cũng cần cẩn thận suy nghĩ. Cuộc điện này tuy không nhiều nội dung nhưng nhiều hàm nghĩa. Vương Trạch Vinh không tự nhắc đến Hoàng Phủ Nhược Lệ, lại bảo Hoàng Phủ Nhược Lệ gọi tới cho mình, trong này đã lộ rõ ý của Vương Trạch Vinh.

Có tin đồn Vương Trạch Vinh có quan hệ với hai người phụ nữ ở Huyện Đại Phường, y sớm biết việc này. Mới đầu Khuông Năng Hỉ cũng thầm quan sát nhưng không thấy Vương Trạch Vinh có động tĩnh gì, y coi như không biết.

Bây giờ đã khác, Vương Trạch Vinh bảo Hoàng Phủ Nhược Lệ gọi tới, đây là tỏ thái độ với y. Vương Trạch Vinh thừa nhận có quan hệ với Hoàng Phủ Nhược Lệ, còn muốn y giúp Hoàng Phủ Nhược Lệ. Nếu không giúp một chút đúng là khó ăn nói với Vương Trạch Vinh.

Nghĩ vậy Khuông Năng Hỉ lại nghĩ tới cô gái còn lại. Có phải Vương Trạch Vinh thấy mình không giúp hai cô gái này nên có chút khó chịu?

Đây đúng là việc lớn.

Khuông Năng Hỉ nghĩ vậy liền gọi điện cho Bí thư thị ủy Quán Hà – Hoàng Ức Sinh.

Hoàng Ức Sinh là thân tín của Khuông Năng Hỉ, hắn vội vàng nghe máy. Khuông Năng Hỉ nói với Hoàng Ức Sinh:

- Liễu Sinh, hai đồng chí Hoàng Phủ Nhược Lệ và Trần Thu Như ở Quán Hà là như thế nào?

Hoàng Ức Sinh hôm nay đúng là rất không rõ. Đầu tiên là Bí thư tỉnh ủy Khuông Năng Hỉ gọi tới mắng một trận, yêu cầu điều tra hành vi của đám người Lý Minh Cường, bây giờ lại hỏi về hai người phụ nữ.

Là Bí thư thị ủy, Hoàng Ức Sinh đương nhiên biết chuyện hai người phụ nữ kia. Nghe nói có ít nhiều quan hệ với Vương Trạch Vinh. Vừa nãy y cũng gọi điện hỏi Lý Minh Cương xem có tình hình gì. Từ điện thoại y đã phân tích ra Vương Trạch Vinh phnra hành vi của Lý Minh Cương. Bây giờ lại nhận được điện của Khuông Năng Hỉ, Hoàng Ức Sinh biết có ý gì đó nên nghiêm túc nói:

- Hai vị đồng chí này theo phản ánh thì rất được, các đồng chí bên dưới đang cố ý tăng thêm trọng trách cho hai đồng chí này.

- Ừ, chúng ta phải bồi dưỡng đồng chí có năng lực mạnh.

Khuông Năng Hỉ biết Hoàng Ức Sinh hiểu rõ ý của mình nên rất hài lòng dập máy.

Chuyện phát triển đúng như Hoàng Phủ Nhược Lệ nghĩ, chỉ là cô không ngờ Trần Thu Như cũng có lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.