Hôm sau đi làm, Chu Đại Thành cũng không để ý tới việc Vương Trạch Vinh tạm thời cách chức mình, đi vào phòng làm việc của Cam Gia Lệ nói chuyện một lúc, thấy Cam Gia Lệ cũng không nói gì thêm, y xem như thả lỏng tâm tư. Xem ra tuy rằng Vương Trạch Vinh là Phó thị trưởng nhưng cục trưởng Cam cũng không nể mặt hắn.
- Phó thị trưởng Vương, Chu Đại Thành vẫn không tạm thời bị cách chức, vẫn đi làm. Xí nghiệp hôm qua còn bị hắn gọi điện thoại tới nói sẽ ngừng bài báo đang viết.
Nhâm Quế Di có vẻ rất để tâm đến sự việc tối qua. Cô là một người thông minh, theo biểu tình hôm qua của Vương Trạch Vinh, cô đã nhìn ra Vương Trạch Vinh muốn lợi dụng việc này để ra tay. Thông qua quan hệ của mình, cô hỏi thăm tình hình cục Văn hóa xong, lập tức gọi điện thoại tới báo cáo Vương Trạch Vinh.
Nghe Nhâm Quế Di báo cáo xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Đã biết.
Treo điện thoại, trên mặt Vương Trạch Vinh thoáng lộ nét cười. Đôi khi không thể hiện mình lợi hại một chút, triển khai công tác cũng sẽ không được thuận lợi.
Tin tức truyền trong thành phố rất nhanh. phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Quán Hà Chu Cường sáng sớm đi làm liền nghe được tin con mình bị Vương Trạch Vinh tạm thời cách chức kiểm tra.
Chu Cường lập tức gọi điện thoại cho con trai hỏi:
- Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Đại Thành thấy Cam Gia Lệ không làm gì mình, liền đắc ý nói:
- Cũng không có gì, chỉ là uống vài chén rượu, nói vài câu đùa mà thôi. Vương Trạch Vinh là muốn mượn con để khai đao, hoàn toàn không để bố vào mắt.
Chu Cường vốn định giáo huấn con mình mấy câu, nhưng sau khi nghe mấy lời này, lại nhịn những lời giáo huấn xuống.
Buông điện thoại xuống, Chu Cường liền ngồi trong phòng suy nghĩ. Chẳng lẽ Vương Trạch Vinh muốn khai đao với con mình? Đúng vậy, bắt người khai đao cũng phải nhìn xem sau lưng là ai chứ. Mình tuy chỉ là một phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố, sao lại không nể mặt mình chút chứ? Y suy nghĩ trước sau một hồi, nghĩ Vương Trạch Vinh vừa mới trở thành Phó thị trưởng, không phải thường ủy, cũng không thể làm được gì con mình, lúc này y mới yên lòng.
Chu Cường lại cầm lấy điện thoại, gọi tới cục trưởng cục Văn hóa Cam Gia Lệ.
- Lão Cam, sự tình Đại Thành rốt cuộc thế nào?
Cam Gia Lệ cười nói:
- Cũng không có gì to tát cả. Hôm qua Tiểu Chu có lẽ uống hơi nhiều, nói mấy câu hơi quá mức một chút.
- Nghe nói Vương Trạch Vinh tạm thời cách chức nó, các ông xử lý thế nào?
Cam Gia Lệ biết tuy rằng Chu Cường chỉ là một phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố nhưng hậu trường của y không hề nhỏ, căn bản không hề có ý tưởng đắc tội y. Cam Gia Lệ liền cười nói:
- Có lẽ chỉ là Vương Trạch Vinh nhất thời quyết định, qua vài ngày liền quên thôi. Tiểu Chu không có chuyện gì, cứ nên đi làm bình thường, có gì cần kiểm tra thì chỉ cần ứng phó vài câu là được.
Chu Cường rất thoải mái với thái độ của Cam Gia Lệ, nói:
- Lão Cam, hôm nào tôi mời lão uống rượu.
Giỏi, tao phải xem Vương Trạch Vinh mày định làm gì con tao!
Chu Cường nâng chén trà uống một ngụm lớn. Nhớ lại trước kia mình cũng từng một thời hoành tráng, Vương Trạch Vinh là quan mới nhậm chức đã muốn mang lửa đốt con mình. Mày không chịu nhìn tình hình thành phố, không có thường ủy ủng hộ, Vương Trạch Vinh mày cũng chỉ là một thằng trẻ ranh miệng còn hôi sữa mà thôi.
