Sau khi kết thúc Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh vừa đi ra thì Phó chủ tịch tỉnh Ngưu Thanh Đào đã đi tới bên cạnh hắn và nhỏ giọng nói:
- Bí thư Vương, có thời gian không, tôi mời anh ra ngoài ngồi nói chuyện.
Vương Trạch Vinh không ngờ Ngưu Thanh Đào lại mời mình. Hắn thầm nghĩ nhất định là hành vi của đám người Tiền Thanh Chí đang diễn ra, Ngưu Thanh Đào này sao lại tìm đến mình?
Mặc dù có chút khó hiểu nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cười nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Ngưu mời thì tôi có chuyện cũng phải đi.
Dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp nên phải nể mặt.
- Ha ha, tôi biết Bí thư Vương sẽ đồng ý.
Ngưu Thanh Đào cười nói.
Sau khi các thường vụ đã rời đi, Ngưu Thanh Đào nói:
- Bí thư Vương, như vậy đi, chúng ta ra ngoài tìm quán trà rồi ngồi xuống nói chuyện?
Vương Trạch Vinh biết Ngưu Thanh Đào đã sớm chuẩn bị nên gật đầu nói:
- Được rồi, tôi về văn phòng xử lý vài việc, xử lý xong là tôi lập tức sẽ tới.
- Được, tôi bố trí xong sẽ gọi cho anh.
Ngưu Thanh Đào vui vẻ rời đi.
Vào văn phòng của mình, Vương Trạch Vinh gọi cho Tiền Thanh Chí, hắn muốn hỏi tình hình.
Ngưu Thanh Đào là người Bạch gia, bây giờ Tiền Thanh Chí rõ ràng đang muốn chiếm thị trường của Bạch gia, nghe nói chuyện Phúc Nhạc Gia dính đến một vài người Bạch gia.
Từ các con đường nên Vương Trạch Vinh hiểu rõ về Phúc Nhạc Gia. Đừng nhìn siêu thị này bề ngoài không liên quan đến an, nhưng theo Phúc Nhạc Gia xảy ra chuyện thì nó lại lộ rõ nhiều vấn đề, không ít quan chức Bạch hệ mất chức. Vương Trạch Vinh hiểu ở việc này nhất định là do người sau lưng đám thiếu gia gây ảnh hưởng.
- Vương ca, tôi biết anh sẽ gọi tới. Chuyện của Phúc Nhạc Gia không ngờ nghiêm trọng như vậy. Hành động của bọn tôi thì trong nhà đã biết. Không giấu gì anh, lão gia tử nhà tôi mới đầu không hy vọng tôi đụng đến Bạch gia, cho rằng Bạch gia dù như thế nào cũng có thực lực. Bây giờ sau khi hiểu rõ tình hình liền thay đổi suy nghĩ, chuyện bây giờ đã không do chúng tôi khống chế.
Tiền Thanh Chí nói rất rõ ràng, vài câu là nói rõ tình hình. Vương Trạch Vinh cũng nghe ra được Phúc Nhạc Gia nhất định là thị trường lợi ích lớn của Bạch gia, trong này nhiều quan chức Bạch gia dính tới.
Việc này mới đầu do đám thiếu gia làm, sau đó theo chuyện thì người sau lưng nhất định phải lau mông cho bọn họ. Động đến lợi ích của Bạch gia, nếu không giải quyết Bạch gia thì sau đó Bạch gia không phản kích sao?
- Ngưu Thanh Đào lún có sâu không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Tiền Thanh Chí cười nói:
- Thằng này là nhân viên bên ngoài Bạch gia, nhiều nhất chỉ là mới tiến vào lớp trung tâm mà thôi, lún không sâu. Chẳng qua Bạch gia xảy ra chuyện thì ảnh hưởng với y không nhỏ.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu tình hình và có quyết định.
- Bí thư Vương, Chánh văn phòng Tiền tới.
Vương Trạch Vinh về văn phòng chủ yếu là muốn gặp Tiền Hồng.
Đối với người luôn trung thành với mình ở Thường Hồng, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là những người đáng tin nhất. Bây giờ hắn đã vào Tỉnh ủy nên sẽ cố gắng nâng đỡ bọn họ.
- Bảo anh ta vào.
Tiền Hồng đi vào, Vương Trạch Vinh liền đứng lên đón.
Bắt tay Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Tiền, thiệt cho anh.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiền Hồng rất xúc động. Mọi người đều biết y bị đá đít khỏi Thường Hồng, lúc ấy dưới áp lực của tỉnh nên Vương Trạch Vinh không giữ được y. Sau khi lên tỉnh cả ngày y không có việc gì, chỉ uống trà và nói chuyện. Bây giờ hay rồi, Vương Trạch Vinh đã thành Thường vụ tỉnh ủy, đây là chuyện quá tốt. Tiền Hồng biết mình không theo nhầm người.
Nghe Vương Trạch Vinh nói mình chịu thiệt, Tiền Hồng rất cảm kích.
- Bí thư Vương, tôi biết ngài sẽ không quên tôi.
Mời Tiền Hồng ngồi xuống, Vương Trạch Vinh nói:
- Lão Tiền, là như thế này. Anh cũng biết tôi mới vào Tỉnh ủy, trong tay không có mấy người thân cận. Văn phòng của tôi bây giờ không có Chánh văn phòng, muốn mời anh tới đảm nhiệm, anh thấy sao?
