Có lẽ là từ nguồn nào đó biết rằng mình tạm thời bị cách chức, bộ dạng của Cam Gia Lệ vô cùng khó coi
- Bí thư Đồng, lão Cam tôi từ trước tới giờ vẫn liêm khiết, không hề làm bất cứ việc gì tổn hại quốc gia. Ngàn vạn lần đừng nghe tin đồn đại. Đây là có người muốn ném phân vào đầu lão Cam tôi đó.
Cam Gia Lệ lớn tiếng nói với Đồng Kiền Nhân.
Đồng Kiền Nhân nghiêm giọng nói:
- Có vấn đề hay không cũng không phải một người nào có thể quyết định mà phải tra xét mới biết được. Hiện tại tổ chức cũng chưa xác định mà chỉ cho điều tra. Anh phải tự nhận thức điều đó.
Cam Gia Lệ đi vào cục Văn hóa, các lãnh đạo của cục Văn hóa đã sớm chờ ở đó. Tất cả bọn họ đều biết chuyện đã xảy ra, nhìn bộ dạng Cam Gia Lệ, không ít người nghĩ thầm: Lão Cam này quả là hồ đồ, nghĩ rằng ôm được chân thị trưởng là có thể coi thường Vương Trạch Vinh sao? Xem ra lần này lật thuyền rồi!
Lần này tình hình cục Văn hóa thành phố khiến mọi người đều rất ngạc nhiên. Sự kiện này quả thật quá lớn, một Bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng chạy tới đây làm việc. Không hiểu Vương Trạch Vinh lấy đâu ra thế lực lớn như vậy. Đồng Kiền Nhân truyền đạt quyết định của hội nghị thường ủy thị ủy, tạm thời cách chức Cam Gia Lệ, công tác của cục Văn hóa do Vương Trạch Vinh phụ trách chỉnh đốn toàn diện. Tổ công tác của Ủy ban Kỷ luật thành phố tiến vào cục Văn hóa, tiến hành điều tra tất cả các phương diện của cục.
Vương Trạch Vinh nhìn phía dưới, nói:
- Mấy ngày này tôi sẽ ở làm việc ở cục Văn hóa.
Tuy Vương Trạch Vinh không nói thêm gì nhưng mọi người có thể cảm thấy một ánh mắt như dao đảo qua người mình. Tan họp, Đồng Kiền Nhân bắt tay Vương Trạch Vinh nói:
- Trạch Vinh, tổ công tác do đồng chí Hướng Kiến Minh phụ trách, anh cứ làm tốt công tác của mình là được.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm tạ Bí thư Đồng đã ủng hộ công tác của tôi.
Đi vào phòng làm việc của Cam Gia Lệ, Vương Trạch Vinh phát hiện vị trí của chiếc bàn có tổn hại cho quan khí, đang muốn tiến hành điều chỉnh thì thấy Chánh văn phòng cục Văn hóa đi tới. Đó là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, từ cách rất xa đã ngửi thấy mùi nước hoa phát ra từ người cô ta.
- Phó thị trưởng Vương, tôi là Chánh văn phòng Lưu Mẫn. Anh cứ gọi tôi Tiểu Mẫn là được rồi. Không biết Phó thị trưởng Vương có gì cần tôi làm không?
Vương Trạch Vinh nhìn Lưu Mẫn, thấy quan khí của cô ta và Cam Gia Lệ là nhất trí, trong lòng lập tức cảnh giác
- Hiện tại không có việc gì, tôi làm quen công tác một chút.