Ngay khi Chu Cường đang uống trà, Trương Tùng cũng ngồi ở phòng làm việc tự suy tư.
Hiện tại thái độ của Vương Trạch Vinh cũng không rõ ràng. Lần này hắn điều tới thành phố Quán Hà làm Phó thị trưởng, lại không vào thường ủy, thực quyền đã không còn lớn như lúc làm bí thư huyện Đại Phường. Hôm qua không ngờ hắn lại tạm cách chức con trai của phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố Chu Cường. Theo tin tức tình báo truyền đến, Chu Đại Thành cũng không thực sự tạm thời cách chức, cũng không biết Vương Trạch Vinh sẽ áp dụng biện pháp gì. Đây cũng là một cơ hội thử xem thế lực của Vương Trạch Vinh ở thành phố Quán Hà lớn tới mức nào.
Tối qua, Cam Gia Lệ gọi điện thoại tới, mình cũng không tỏ rõ thái độ, mục đích chính là muốn mượn việc này xem một chút quan hệ của Vương Trạch Vinh ở thành phố Quán Hà thế nào. Đây chính là một hòn đá thử vàng!
- Tiểu Cao, để ý một chút tới sự tình ở cục Văn hóa.
Hiểu được ý tứ của Trương Tùng, thư ký Cao Vệ Quân nói:
- Xin thị trưởng yên tâm, tôi sẽ chú ý chặt chẽ tình huống của tiến triển sự tình.
Bí thư Đỗ Thủ Như cũng biết việc này, cũng có ý tưởng giống Trương Tùng. Y cũng rất muốn biết Vương Trạch Vinh rốt cuộc có bao nhiêu thực lực ở thành phố Quán Hà này. Đấu với một phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân thành phố, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, hơn nữa Vương Trạch Vinh còn cần tới mình giúp đỡ, không biết hắn sẽ làm thế nào.
Cả buổi sáng Vương Trạch Vinh đều không hề có động tĩnh. Ngay lúc mọi người đều cho rằng Vương Trạch Vinh không có động tĩnh gì thì Vương Trạch Vinh xuất hiện ở phòng làm việc của Cam Gia Lệ tại cục Văn hóa.
- Cục trưởng Cam, tôi nghe nói hôm nay Chu Đại Thành mắng chửi người của xí nghiệp, còn nói sẽ ngừng bài báo của người ta. Chẳng phải hôm qua tôi đã nói các anh phải ngừng chức anh ta sao?
Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Cam Gia Lệ cười nói:
- Phó thị trưởng Vương, Tiểu Chu chỉ nhất thời hơi quá chén kích động một chút, đồng chí này có năng lực công tác rất mạnh.
- Thật không?
Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm Cam Gia Lệ.
Đầu tiên là bị nhìn chăm chú khiến Cam Gia Lệ có chút chột dạ, nhưng nghĩ mình đã đi theo Trương Tùng, Cam Gia Lệ cũng không sợ vị lãnh đạo được phân công quản lý mình là Vương Trạch Vinh này.
- Phó thị trưởng Vương, công tác văn hóa rất nặng nề, nhiều khi phải gõ các đơn vị một chút mới được. Tuy rằng đồng chí Chu Đại Thành quá chén nói năng hơi sơ suất một chút nhưng cũng không có gì nữa cả. Tôi thấy có lẽ xem như hết, để cho đồng chí công tác ở tuyến đầu của chúng ta một cơ hội sửa sai được không? Nếu chúng ta là lãnh đạo mà không ủng hộ họ công tác, sau này bọn họ triển khai công tác thế nào chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Giỏi lắm, xem ra tôi không quản được anh nhỉ?
- Phó thị trưởng Vương, Thị trưởng Trương biết rất rõ công tác của cục Văn hóa.
