Lúc này Vương Trạch Vinh đúng là không ngờ Hoàng Phủ Nhược Lệ lại làm ra trò đó. Ở việc này Khuông Năng Hỉ không tiện hỏi quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Hoàng Phủ Nhược Lệ. Theo Khuông Năng Hỉ nghĩ Hoàng Phủ Nhược Lệ có số điện thoại của mình, lại nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh và Hoàng Phủ Nhược Lệ cùng ở câu lạc bộ Bắc Kinh, hơn nữa người phụ nữ này chắc không dám lừa gạt mình. Hơn nữa Hoàng Phủ Nhược Lệ chỉ là một cán bộ nhỏ, Khuông Năng Hỉ biết mình gọi một cuộc điện là xong.
Vương Trạch Vinh thấy Hoàng Phủ Nhược Lệ đã có quan hệ nam nữ thì chút tình cảm trong lòng đã mất. Hắn không còn hứng thú với người phụ nữ này.
Lúc này ở Tập đoàn Qingtian đang có tình hình khác. Trung Quốc đang có nhiều quan chức thầm thúc đẩy việc chống lại Tập đoàn Qingtian, làm cho Tập đoàn Qingtian rất bị động.
- Theo tin từ Trung Quốc truyền tới thì hôm qua phó Tổng giám đốc Into hôm qua khi đàm phán hạng mục với quan chức tỉnh Sơn Nam đã có xung đột với Vương Trạch Vinh. Lúc ấy Vương Trạch Vinh đã đập vỡ chai bia nhưng không làm ai bị thương.
Trong phòng hội nghị của tập đoàn, một người Nhật Bản đang báo cáo.
Vừa nghe thấy thế liền làm đám lãnh đạo Tập đoàn Qingtian rất ngạc nhiên. Bọn họ dù như thế nào cũng không ngờ lại có xung đột với Vương Trạch Vinh.
Akita Into hỏi;
- Tình hình cụ thể là như thế nào?
- Chủ yếu là do một người phụ nữ tên xx. Ả phụ nữ xem ra là người của Vương Trạch Vinh.
Một lãnh đạo tập đoàn cười ha hả nói:
- Nếu là như vậy cũng là cơ hội tốt. Bây giờ tôi đã thấy Vương Trạch Vinh này dù sao cũng còn trẻ, khuyết điểm chính là nữ sắc. Tôi xem ra phải tăng cường công kích từ mặt này.
Mọi người đều cười phá lên.
- Các vị, không nên vui mừng như vậy. Tình hình từ khắp nơi trên thế giới có thể thấy do tập đoàn chúng ta phát triển quá nhanh, nhất là tại Trung Quốc. Bởi vì quốc gia này phát triển nhanh nên chúng ta cũng đầu tư tài chính rất lớn. Bây giờ chính quyền Trung Quốc có một thế lực đang đứng sau thầm làm khó tập đoàn ta, lợi nhuận các lợi không có, hơn nữa còn cần từ trụ sở điều động nhiều tài chính ủng hộ. Nếu cứ như vậy thì tôi lo lắng.
Một người rất lo lắng mà nói.
- Theo tin từ Mỹ truyền về từ sau khi tập đoàn gặp khó khăn ở Trung Quốc, trên thị trường chứng khoán Mỹ đã hình thành một lực lượng rất lớn đang tiến hành công kích tập đoàn chúng ta, ở đó cũng cần tài chính khổng lồ. Nếu tài chính không chuẩn bị đủ thì vấn đề là rất lớn.
Một nữ lãnh đạo nói.
- Hôm nay đến đây đi.
Akita Into tuyên bố tan họp.
Về văn phòng, Akita Into gọi một nhân viên cao cấp phụ trách mảng Trung Quốc tới rồi nói:
- Lâm Khâm kia cũng nên sử dụng. Từ trước đến giờ vẫn cung cấp tiền, gái cho hắn, bây giờ tin rằng hắn sẽ có tác dụng.