Vương Trạch Vinh cho người phụ nữ đó đi ra ngoài, sau đó điều chỉnh lại vị trí bàn làm việc một chút rồi ngồi xuống. Là một Phó thị trưởng, đương nhiên được phân công quản lý nhiều ban ngành như vậy, nhưng lại không cách nào chân chính điều động được một ban ngành nào, đây là việc mà Vương Trạch Vinh không thể dễ dàng tha thứ. Lấy cục Văn hóa ra khai đao, mục đích là muốn nắm quyền lực vào trong tay mình. Việc nên làm thì cũng đã làm, giờ chờ xem Ủy ban Kỷ luật thế nào! Vương Trạch Vinh hút một điếu thuốc lá, cầm chiếc cặp da đen đi ra khỏi cục Văn hóa. Nhìn Vương Trạch Vinh đi ra khỏi cổng cục Văn hóa, các lãnh đạo cục Văn hóa đang chờ Vương Trạch Vinh triệu tập đều há hốc mồm. Vương Trạch Vinh này đang làm cái gì vậy? Chỉnh Cam Gia Lệ xong, hắn cần phải mau chóng nói chuyện với mọi người, thu nạp thân tín mới đúng chứ? Vì sao không hề quan tâm gì tới cục Văn hóa vậy?
Đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Lưu Mẫn vội vàng đi vào phòng riêng của mình gọi điện thoại tới cho Cam Gia Lệ:
- Lão Cam, Vương Trạch Vinh không hề nói chuyện với bất cứ ai, ngồi một chút rồi đi luôn.
Cam Gia Lệ đang tạm thời cách chức, y đang ngồi trong nhà liền nhận được điện thoại, lập tức nói với Lưu Mẫn:
- Đi gấp, có mấy việc cô phải làm thật tốt.
Lưu Mẫn nói nhỏ:
- Yên tâm đi, chỉ cần lão Quách bên tài vụ không nói ra, chúng ta sẽ không có bất cứ chuyện gì.
Lưu Mẫn nói chuyện mấy câu với Cam Gia Lệ xong, vừa đi ra khỏi phòng liền nghe thấy có người nói:
- Sao lão Quách bên tài vụ lại bị mang đi thế? Truyện Quan Khí
Lời này khiến Lưu Mẫn thầm kinh hãi, vội hỏi:
- Mấy người nói gì?
Điền Tiến Hỉ nói:
- Mọi người vừa nhìn thấy lão Quách bên tài vụ bị người của Ủy ban Kỷ luật mang đi!
Xong rồi! Lưu Mẫn vừa nghe vậy liền cảm thấy toàn thân như nhũn ra. Hy vọng lão Quách chống đỡ được. Việc này thật sự là kỳ quái, sao lão Quách lại bị mang đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ người của Ủy ban Kỷ luật đã sớm theo dõi? Lưu Mẫn không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Vương Trạch Vinh ngồi trên xe, nói với Long Dũng Đình:
- Về nhà.
Vừa ăn trưa xong, Vương Trạch Vinh đang ngồi trên sô pha xem TV chợt nghe có tiếng gõ cửa. Long Hương Băng đi ra mở cửa, thấy phó cục trưởng cục Văn hóa là Lăng Ngọc Hàn đang đứng đó. Vương Trạch Vinh cũng từ tư liệu biết một chút về Lăng Ngọc Hàn này. Từ trước tới giờ người này đều không chịu vào cùng phe với Cam Gia Lệ, bởi vì bị Cam Gia Lệ chèn ép nên rất khổ sở trong cục Văn hóa.
- Phó thị trưởng Vương, buổi trưa tới báo cáo công tác, quấy rầy ngài.
Lăng Ngọc Hàn là một người thông minh, cho tới nay y vẫn luôn tìm cơ hội trở mình. Thấy Cam Gia Lệ bị Vương Trạch Vinh chỉnh, y liền biết cơ hội đã tới liền căn thời gian tới nhà Vương Trạch Vinh, ngay cả cơm trưa cũng chưa kịp ăn.
- Phó cục trưởng Lăng à, mời ngồi.
Vương Trạch Vinh đứng dậy bắt tay Lăng Ngọc Hàn.
- Phó thị trưởng Vương, ngài cứ ngồi, cứ ngồi.
Lăng Ngọc Hàn nói.