Không chỉ cục Văn hóa mà các cục khác đều vậy, tuy rằng bên trên có một Phó thị trưởng thị trưởng phân công quản lý, việc nhỏ thì Phó thị trưởng quản lý sẽ ra mặt nhưng nếu đề cập đến một số vấn đề nhân sự, ánh mắt của các cục trưởng đều rất sáng, chỉ cần là thường ủy liền ngàn vạn lần không thể đắc tội, không phải thường ủy thì phải xem tình hình lực lượng của hai bên. Cam Gia Lệ không tin Trương Tùng không biết việc của Chu Đại Thành, nhưng hiện tại Trương Tùng không gọi điện thoại tới, thuyết minh vấn đề gì nhỉ? Có lẽ Trương Tùng hy vọng mình sẽ là một hòn đá thử đao, để thử xem đao của Vương Trạch Vinh thế nào. Y tính toán rất kỹ, thấy rằng chỉ cần mình làm tốt việc này, cho dù có vấn đề gì, Trương Tùng cũng sẽ không bạc đãi mình, hơn nữa mình còn bán được cho Chu Cường một nhân tình.
Vương Trạch Vinh mỉm cười, đi ra khỏi phòng làm việc của Cam Gia Lệ.
Trong hội nghị thường ủy, khi các công việc đều đã thảo luận xong, Đỗ Thủ Như đang tuyên bố tan họp thì phó bí thư Lưu Kiến nói:
- Có một chuyện tôi cảm thấy hẳn là nên thảo luận một chút trong hội nghị.
Đỗ Thủ Như nói:
- Lão Lưu, không biết muốn thảo luận sự tình gì?
Lưu Kiến nói:
- Tôi nghe nói Cục trưởng cục Văn hóa của chúng ta không ngờ không nghe Phó thị trưởng lãnh đạo phân công quản lý. Đồng chí Vương Trạch Vinh được phân công quản lý cục Văn hóa, vậy mà cục trưởng cấp dưới lại không nghe chỉ đạo, vậy các đồng chí của chúng ta sẽ triển khai công tác thế nào chứ? Tôi thấy đồng chí Cam Gia Lệ cục Văn hóa cần phải tăng cường học tập một bước!
Đến rồi! Mọi người biết rằng đây là một đòn phản kích của Vương Trạch Vinh, không ngờ người tiên phong lại là phó bí thư.
Trong lòng Đỗ Thủ Như và Trương Tùng đều động.
Đỗ Thủ Như nói:
- Lão Lưu nói việc này đích xác đáng giá để chúng ta coi trọng. Vì sao đồng chí Vương Trạch Vinh không thể chỉ huy được một Cục trưởng cục Văn hóa chứ? Tất cả mọi người phát biểu một chút quan điểm của mình xem.
Lời nói này có hai tầng ý tứ, thứ nhất là đồng ý với ý kiến của Lưu Kiến, tầng khác là hoài nghi năng lực công tác của Vương Trạch Vinh. Y chính là muốn nhìn tình hình các thường ủy một chút.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Thư Vũ nói:
- Việc này tôi cũng nghe nói, một ít đồng chí của chúng ta xem ra tố chất đích xác tồn tại vấn đề. Đồng chí Cam Gia Lệ ở cục Văn hóa nhiều lần hội nghị bàn bạc đều có vấn đề, đề nghị thị ủy một lần nữa nghiên cứu lãnh đạo cục Văn hóa.
Lý Thư Vũ là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, lời nói của cô là có phân lượng nhất định.
Lưu Kiến đồng ý nói:
- Tôi cũng là cho là như vậy, cục trưởng Văn hóa cần chính là người có tố chất cao. Nếu ngay cả quan hệ cơ bản cấp trên cấp dưới, ngay cả đạo đức nghề nghiệp cơ bản đều không thể phân biệt, như vậy lãnh đạo nên đổi đi thôi.
Hội trường có mùi thuốc súng rất đậm.
Đỗ Thủ Như mỉm cười cũng không tỏ thái độ, mà chỉ nói:
- Tất cả mọi người thảo luận một chút đi.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật Đồng Kiền Nhân đột nhiên nói:
- Ủy ban Kỷ luật thành phố chúng tôi thu được không ít thư tố cáo, nội dung trong thư đều là báo cáo Chu Đại Thành của cục Văn hóa lợi dụng chức vụ thu nhận hối lộ. Mặt khác cũng có đề cập tới Cam Gia Lệ. Trải qua xác minh của chúng tôi, những nội dung trong thư tố cáo đó xác thực tồn tại.
Lưu Kiến nói:
- Tôi thấy cục Văn hóa thật sự là tồn tại vấn đề!
