Quan Khí​

Chương 1609: Chương 1609: Hoa Thái Tường bị kéo vào




Phải nói bây giờ Hoa Thái Tường rất chú ý tình hình Hải Đông. Lực lượng mà Vương Trạch Vinh thể hiện làm y giật mình, đồng thời cũng có người báo cáo về quan hệ giữa Hoa Thái Tường với Bí thư Trịnh cho y nghe.

Việc này Hoa Thái Tường không muốn thấy.

Vương Trạch Vinh bắt đầu cho người điều tra công ty dầu mỏ Trung Quốc Hải Đông?

Hoa Thái Tường nhận được tin này không khỏi ngẩn ra.

Y đọc qua tin tức liên quan đến công ty này mà không thể ngồi yên. Đây không phải chi nhánh của công ty dầu mỏ Trung Quốc sao? Vương Trạch Vinh có ý đồ gì? Hoa Thái Tường không tin Vương Trạch Vinh không biết tình hình công ty dầu mỏ Trung Quốc, nếu biết tập đoàn lợi ích sau lưng công ty dầu mỏ Trung Quốc thì vì sao Vương Trạch Vinh to gan như vậy?

Con trai Hoa Thái Tường cũng kiếm được rất nhiều món lợi từ công ty dầu mỏ Trung Quốc, Vương Trạch Vinh ra tay với công ty này có phải là muốn nhằm vào mình?

Hoa Thái Tường sa sầm mặt lại rồi gọi điện cho Hoa Quý Giang.

- Về nhà ngay, tôi về luôn.

Hoa Thái Tường trầm giọng nói.

Hoa Thái Tường về tới nhà, lúc này Hoa Quý Giang cũng đã có mặt ở nhà.

Gọi Hoa Quý Giang vào văn phòng, Hoa Thái Tường nói:

- Thành thật nói cho bố biết, anh được bao lãi từ công ty dầu mỏ Trung Quốc?

Chuyện ở Hải Đông, Hoa Quý Giang cũng nghe thấy, y giả vờ không hiểu nói:

- Có thể có chuyện gì chứ ạ, con có làm gì đâu?

Nhìn thẳng vào mặt Hoa Quý Giang đến khi Hoa Quý Giang hoảng hốt, Hoa Thái Tường mới nói:

- Bây giờ Trung ương đã coi công ty dầu mỏ Trung Quốc là một chuyện lớn ảnh hưởng đến quốc gia, bắt đầu muốn có hành động chỉnh đốn. Nếu xảy ra chuyện thì không có ai giữ được các anh chị đâu.

Hoa Thái Tường là Phó chủ tịch nước nên biết nhiều vấn đề. Y còn muốn nhắc con mình mau thoát thân. Hoa Thái Tường chỉ biết Hoa Quý Giang có tham gia vào đây nhưng không rõ được bao lợi ích.

Hoa Thái Tường thực ra đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng đó là với đị vị hiện giờ của y thì sẽ khiến cho lợi ích mà Hoa Quý Giang đạt được sẽ khác trước.

Hoa Thái Tường vừa nói ra làm Hoa Quý Giang ngẩn ra. Y nghĩ bố mình vội vàng gọi mình về như vậy thì sẽ là chuyện lớn. Ai muốn nhằm vào công ty dầu mỏ Trung Quốc?

Nghĩ một chút, Hoa Quý Giang liền hiểu ý ông bố.

Hoa Quý Giang biết bố mình bây giờ có hy vọng lên đỉnh nên quyết không thể để có việc gì ảnh hưởng đến ông ta.

Nếu một vài người ở Trung ương muốn động ông ta vậy sẽ là việc rất lớn.

Hoa Thái Tường cũng biết con mình khá thông minh, nhanh nhạy. Mình đã nói rõ như vậy thì nhất định sẽ biết nặng nhẹ. Y ngồi đó không ngừng châm thuốc hút.

- Thực ra đây không phải việc của mình nhà chúng ta.

Hoa Quý Giang quyết định nói một chút.