Người kia có chút khó xử nói:
- Bây giờ quan chức Trung Quốc đều không nể mặt chúng ta, tôi lo hắn sẽ không giúp.
- Các anh không phải có băng ghi hình hắn chơi gái khi còn là Phó chủ tịch huyện sao? Bây giờ có thể lấy ra rồi.
Akita Into cười ha hả nói. Hắn dù như thế nào cũng không ngờ đoạn băng đó có tác dụng. Lúc ấy cũng chỉ nghĩ khống chế một ít quan chức Trung Quốc mà thôi, vì thế quan chức Trung Quốc đến Tokyo bọn họ liền tạo cơ hội và thầm ghi hình. Nhưng không ngờ bố Lâm Khâm lại thành Tổng bí thư Trung Quốc. Akita Into vốn không ngờ nhanh như vậy đã dùng tới, chẳng qua giờ liên quan đến sự sống còn của Tập đoàn Qingtian nên Akita Into phải làm như vậy.
Lâm Khâm trong thời gian này cảm thấy rất sa sút, sau khi bị tàn phế y liền tới Hội liên hiệp tàn tật công tác.
Hôm nay đột nhiên nhận được người của Tập đoàn Qingtian gọi tới, đây là người quen hắn từ lúc ở huyện.
Lâm Khâm nghe thấy là Tập đoàn Qingtian thì biết không tốt nên lập tức từ chối. Hắn không muốn xen vào việc này.
Lâm Khâm vừa từ chối, Akita – tên Nhật Bản kia nói với hắn:
- Anh Lâm, chỗ tôi có mấy băng ghi hình của anh ở Tokyo nhưng vẫn chưa thể để anh xem. Mời anh tới xem một chút.
Lâm Khâm nghe vậy liền mở to mắt, trong lòng có chút lo lắng. Hắn nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trước, lúc ấy bố hắn còn chưa thành Tổng bí thư, hắn bị phái đến huyện làm một Phó chủ tịch huyện không phải thường vụ huyện ủy, không có quyền mấy.
Hơn nữa Bí thư Lâm không hy vọng người ngoài biết tình hình của hắn, trong huyện không ai biết chỗ dựa của hắn lại lớn như vậy. lần đó do Nhật Bản mời tiến hành sang khảo sát, thực ra là do Bí thư huyện ủy dẫn mọi người đi chơi. Trong một lần uống nhiều khi liên hoan với nhân viên Tập đoàn Qingtian, không biết sao hắn cùng mấy ả phụ nữ vào một căn phòng.
Nhớ đến đây Lâm Khâm vẫn còn nghĩ chưa bao giờ mình từng sung sướng như vậy.
Chẳng lẽ lúc ấy bị ghi hình? Nghĩ vậy Lâm Khâm có chút lo lắng rồi vội vàng hỏi địa điểm và tới.
Đây là trụ sở đại diện của Tập đoàn Qingtian ở Bắc Kinh. Lâm Khâm xem băng ghi hình quan hệ của mình và mấy người phụ nữ, trong lòng rất tức.
Nhìn Lâm Khâm giống như muốn giết mình, Akita cười hắc hắc nói:
- Anh Lâm, tuổi trẻ đúng là tốt, xem anh làm tôi rất hâm mộ. Quá giỏi. Anh biết không? Mấy cô đó đang rất nổi tiếng ở Nhật Bản, được nhân dân các nước yêu thích.
Nghe thấy thế, Lâm Khâm liền mất tinh thần tức giận, mệt mỏi nói:
- Làm như thế nào mới đưa thứ này trả tôi?
- Thực ra cũng không có yêu cầu gì nhiều. Chúng tôi biết địa vị của anh bây giờ đã khác, cũng không thể dùng thứ này mà uy hiếp anh. Lần này chỉ mong anh giúp một việc nhỏ là chúng tôi có thể trả lại cho anh. Ngoài ra chúng tôi sẽ gửi một khoản tiền lớn vào ngân hàng Thụy Sĩ cho anh.