Trương Tùng vốn đang muốn nói đỡ cho Cam Gia Lệ mấy câu, lập tức ngậm miệng lại. Việc này có chút phức tạp, nếu thật sự tồn tại việc Chu Đại Thành nhận hối lộ, mình không thể dính vào được. Hơn nữa trong hội nghị thường ủy đã có ba người đứng về phía Vương Trạch Vinh, tuy rằng không nhìn ra được tình huống Bí thư Ủy ban Kỷ luật Đồng Kiền Nhân đứng về phía nào nhưng trong hội nghị này khẳng định là đứng về phía Vương Trạch Vinh.
Đỗ Thủ Như cũng nghĩ tương tự, xem ra lần này thế lực muốn chỉnh cục Văn hóa là khá lớn, đã có ba thường ủy cùng bắt tay nhau.
Phan Tiến Di ho nhẹ một tiếng nói:
- Tôi cũng phát biểu vài câu. Là một cán bộ ủy ban, tôi biết các đồng chí bên dưới công tác rất khó khăn. Một lãnh đạo muốn tạm thời cách chức một nhân viên, không ngờ cục trưởng lại không nghe. Hơn nữa, tình hình tạm thời cách chức như thế nào, hẳn mọi người đều đã biết. Đường đường là một nhân viên chính phủ, không ngờ ngang nhiên trước mặt đông người đòi bố trí em út. Hình tượng của nhân viên chính phủ chúng ta là như vậy sao? Rất đáng giá để chúng ta suy nghĩ sâu xa! Cục trưởng cục Văn hóa Cam Gia Lệ đã biết sự tình như vậy mà còn cho rằng Chu Đại Thành là đồng chí có năng lực của cục Văn hóa, thật sự là nực cười. Cán bộ có năng lực của chính quyền chúng ta là như vậy sao? Tôi thấy phó bí thư Lưu Kiến đề xuất rất đúng, bộ máy cục Văn hóa hẳn là nên tiến hành điều chỉnh, một ít đồng chí hẳn là nên tăng mạnh học tập mới được.
Phan Tiến Di vừa dứt lời, Phó thị trưởng Điền Giang Hồng vốn không mấy khi phát biểu trong các hội nghị cũng nói:
- Tôi xin phát biểu hai câu. Trong việc tạm thời cách chức Chu Đại Thành, tôi cho rằng đồng chí Vương Trạch Vinh làm rất đúng. Đối với những con sâu làm rầu nồi canh trong cơ quan ủy ban, nên thật sự rửa sạch một chút. Tôi thấy tạm thời cách chức kiểm tra vẫn còn là nhẹ.
Trưởng ban thư ký Thị ủy Tùy Du cũng nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của mọi người.
Sau thường ủy bắt tay với nhau!
Bất kể là Đỗ Thủ Như hay là Trương Tùng đều âm thầm giật mình. Trong chuyện này, nếu chính mình xử lý không tốt, liền đứng ở mặt đối lập với Vương Trạch Vinh, cũng chính là đối lập với các thường ủy kia. Việc này xem ra không xử lý nghiêm túc là không được.
Đỗ Thủ Như nghiêm túc nói:
- Tôi cũng nhiều ít nghe nói một ít tình huống của cục Văn hóa, không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng như vậy! Xem ra thực sự đã đến mức không chỉnh đốn là không được!
Trương Tùng nói:
- Ủy ban Kỷ luật thu được thư tố cáo, tôi thấy trước hết để Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra tình huống của cục Văn hóa. Nếu thật sự xuất hiện vấn đề, chúng ta quyết không thể nương tay.
Đỗ Thủ Như nói:
- Tôi cũng đồng ý trước hết từ Ủy ban Kỷ luật tiến hành điều tra tình huống của cục Văn hóa. Tôi thấy nên tạm thời cách chức đồng chí Cục trưởng cục Văn hóa Cam Gia Lệ đi.
Y biết Cam Gia Lệ âm thầm đầu hướng về phía Trương Tùng, mượn việc này bắt Cam Gia Lệ, đây cũng là việc mà y rất nguyện ý làm.
Lưu Kiến nói:
- Công tác của Cục Văn hóa cũng không thể tạm dừng. Tôi thấy nên mời đồng chí Vương Trạch Vinh tạm thời trấn thủ cục Văn hóa, tiến hành chỉnh đốn bộ máy ở đó.
Phan Tiến Di đồng ý nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của phó bí thư Lưu Kiến.
Hiện tại Trương Tùng cũng biết tình hình này quyết không thể đối lập với Vương Trạch Vinh, liền đồng ý nói:
- Tôi tin tưởng đồng chí Vương Trạch Vinh có thể chỉnh đốn tốt cục Văn hóa.