- Phó thị trưởng Vương, nghe tin ngài được phân công quản lý cục Văn hóa, đại đa số cán bộ cục Văn hóa đều cực kỳ cao hứng, bản thân tôi cũng rất cao hứng.
Mặc dù đã chuẩn bị rất kỹ nhưng Lăng Ngọc Hàn vẫn cảm thấy mình nói năng chưa được tốt lắm.
Ngay từ khi Lăng Ngọc Hàn đi vào cửa, Vương Trạch Vinh đã nhìn quan khí của y, thấy quan khí của y cơ bản nhất trí với mình, đây là một người có thể dùng được.
Tuy vậy, Vương Trạch Vinh vẫn muốn tìm hiểu một chút về năng lực của người này, liền hỏi:
- Anh chủ yếu phụ trách công tác nào ở cục Văn hóa?
- Phó thị trưởng Vương, cục Văn hóa thành phố Quán Hà có sáu phòng chức năng, phân biệt là văn phòng, phòng nhân sự, phòng văn hóa xã hội, phòng nghệ thuật, phòng văn hóa thị trường, phòng tin tức xuất bản, mặt khác còn có một cơ quan Đảng ủy, phụ trách công tác Đảng và quần chúng.
Nói tới đây, y cười khổ một tiếng nói:
- Tôi được phân công quản lý chính là công tác cơ quan Đảng ủy, kỳ thật tất cả sự tình đều là do một mình cục trưởng Cam quyết định.
Vương Trạch Vinh đã sớm biết tình hình của y, nghe thấy y nói vậy, cũng không ngạc nhiên.
Thấy Vương Trạch Vinh không có biểu tình gì, Lăng Ngọc Hàn nói:
- Phó thị trưởng Vương, có ngài tới trấn thủ cục Văn hóa, tôi kiên quyết nghe theo mệnh lệnh của ngài. Cần tôi làm gì, xin ngài cứ phân phó.
Lăng Ngọc Hàn kiên trì nói ra ý đồ của mình.
Nhìn biểu tình bất an của Lăng Ngọc Hàn. Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Ngọc Hàn, tôi cần một tài liệu về tình hình của cục Văn hóa, khi nào thì anh có thể có được?
Đã biết khuynh hướng của Lăng Ngọc Hàn, cũng không cần phải né tránh nữa, Vương Trạch Vinh liền trực tiếp nói ý mình ra.
Vừa nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Lăng Ngọc Hàn kích động trong lòng, vội vàng lấy từ trong túi áo ra một tài liệu viết tay, cầm bằng hai tay đưa cho Vương Trạch Vinh:
- Phó thị trưởng Vương, tôi nghĩ khả năng là ngài sẽ cần thứ này, cho nên cả sáng nay tôi đã làm thật nhanh.
Vương Trạch Vinh mở ra xem, lập tức đánh giá khá cao năng lực của Lăng Ngọc Hàn. Người này thật sự rất tỉ mỉ, cẩn thận. Trong tài liệu đã nói rõ tình huống mỗi người ở cục Văn hóa, cả năng lực, bối cảnh, v.v... đều thuyết minh đầy đủ. Vương Trạch Vinh thấy rằng để làm ra tài liệu này, không phải chỉ một ngày, hai ngày mà có thể, chắc chắn là Lăng Ngọc Hàn đã sớm thu thập từ trước.
- Đồng chí Ngọc Hàn, công tác của anh lầm rất khá, tổ chức nhất định sẽ nhìn đến.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
- Cảm tạ sự tín nhiệm của Phó thị trưởng Vương. Nếu không có việc gì, tôi xin cáo từ.
Đi ra khỏi nhà Vương Trạch Vinh, Lăng Ngọc Hàn cảm thấy bầu trời hôm nay trong xanh hơn hẳn mọi ngày. Cảm giác buồn bực, ấm ức tích tụ lâu ngày trong lòng biến hết thảy thành hư không.