- Việc làm khó Tập đoàn Qingtian?
Lâm Khâm hỏi.
- Anh Lâm thật thông minh, đúng là việc này. Chỉ cần anh xen vào thì tin rằng chuyện rất nhanh sẽ được giải quyết.
Lâm Khâm suy nghĩ một lúc liền thấy mình có năng lực này. Hắn gật đầu nói:
- Được việc này tôi làm. Chẳng qua các người phải giữ lời, nếu không …
- Ha ha, anh Lâm quá lo rồi. Người Nhật Bản chúng tôi luôn giữ chữ tín.
Lâm Khâm về nhà mà thấy có chút đau đầu, Đến bây giờ hắn vẫn không hiểu đã vài năm trôi qua mà sao đám Nhật Bản này lại tìm tới mình.
Nghĩ đến chuyện Tập đoàn Qingtian, Lâm Khâm biết nguyên nhân chính là Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh buông tay thì người khác dễ làm. Nghĩ đến đây Lâm Khâm liền gọi cho Vương Trạch Vinh. Lâm Khâm trực tiếp nói:
- Trạch Vinh, anh có thể bỏ qua chuyện Tập đoàn Qingtian không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Có thể nói nguyên nhân không?
Đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì sau khi thấy đám người Nhật Bản kia cùng quan chức Trung Quốc sàm sỡ phụ nữ, hắn càng muốn xử lý Tập đoàn Qingtian. Hắn không ngờ Lâm Khâm lại gọi đến nói như vậy.
- Coi như tôi nợ anh.
Lâm Khâm nói.
Nghĩ đến Tổng bí thư đang muốn tìm ra quan chức ủng hộ Tập đoàn Qingtian, Vương Trạch Vinh nhắc Lâm Khâm:
- Lâm Khâm, không phải tôi không nể anh mà là do đây là việc lớn đối với bố anh. Nếu bố anh đồng ý thì tôi không có ý kiến.
Nghe Vương Trạch Vinh nhắc đến bố mình, Lâm Khâm giật mình và thầm nghĩ chẳng lẽ ông đang nhìn chằm chằm vào việc này? Y nghĩ đi nghĩ lại thì thấy không thể, nghĩ Vương Trạch Vinh cố ý làm khó nên rất khó chịu nói:
- Trạch Vinh, không cho chút mặt mũi sao?
Vương Trạch Vinh nghĩ một chút liền hiểu có lẽ giữa Lâm Khâm và Tập đoàn Qingtian có quan hệ gì đấy nên nói:
- Được, chỗ tôi tạm thời không ép quá mạnh, các chuyện khác do anh làm.
Vương Trạch Vinh dậy máy rồi nghĩ đến nếu Lâm Khâm xảy ra chuyện thì rất có lỗi với Tổng bí thư. Hắn liền tìm một chỗ yên tĩnh mà gọi cho Trần Hoa Kỳ, nói chuyện của Lâm Khâm ra. Vương Trạch Vinh biết Trần Hoa Kỳ khôn khéo như vậy thì nghe tin nhất định sẽ tiến hành điều tra.
Trần Hoa Kỳ nghe thấy thế liền giật mình. Là Chủ nhiệm Văn phòng Trung ương, Trần Hoa Kỳ biết rõ suy nghĩ của Tổng bí thư. Tổng bí thư trước khi lui thì muốn sửa lại quan trường Trung Quốc thông qua chuyện của Tập đoàn Qingtian. Đây là động tác lớn, cả chuyện đang đến giai đoạn quan trọng mà Lâm Khâm lại nhảy ra.
Trần Hoa Kỳ liền không báo cáo với Tổng bí thư vội mà phái Thập cục đi điều tra.