Quan Khí​

Chương 1610: Chương 1610: Nhằm vào Vương Trạch Vinh




Hồng Cương vừa ra khỏi nhà liền nhận được điện của Hoa Quý Giang nói có việc quan trọng cần bàn.

Đám người Hồng Cương cũng thi thoảng ngồi nói chuyện với nhau, đương nhiên nhân viên của hội cũng thay đổi theo tình hình lão gia tử trong nhà. Nhiều người vì lão gia tử về hưu mà giảm địa vị. Hoa Quý Giang vì ông bố lên làm Phó chủ tịch nước nên đã có địa vị rất quan trọng trong tập đoàn lợi ích.

Trong một câu lạc bộ sang trọng bậc nhất Bắc Kinh, mấy nhân vật trung tâm tụ tập ở đây.

- Kính chào thiếu gia.

Một hàng 20 cô gái xinh đẹp quỳ xuống hành lễ.

Tất cả các cô gái này đều đẹp, ai đi ngang qua đều vui vẻ.

Hồng Cương lúc này không có tâm trạng nào mà chú ý đến mấy cô này.

Trên đường đi tới đây nghĩ đến chuyện lão gia tử nói, Hồng Cương thấy lần này rất nguy hiểm.

Hồng Cương vào, mọi người đều đứng lên chào y.

Hồng Cương ngồi xuống, có mấy cô gái đi tới đấm bóp và đưa rượu cho y.

Cầm lấy khăn ấm lau mặt, Hồng Cương hơi giật mình.

Nơi này quá loạn.

Ả Chu Hải U kia cũng có hai tên đàn ông đang xoa bóp cho ả.

Triệu Thường Hải cùng Lô Đình Đình thì tốt hơn chút. Hai người mặc dù có nhân viên phục vụ nhưng đàn ông dùng đàn ông, phụ nữ dùng phụ nữ.

- Tôi nói Thường Hải, ông thấy Đình Đình ở đây nên sợ à?

Hồng Cương cười cười trêu chọc.

Chu Hải U cũng cười nói:

- Đình Đình, phải theo thời đại chứ, đàn ông ai không xấu, cô làm vậy chỉ thiệt thôi.

Lô Đình Đình phun một hơi khói rồi nói:

- Tôi không ngăn hắn chỉ cần hắn dám làm, tôi cũng dám làm.

Triệu Thường Hải nhăn nhó nói:

- Đình Đình, anh vẫn thành thật mà.

Chu Hải U chu miệng nói:

- Giỏi giả vờ.

Hoa Quý Giang cười nói:

- Mỗi người một sở thích, tôi gần đây mới mua một biệt thự ở Mỹ, hôm nào mời anh em sang đó thưởng thức gái Mỹ.

Chu Hải U nói:

- Gần đây tôi cũng mua du thuyền ở Ý, lúc nào mọi người đi thăm chứ?

Lô Đình Đình nói:

- Mua cái đó làm gì, tôi thấy mua máy bay riêng tốt hơn, tự bay, muốn có đồ đạc gì cũng tiện.

Mấy người so sánh xem ai mua đồ tốt hơn, đắt hơn.

Hồng Cương ngăn mọi người lại rồi nhìn Hoa Quý Giang:

- Lão gia tử nhà ông chắc đã tìm ông chứ?

Hoa Quý Giang khẽ gật đầu nói:

- Chuyện có chút không ổn, có người muốn chơi chúng ta.

Chu Hải U dùng cân cạ cạ vào mặt người đàn ông đang quỳ trước mặt rồi nói:

- Không phải Hải Đông muốn giở trò sao, có gì chứ. Dùng lực lượng của chúng ta chèn ép Hải Đông, chỉ cần tất cả các ngành do chúng ta nắm giữ nhằm vào Hải Đông thì tôi xem Vương Trạch Vinh còn có biện pháp gì?

Phó Minh Quân – con Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương – Phó Thốn Sơn kéo một cô gái rồi đưa tay vào trong áo sờ vú. Y nói;

- Có gì phải lo, bây giờ Trung Quốc có mấy người dám chọc chúng ta. Lực lượng của chúng ta sẽ áp đảo tất cả. Vương Trạch Vinh không phải muốn động công ty ở Hải Đông sao, chúng ta làm chút chuyện nhằm vào hắn là được mà.