Vương Trạch Vinh ngồi trên sô pha suy nghĩ về tình hình cục Văn hóa. Hôm nay thấy quan khí của Chánh văn phòng Lưu Mẫn kia, Vương Trạch Vinh phỏng chừng cô ta và Cam Gia Lệ hẳn là cấu kết với nhau. Bước tiếp theo có thể dùng Lăng Ngọc Hàn làm cục trưởng, nhưng chỉ một mình Lăng Ngọc Hàn còn không đủ để nắm giữ cục Văn hóa. Cần phải có một người thân tín của mình ở đây rèn luyện một chút. Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh lập tức lướt qua một loạt người của mình trong đầu. Hắn thở dài một hơi, thế lực của mình đều ở huyện Đại Phường, ở thành phố Quán Hà này còn quá ít nhân viên.
Ngô Quân Chính ở Hội liên hiệp Phụ nữ thành phố là một người có thể dùng, nhưng điều đến cục Văn hóa không quá thỏa đáng. Người này không chỉ có năng lực tốt mà còn phải có ánh mắt mới thể làm một chánh văn phòng đủ tư cách. Bước tiếp theo phải nghĩ cách vận động giúp cho hắn một chút vậy. Nghĩ Ngô Quân Chính, trong đầu Vương Trạch Vinh lại hiện ra cậu thanh niên Đặng Diệu Hoa đi theo Ngô Quân Chính lúc trước. Chàng trai đó có thể dùng một chút, trước hết cứ đặt ở văn phòng cục Văn hóa rèn luyện một chút xem có thể đào tạo được không. Nếu có thể bồi dưỡng, người như vậy sẽ có không gian phát triển mở rộng rất nhanh.
Vương Trạch Vinh biết có thể tiến vào văn phòng Ủy ban nhân dân đều là người có năng lực rất tốt, mấu chốt chính là ánh mắt mà thôi.
Công tác điều tra ở cục Văn hóa hoàn thành rất nhanh. Điều khiến người ta không ngờ chính là trừ Cam Gia Lệ có vấn đề, trong bộ máy cục Văn hóa còn có một số đông người bị liên lụy, phó cục trưởng cũng có hai người, ngoài Lưu Mẫn và lão Quách tài vụ, còn có mấy lãnh đạo các phòng cũng có vấn đề không nhỏ. Tài liệu của Ủy ban Kỷ luật điều tra được đặt trên bàn làm việc của Đỗ Thủ Như. Đỗ Thủ Như cũng không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy, liền mời họp hội nghị thường ủy.
Trong hội nghị, các thường ủy đều kinh ngạc vì cục Văn hóa lại có tồn tại hành vi thu nhận hối lộ trong quá trình quản lý thị trường văn hóa, loạn dùng chức quyền, mưu lợi cá nhân. Lưu Kiến thở dài:
- Trước kia có người nói cục Văn hóa tồn tại vấn đề, không ít đồng chí trong chúng ta luôn cho rằng, đó chỉ là một số ít sự việc nhỏ lẻ, không ảnh hưởng tới công việc toàn cục, không ngờ cục Văn hóa lại có tình huống như vậy.
Trương Tùng âm thầm chửi tổ tông ba đời Cam Gia Lệ. Không ngờ mình cũng bị y lừa gạt!
Đỗ Thủ Như liếc Trương Tùng một cái, nói:
- Tôi xin nhắc lại ý kiến là phải dùng quốc pháp để giải quyết sự việc, quyết không dung tha bất cứ trường hợp nào. Phát hiện một là phải rửa sạch một, quyết không để không gian sinh tồn cho tham ô, hủ bại trong chính phủ chúng ta.
Bí thư Đảng ủy Công an Chử Quốc Quân nói:
- Phải mau chóng khống chế những người này mới được.
Đỗ Thủ Như nói:
- Cứ như vậy đi, bộ máy cục Văn hóa lấy ý kiến đồng chí Vương Trạch Vinh làm chủ.