Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên đi ra.
- Bí thư Vương, tôi giới thiệu một chút, đây là Nhị thiếu gia Bạch gia – Bạch Kiến Minh.
Ngưu Thanh Đào vội vàng nói với Vương Trạch Vinh.
Nhìn Bạch Kiến Minh, Vương Trạch Vinh lại nhìn Ngưu Thanh Đào rồi nói:
- Phó chủ tịch Ngưu, tôi đến uống nước với anh, không thể ngồi cùng với người không quan hệ, cáo từ.
Thấy Vương Trạch Vinh sẽ đi, Ngưu Thanh Đào tức tối, chẳng qua rất nhanh lại tươi cười ra mặt. Lần này Bạch Sùng Sơn bảo y chuyển lời, dù như thế nào cũng phải làm tốt.
- Bí thư Vương, tôi nghĩ anh có chút hiểu lầm Bạch gia, hy vọng anh cho tôi chút thời gian để tôi giải thích.
- Hiểu lầm, Hạng Đào chết là hiểu lầm ư?
Mọi người đều biết chuyện này nên Vương Trạch Vinh trực tiếp nói ra.
Bây giờ mọi người đều biết hai nhà đấu nhau là do Hạng Đào chết, mâu thuẫn này không phải một hai câu là hóa giải được.
Ngưu Thanh Đào mặc dù là người Bạch hệ nhưng thấy Vương Trạch Vinh rất khó chịu liền có chút xấu hổ.
Hai người này không lớn tuổi bằng mình, mình cũng là Phó chủ tịch tỉnh nhưng trước mặt bọn họ lại thành như vậy. Ngưu Thanh Đào không khỏi thở dài một tiếng.
Bạch Kiến Minh nói:
- Bí thư Vương, tôi nghĩ hiểu lầm chính là ở đây. Mời anh ngồi xuống nghe tôi giải thích.
Thấy lời này không có hiệu quả, Bạch Kiến Minh nói:
- Chuyện chính là nguyên nhân cái chết của Hạng Đào.
Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy liền ngồi xuống, hắn muốn xem Bạch Kiến Minh nói gì.
Thấy Vương Trạch Vinh đã ngồi xuống, Bạch Kiến Minh và Ngưu Thanh Đào thở dài một tiếng. Ngưu Thanh Đào cười ha hả nói:
- Vậy mới đúng, hai người nói chuyện, tôi ra ngoài một chút.
Ngưu Thanh Đào nghe nói đến cái chết của Hạng Đào liền biết bọn họ muốn nói chuyện riêng, y không muốn bị kéo vào việc này.
Nhìn Ngưu Thanh Đào đóng cửa đi ra ngoài, Bạch Kiến Minh ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhìn kỹ Bạch Kiến Minh thì thấy vẻ mặt không tốt, mắt hơi hốc hác, rõ ràng là do quan hệ tình dục quá độ,
Thấy tình hình của người này, Vương Trạch Vinh đoán y không được Bạch gia bồi dưỡng làm người kế thừa quan trường.
- Bí thư Vương, mời anh uống trà.
Bạch Kiến Minh nói.
- Tôi không có nhiều thời gian, có gì anh nói đi.
Vương Trạch Vinh nếu không phải nghe về nguyên nhân chết của Hạng Đào thì không muốn ở lại đây làm gì.
Bạch Kiến Minh ho khan một tiếng rồi nói:
- Bí thư Vương, thực ra giữa Bạch gia và Hạng gia không có mâu thuần gì, không ngoài vì việc của Lưu Nhược Bình. Anh không biết, đều là do con ả Lưu Nhược Bình muốn theo anh tôi. Cô ta cứ quấn lấy anh tôi. Bây giờ anh tôi đã bị bố tôi mắng cho một trận, bọn họ không còn quan hệ gì nữa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu anh chỉ muốn nói việc này thì tôi không cần ngồi đây.