Hoa Thái Tường cũng biết việc này, chỉ không rõ nhà mình dính dáng bao nhiêu ở chuyện này. Y nhìn Hoa Quý Giang ra hiệu nói tiếp.

- Bây giờ Hồng Cương là người thực hiện chính, Hồng gia bọn họ chiếm cổ phần lớn. Chủ yếu là do mạng lưới quan hệ của Hồng gia rộng. Đương nhiên bây giờ nhà ta cũng có lực lượng mà Hồng gia không dám xem thường. Gần đây mọi người cũng đã chia lại cổ phần một chút, cổ phần của nhà cũng ta đã tăng lên không ít.

Hoa Quý Giang có chút đắc ý nói.

Hoa Thái Tường nhíu mày nói:

- Anh nói nhà chúng ta? Nhà chúng ta lúc nào tham gia vào việc này?

Hoa Quý Giang có chút cẩn thận nhìn ông bố Hoa Thái Tường:

- Bố, việc này con không có biện pháp mà. Sau khi biết được tình hình, Tam thúc cùng Ngũ thúc cũng tham ga vào, anh rể vũng vào, mấy anh chị em khác cũng có một chút cổ phần.

Hoa Thái Tường hơi run lên. Y cảm thấy Hoa gia nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Tay Hoa Thái Tường run run, y cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Hoa Thái Tường có suy nghĩ của mình trong việc chỉnh đốn lại công ty dầu mỏ Trung Quốc. Y cũng không tin đây là hành động cá nhaann của Vương Trạch Vinh.

Y vốn nghĩ trong nhà chỉ có mình Hoa Quý Giang dính vào công ty dầu mỏ Trung Quốc, không ngờ rất nhiều người khác cũng tham gia.

Hoa Thái Tường thoáng cái đã nâng cấp trình độ của việc này lên rất nhiều.

Hoa Thái Tường vốn dự định sau khi hỏi Hoa Quý Giang xong liền kéo hắn ra. Bây giờ y mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản. Hoa gia lún quá sâu, nếu muốn an toàn thoát thân là không thể.

Hóa ra có người đã nhằm vào Hoaa gia.

- Tất cả người của Hồng gia đều tiến vào đó?

Hoa Thái Tường nói.

- Hồng lão bây giờ vẫn không biết việc này.

Hoa Quý Giang cẩn thận nói.

Hoa Thái Tường hừ một tiếng. Y biết Hồng Kiều Đàn đây là giả vờ. Đối phương sao không biết chuyện này cơ chứ, cũng chỉ do mình bận tranh quyền nên mới quên để ý việc trong nhà.

- Chị của con cũng biết chuyện này?

Hoa Thái Tường trầm giọng nói.

Hoa Quý Giang gật đầu không nói.

Hoa Thái Tường thở dài một tiếng. Y vốn tự hào vào con gái mình. Sau khi theo chính trị, con gái Hoa Thái Tường phát triển rất nhanh, nếu như không phải nó phối hợp giấu diếm thì sao mình lại không biết chuyện này?

Sau Đại hội đã có quá nhiều việc lạ diễn ra, Hoa Thái Tường có cảm giác không kịp đối phó.

Đương nhiên Hoa Thái Tường cũng có suy nghĩ của riêng mình. Nếu như y không biết chút gì là không thể. Y nghĩ người nhà mình kiếm chút tiền cũng không ảnh hưởng gì quá lớn nên mới bỏ qua.

Hoa Thái Tường xua tay ra hiệu Hoa Quý Giang đi ra ngoài, việc này đã không còn của riêng một vài người nữa.

Hoa Quý Giang từ trên người ông bố có thể nhận ra ông bố rất lo lắng về việc này.

Hoa Quý Giang chưa bao giờ thấy ông bố mình như vậy, Hoa Quý Giang cảm thấy mình cần nhanh chóng đi thảo luận với đám người Hồng Cương.

Ngay khi Hoa Thái Tường đang đau đầu, Hồng Kiều Đàn cũng gọi Hồng Cương đến nói chuyện.