Nói xong y ôm lấy một cô gái ném vào bồn sữa bên cạnh, sau đó hai người cười phá lên.

Mọi người bình thường đều thích chơi gì thì chơi nên không ai quản, chỉ có Lô Đình Đình là khẽ nhíu mày.

Hồng Cương nói:

- Vấn đề nhất định là có, theo tôi biết thì Trung ương muốn động chúng ta, lão gia tử cũng nhắc vài câu.

Nói xong y nhìn sang Hoa Quý Giang.

Hoa Quý Giang theo Hoa Thái Tường bay lên làm cho Hồng Cương cảm thấy địa vị của mình trong tập đoàn bị dao động, đây là chuyện bất đắc dĩ vì bố y đã về hưu.

- Lão Hoa, anh nói xem việc này lên làm như thế nào?

Hoa Quý Giang có chút đắc ý khi Hồng Cương tỏ vẻ tôn trọng mình. Y thấy mình đã bắt đầu có thể thay thế Hồng Cương.

- Chúng ta thực ra chỉ là đại biểu cho trong nhà mà thôi, tiền kiếm được không ít nên có việc mọi người phải cùng chia sẻ. Tôi thấy chuyện này sau khi mọi người về cần phải tập trung người nhà lại nghiên cứu mới được. Vương Trạch Vinh chẳng qua chỉ là quân tiên phong, nhằm vào công ty ở Hải Đông là muốn đánh chúng ta. Ngồi đợi đương nhiên không phải biện pháp, cần phải có cách đối phó mới được. Đã có người đẩy Vương Trạch Vinh ra trước, chúng ta sẽ chém chết quân tiên phong.

Nếu như có ai khác nghe được thì sẽ nghĩ Hoa Quý Giang điên rồi. Mấy tên trẻ tuổi lại muốn chơi ủy viên Bộ Chính trị.

Người khác không biết nhưng bọn họ lại biết tình hình của mình. Nếu có việc thì người nhà bọn họ nhất định sẽ ra mặt. Vương Trạch Vinh là ủy viên Bộ Chính trị thì sao chứ? Hoa Thái Tường là Phó chủ tịch nước; Chu Thế Khánh là ủy viên Bộ Chính trị; Phó Thốn Sơn cũng là ủy viên Bộ Chính trị; sau lưng Hồng Cương và Lô Đình Đình cũng có lực lượng rất mạnh.

Lực lượng đông đảo như vậy hợp lại thì muốn đánh Vương Trạch Vinh cũng không có gì là khó khăn cả.

Hồng Cương nói:

- Vấn đề không đơn giản như vậy đâu, phải biết rằng không đến bước cuối cùng thì người sau lưng chúng ta sẽ không xuất hiện, chúng ta phải tự nghĩ biện pháp.

Lô Đình Đình nói:

- Hồng ca nói đúng, việc này phải do chúng ta tự giải quyết.

Triệu Thường Hải cũng nói:

- Tôi nghĩ như thế này, Vương Trạch Vinh hy vọng giải quyết ở Hải Đông, công ty là bước đầu của hắn, sau đây còn có thể có động tác khác. Nói thật chỉ nhằm vào công ty dầu mỏ Hải Đông thì không thể làm gì được chúng ta. Tôi chỉ sợ hắn sẽ tập trung đủ vấn đề, sau đó Trung ương sẽ có lý do.

Chu Hải U trêu chọc hai tên đàn ông bên cạnh một lúc rồi nói:

- Một người dù như thế nào cũng có khuyết điểm. Thực ra chúng ta hoàn toàn có thể thông qua vài thủ đoạn làm thối Vương Trạch Vinh. Chỉ cần như vậy thì hắn không thể làm Bí thư Hải Đông nữa, chuyện của chúng ta cũng sẽ được giải quyết.

Phó Minh Quân lúc này vẫn đang trêu đùa cô gái trong bồn sữa khiến sữa văng tung tóe khắp nơi.

- Phó Minh Quân, đừng chơi nữa, bây giờ là lúc bàn chuyện.

Hoa Quý Giang trầm giọng nói.

Người khác nói họ Phó có thể không nghe, nhưng Hoa Quý Giang nói lại khác. Phó Minh Quân nói:

- Hoa thiếu gia, anh bảo sao tôi làm vậy.