Bạch Kiến Minh gật đầu nói:
- Được rồi, tôi nói thật với anh. Người gây vụ tai nạn của Hạng Đào không phải người Bạch gia chúng tôi, mà là người khác.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không thể nghe lời một phía của hắn:
- Cho dù chuyện gì cũng phải có chứng cứ.
- Bí thư Vương, tôi không có chứng cứ gì. Chẳng qua việc này tôi chỉ có thể nói với anh, chuyện này là do em họ của Lưu Nhược Bình là Trịnh Quyền làm.
Vương Trạch Vinh lần đầu tiên nghe thấy tên người tạo vụ tai nạn, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Kiến Minh. Ở chuyện Hạng Đào thì bây giờ vẫn không có kết luận. Vương Trạch Vinh và người Hạng gia đều cho rằng do hai nhà Bạch gia và Lưu gia làm thành, cụ thể là ai không rõ. Bây giờ nghe Bạch Kiến Minh nói, Vương Trạch Vinh mới biết chủ mưu là người Lưu gia.
Một lúc sau Bạch Kiến Minh nói:
- Bí thư Vương, anh phải biết đây đều do con ả kia gây lên. Anh không biết nguyên nhân là do Hạng Đào có phụ nữ khác ở ngoài. Sau khi Lưu Nhược Bình biết Hạng Đào có người phụ nữ khác thì hận Hạng gia. Lần này ả lợi dụng Bạch gia, kéo Bạch gia vào cùng Lưu gia để đấu với Hạng gia. Ở việc này Hạng gia vẫn nhằm vào Bạch gia chúng tôi là sai rồi.
Tình hình Bạch gia càng lúc càng không tốt, Bạch Kiến Minh nghĩ đến hậu quả liền vô cùng lo lắng. Nếu Bạch gia ngã, cuộc sống hạnh phúc của y cũng mất. Y còn nói thêm:
- Anh tôi đã không qua lại gì với con ả đó, Lưu Nhược Bình là một con điên.
Vương Trạch Vinh về cơ bản tin lời Bạch Kiến Minh nói, việc này có thể là do hôn nhân chính trị khiến cặp vợ chồng không hài lòng. Sau đó Hạng Đào lại có người phụ nữ ở bên ngoài, điều này càng làm Lưu Nhược Bình thêm khó chịu. Do khó chịu nên gặp Bạch Kiến Quang đẹp trai như vậy nên Lưu Nhược Bình động lòng. Lưu Nhược Bình quyến rũ Bạch Kiến Quang, sau đó Bạch Kiến Quang chơi chán và muốn vứt bỏ Lưu Nhược Bình, vì thế Lưu Nhược Bình làm như vậy để kéo cả Bạch gia vào.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết trong này không hề đơn giản như vậy, nhất định lúc ấy hai nhà Lưu Bạch phân tích tình hình và nghĩ có thể chèn ép Hạng gia, vì thế sau đó mới cùng nhau làm vài việc.
Vương Trạch Vinh lại nghĩ mình quan hệ chẳng thân mấy với Hạng Đào, chuyện dù sao đã xảy ra nên đâu dễ giải quyết như vậy, mình không cần quan tâm đến việc này.
Sau khi Bạch Kiến Minh nói xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Chuyện đã phát triển đến mức này thì chuyện của các người tôi cũng không quan tâm.
Bạch Kiến Minh nói:
- Bí thư Vương, tôi lần này đến là tỏ thiện ý với Hạng gia, chuyện đều do Lưu gia làm, Bạch gia chúng tôi là người bị hại. Hy vọng Bí thư Vương biết tình huống của chúng tôi, cũng hy vọng Phó thủ tướng Hạng hiểu rõ tình hình.
Nghe Vương Trạch Vinh không quan tâm đến việc này, tâm trạng Bạch Kiến Minh liền vui vẻ. Chỉ cần Vương Trạch Vinh không xen vào thì Uông gia cũng sẽ không xen vào.