Nhìn Hồng Cương ngồi ngay ngắn trước mặt mình, Hồng Kiều Đàn có chút buồn cười. Con trai y có thể nói với người ngoài rất ngông cuồng nhưng trước mặt mình lại giả vờ ngoan ngoãn.

Hồng Kiều Đàn từng làm Bí thư Đảng ủy chính pháp, Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân toàn quốc nên đã gặp qua rất nhiều chuyện. Sau khi về hưu y bình thường không quan tâm chuyện bên ngoài. Mặc dù vậy cũng không có nghĩa y không biết tin tức gì.

Hồng Kiều Đàn ăn thấu hai chữ đoàn kết của Đảng. Hồng gia bây giờ còn có mấy người có tương lai phát triển. Chỉ là bọn họ muốn đạt đến tầm Trung ương thì còn cần thời gian. Đối với việc Hồng Cương dùng tiền giúp đỡ người Hồng gia, Hồng Kiều Đàn chấp nhận vì như vậy sẽ khiến con người ta phát triển nhanh hơn.

Nhiều người tiến vào như vậy thì lực lượng bình thường căn bản không thể rung chuyển tập đoàn lợi ích đó.

Hồng gia bây giờ rất đoàn kết, muốn đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết. Hồng Cương đã dùng lợi ích để đoàn kết, đây là cách chắc chắn nhất.

- Hải Đông điều tra chi nhánh của công ty dầu mỏ Trung Quốc, anh biết việc này chứ?

Hồng Kiều Đàn nói.

- Con nghe nói một chút nhưng không rõ ràng.

Hồng Cương nói.

- Ừ, giá dầu có ảnh hưởng rất lớn đối với một quốc gia, tôi gọi anh tới chính là bàn một chút về việc này.

Hồng Cương cười cười nhìn ông bố:

- Bố, sao bố đột nhiên muốn bàn về việc này vậy?

- Hồng Cương, ổn định của một quốc gia không thể bị ảnh hưởng. Ai đứng đầu cũng không hy vọng quốc gia có nhân tố gây mất ổn định, ai ảnh hưởng đến việc này sẽ gặp phải lực lượng rất cường đại đả kích.

Hồng Cương có chút giật mình nhìn ông bố. Y hiểu chuyện mình làm không giấu được Hồng Kiều Đàn.

- HỪ, thằng Vương Trạch Vinh không nghĩ xem mỗi ngày Hải Đông dùng bao nhiêu lít xăng dầu. Hắn động vào công ty dầu mỏ Trung Quốc, đến lúc đó công ty dầu mỏ Trung Quốc ngừng cung cấp cho Hải Đông, con xem hắn có thể làm gì?

Trước khi tới đây Hồng Cương đã nghĩ đến việc này.

Hồng Kiều Đàn tức giận nói:

- Ngu.

Hồng Cương nói;

- Chỉ cần ngừng cung cấp hai ngày cho Hải Đông, con thấy Hải Đông sẽ loạn. Vương Trạch Vinh hắn khóc cũng không được, một thành phố hỗn loạn thì có tác dụng gì.

- Các anh chị tưởng rằng có thể dùng quyền lực áp chế chính quyền sao?

Nghe Hồng Cương nói, Hồng Kiều Đàn thầm nghĩ may mình gọi nó đến nếu không đúng là sẽ trúng kế người ta.

- Anh cho rằng Vương Trạch Vinh làm mà không chuẩn bị gì sao? Dù Vương Trạch Vinh không thấy điểm này, Trung ương chẳng lẽ không biết sao?

Nghe thấy Trung ương cũng đã biết chuyện, Hồng Cương mới có chút giật mình nhìn ông bố.

- Anh ra ngoài đi.

Hồng Kiều Đàn không nói gì nữa mà bảo Hồng Cương ra ngoài.

Nhìn Hồng Cương đóng cửa lại, Hồng Kiều Đàn cười cười một tiếng nói:

- Hoa Thái Tường có lẽ còn đau đầu hơn bất cứ ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.