Mười lăm Thường vụ tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn đều có một văn phòng. Văn phòng bên Tỉnh ủy thì thống nhất do văn phòng Tỉnh ủy quản lý, bên Ủy ban thì do văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh quản lý. Tiền Hồng sau khi lên tỉnh thì đến Ủy ban nhân dân làm Phó chánh văn phòng.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiền Hồng không hề chần chờ mà vui vẻ nói:
- Chỉ cần Bí thư Vương để mắt, tôi nhất định làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh thấy Tiền Hồng đã đồng ý liền nói:
- Là như thế này, tôi đã nói chuyện với Bí thư Lăng, anh đến văn phòng Tỉnh ủy làm Phó chánh văn phòng, công tác chủ yếu là phụ trách công tác văn phòng của tôi, cấp bậc không thay đổi.
- Bí thư Vương, không giấu gì ngài, chỉ cần đi theo ngài thì có cấp bậc hay không cũng không quan trọng. Từ Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh sang làm Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy tuy không biến hoá về cấp bậc nhưng đây coi như tiến bộ.
Theo suy nghĩ của Tiền Hồng, làm Chánh văn phòng cho Vương Trạch Vinh thì đại biểu quyền lực lên trời. Vương Trạch Vinh không ở trên tỉnh thì mình sẽ làm thay mọi việc, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh thực lòng coi mình là thân tín. Tiền Hồng rất muốn mau chóng bắt tay vào công việc.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Anh an tâm công tác, rất nhanh sẽ làm xong việc điều động.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh liền suy nghĩ đến việc giải quyết một thân tín khác của mình là Ngô Kim Thành. Ngô Kim Thành làm như thế nào mới phát huy tối đa tác dụng, đây là điều mà Vương Trạch Vinh cần suy nghĩ.
Nếu mình đã vào Tỉnh ủy thì nhất định phải bố trí nhân viên.
Cũng may bây giờ cả Lăng Vũ Trình và Tả Quân Huy đều muốn lôi kéo hắn, điều chỉnh một chút nhân viên chắc không có vấn đề gì.
Ngưu Thanh Đào gọi tới hẹn địa điểm mời Vương Trạch Vinh ra.
Trên tầng 32 của khách sạn Giang Tân, Ngưu Thanh Đào đã sớm ngồi đó chờ Vương Trạch Vinh.
Ngồi trong phòng có thể quan sát toàn cảnh thành phố.
- Bí thư Vương, lúc rảnh rỗi tôi sẽ đến đây ngồi. Ngồi đây sẽ thấy sự phát triển của Phượng Hải, đúng là làm tâm trạng thoải mái.
Ngưu Thanh Đào bắt tay Vương Trạch Vinh rồi chỉ ra ngoài mà nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đúng thế, mấy năm nay Phượng Hải phát triển rất nhanh, khắp nơi đều là cao tầng.
- Bí thư Vương, không giấu gì anh, hôm nay mời anh tới là nói chuyện về việc của Phúc Nhạc Gia.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Ngưu Thanh Đào cười khổ nói:
- Tôi biết việc này vốn không nên tìm anh.
Vương Trạch Vinh ra vẻ nghiêm túc nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Ngưu, anh biết tôi chủ yếu phụ trách công tác Thường Hồng, các chuyện khác không tiện quan tâm.
Ngưu Thanh Đào sớm biết sẽ gặp tình huống này, trong thời gian này y ăn ngủ không ngon. Đến vị trí của y thì không thể đổi sang dựa người khác, cho dù có dựa vào thì người ta cũng không tin.
Hôm nay tìm tới Vương Trạch Vinh là bất đắc dĩ, con thứ hai của Bạch gia đến Phượng Hải.
Sau khi Phúc Nhạc Gia xảy ra chuyện, người Bạch hệ bị ảnh hưởng rồi dần kéo sang lực lượng trung tâm Bạch gia. Nếu không thể lập tức khống chế việc này thì Bạch gia sẽ gặp nạn.
Người Bạch gia cũng biết đây là do đám Tiền Thanh Chí gây ra, biết chỗ dựa mạnh của bọn họ nên biết việc này phải thông qua biện pháp khác mà giải quyết.
Vương Trạch Vinh có ảnh hưởng lớn đối với đám người Tiền Thanh Chí, hôm nay Ngưu Thanh Đào tới chính là muốn giao dịch một chút.
Ngưu Thanh Đào nói:
- Bí thư Vương, Nhị thiếu gia Bạch gia Bạch Kiến Minh muốn nói chuyện với anh, anh thấy sao?
- Phó chủ tịch tỉnh Ngưu, anh cũng biết quan hệ của Bạch gia và Hạng gia phải không?
Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói.
Ngưu Thanh Đào cười khổ nói:
- Tôi nghe Bạch thiếu gia nói việc này là hiểu lầm, tôi thấy các người nên nói chuyện để tránh hiểu lầm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phó chủ tịch Ngưu, tôi nể mặt anh. Nhưng tôi không nể mặt người Bạch gia. Nếu không có việc gì thì tôi đi. Lần sau có thời gian tôi sẽ mời anh dùng trà.
Nói xong Vương Trạch Vinh đứng dậy chuẩn bị đi ra.
- Bí thư Vương, xin dừng bước.
Ở phòng trong có một thanh niên đi ra.