Tình hình Bạch gia bây giờ rất không ổn. Đằng trước là Hạng gia không ngừng đánh, sau lại có nhiều người muốn chèn ép, Bạch Kiến Minh đến tỉnh Giang Sơn tìm Vương Trạch Vinh xem ra là ý của lão gia tử Bạch gia. Vương Trạch Vinh biết Bạch gia bây giờ rất nguy hiểm, dù là có cựu phó Thủ tướng bảo vệ thì cũng chỉ bảo vệ được mình Bạch Sùng Sơn, những người khác của Bạch gia thì không thể.
Bạch Kiến Minh gặp Vương Trạch Vinh chỉ nhằm mục đích chuyển lời, nói xong những gì cần nói thì y im lặng. Vương Trạch Vinh đi, Bạch Kiến Minh cũng không ngăn cản.
Ngưu Thanh Đào thấy Vương Trạch Vinh đi ra liền đi vào phòng. Y chỉ có nhiệm vụ là dẫn Vương Trạch Vinh tới gặp mặt Bạch Kiến Minh.
- Lão Ngưu, chuyện của tôi bây giờ đã xong. Nghe nói tỉnh Giang Sơn có không ít gái người nước ngoài, bố trí mấy em đi.
Khi Bạch Kiến Minh nói câu này thì mắt lộ rõ vẻ dâm đãng.
Ngưu Thanh Đào nhíu mày nói:
- Việc này tôi không quen nên không nghe nhắc tới.
Là Phó chủ tịch tỉnh, Ngưu Thanh Đào có chút tức giận. Thằng ranh này tưởng mình là con Bạch gia thì giỏi lắm sao. Còn muốn mình là Phó chủ tịch tỉnh bố trí gái.
- Mẹ nó chứ, anh là Phó chủ tịch tỉnh mà không bố trí được một đứa sao?
Bạch Kiến Minh tức giận nói.
Vương Trạch Vinh không biết Ngưu Thanh Đào tiếp đón Bạch Kiến Minh như thế nào, hắn cảm thấy nên báo cáo với Hạng Nam việc này. Tuy hắn cũng biết mục đích của Bạch gia là thông qua mình mà truyền lời tới Hạng Nam, nhưng đây là việc lớn của Hạng gia nên phải mau chóng nói với Hạng Nam.
Vương Trạch Vinh ngồi trong xe rồi nói với Long Dũng Đình:
- Anh muốn gọi điện.
Long Dũng Đình nghe thấy thế liền vội vàng nói:
- Vương ca, em vào siêu thị chút.
Long Dũng Đình mặc dù là người thân tín nhất của Vương Trạch Vinh nhưng y vẫn rất giữ bổn phận, rất thông minh. Đây cũng là nguyên nhân mà Vương Trạch Vinh luôn tin tưởng Long Dũng Đình.
Vương Trạch Vinh gọi thì Hạng Nam đang họp.
Thư ký của ông nghe điện.
Một lúc sau Hạng Nam gọi lại.
Nghe Vương Trạch Vinh nói xong, Hạng Nam nói:
- Bây giờ cho dù chúng ta không làm gì cũng không ngăn được người khác. Bộ máy tỉnh Giang Sơn sẽ điều chỉnh một chút.
Hạng Nam nói không nhiều nhưng Vương Trạch Vinh hiểu ý ông. Bạch gia đã đổ, Ngưu Thanh Đào cũng khó thoát thân.
Vương Trạch Vinh dập máy rồi ngồi trong xe nghĩ đến tình hình Bạch gia. Hôm nay vì sao Bạch Kiến Minh tìm mình, và còn kéo cả Lưu gia ra? Bạch Sùng Sơn không thể không biết việc này cũng không ngăn cản được vận mệnh của Bạch gia, nếu biết vì sao Bạch Kiến Minh còn đến nói với mình?
Đó chính là muốn kéo Lưu gia vào xe của Bạch gia.
Nghĩ đến Lưu Nhược Bình, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Người phụ nữ này đúng là đáng thương, hôn nhân chính trị làm cho cô ta điên cuồng. Việc này có thể là do cô ta bảo em họ lén đi làm, sau đó hai nhà đã bị kéo vào.