Y là người thông minh, bố y đang dựa vào Hoa Thái Tường, y cũng phải dựa vào Hoa Quý Giang.

Hoa Quý Giang sa sầm mặt lại nói:

- Hải U nói có lý, một người nhất định có khuyết điểm. Tôi cảm thấy Vương Trạch Vinh nhất định sẽ vướng vào chữ sắc, chúng ta có thể nhằm vào hắn ở vấn đề này.

Triệu Thường Hải nói:

- Các người nói có kỳ lạ không? Vương Trạch Vinh tuổi không nhiều, sao lại rất khó tìm khuyết điểm của hắn như vậy? Theo tôi biết tài sản của Vương Trạch Vinh rất nhiều, nhất là Công ty ắc quy điện khiến hắn không thiếu tiền. Quyền lực của hắn cũng lớn, tôi nghĩ hắn thiếu nhất chính là gái. Nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được chuyện này.

Hoa Quý Giang lắc đầu nói:

- Không giấu gì mấy người, tôi vẫn phái người ngầm điều tra Vương Trạch Vinh về quan hệ nam nữ, nói thật cũng điều tra được một chút. Vương Trạch Vinh lúc ở địa phương từng có một người phụ nữ tên Thang Ngọc Như, sau đó nhất định có quan hệ với Vương Trạch Vinh nên mới được đề bạt làm Phó thị trưởng. Đối với người phụ nữ này tôi đã thầm cho người giám sát nhưng không thấy ả có liên lạc gì với Vương Trạch Vinh.

Lô Đình Đình cười nói:

- Phụ nữ ở địa phương bây giờ cũng già rồi, Vương Trạch Vinh sao còn thích ả. Tôi thấy Vương Trạch Vinh rất có thể có quan hệ với ả bảo mẫu của hắn. Ngoài ra còn có một người phụ nữ tên Diệp Ny Na từng có quan hệ với hắn, chẳng qua đúng là không có biện pháp tìm được chứng cứ ở việc này. Mọi người cũng biết bây giờ nhà ai không có vài chuyện không muốn người thấy, nhiều người có quan hệ với bảo mẫu, việc này không thể đánh ngã Vương Trạch Vinh. Còn ả Diệp Ny Na quá xa nên cũng khó tìm nhược điểm.

Lô Đình Đình nói:

- Đây là chuyện bất đắc dĩ, Vương Trạch Vinh bây giờ địa vị cao nên được bảo vệ chu đáo, cho dù muốn theo dõi hắn cũng khó.

Hồng Cương cười nói:

- Rất nhiều chuyện có biết cũng vô ích vì không tìm được chứng cứ, chỉ có thể coi là lời đồn mà thôi. Việc này không cần để ý đến. Chẳng qua có một điểm tôi thấy có thể sử dụng là gần đây công ty Thiên Độ bị niêm phong. Mọi người có chú ý không?

Phó Minh Quân cười nói:

- Việc này tôi biết, là Lý Kiền Ý ra lệnh. Tôi đã nhờ người tìm hiểu thì nghe nói Vu Dương vô ý mắng cấp dưới là vì công ty này chọc giận Vương Trạch Vinh.

Hồng Cương gật đầu nói:

- Thật ra người đàn ông rậm râu trên đường là Vương Trạch Vinh, các ngườii nghĩ xem làm mất lòng Vương Trạch Vinh thì có thể yên ổn sao? Lý Kiền Ý niêm phong công ty kia là để lấy lòng Vương Trạch Vinh.

- Ý ông là nói chúng ta có thể bắt tay vào hai ả phụ nữ đi cùng Vương Trạch Vinh?

Hoa Quý Giang hỏi.

Hồng Cương gật đầu nói:

- Đúng thế, tôi tin từ hai ả phụ nữ này có thể tìm ra thứ gì đó bất lợi cho Vương Trạch Vinh.

Mọi người nghe xong cùng cười phá lên.

Hồng Cương nói tiếp:

- Quả nhiên điểm này chúng ta có thể có thu hoạch, như vậy mọi việc có thể giải quyết. Vương Trạch Vinh xong đời thì Trung ương còn có mấy người dám chống lại chúng ta.

Chu Hải U cười đầy dâm đãng:

- Không ngờ Vương Trạch Vinh này còn thích chơi song phi. Xem ra hôm nào tôi phải tìm hắn mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.