Tổ công tác Trung ương đến Bộ Thương mại vài hôm thì Bộ trưởng Lô Kiến Thành mới biết nguyên nhân. Nhìn nội dung thống kê trước mặt, y rất giật mình.
Bởi vì vấn đề vi phạm pháp luật khiến quốc gia tổn thất rất lớn, tâm trạng Lô Kiến Thành cũng không vui gì. Y hiểu rõ ảnh hưởng củ việc này. Đây đâu phải là việc bình thường, nó quan hệ tới lợi ích kinh tế Trung Quốc. Hôm nay Thủ tướng gọi y tới mắng cho một trận, trong giọng rõ ràng nói sẽ điều chỉnh y. Tin này làm Lô Kiến Thành biết con đường phát triển của mình đã dừng lại.
Lô Kiến Thành từ trước đến giờ vẫn rất tin tưởng Cao Lâm Sinh, rất nhiều chuyện do Cao Lâm Sinh xúi bẩy mà làm. Nghĩ đến Khương Trường Chính được lên chức, mà mình không giữ được ghế. Bây giờ y mới biết mình đã sai khi đối đầu với Vương Trạch Vinh.
Lô Kiến Thành bây giờ rất hối hận, sớm biết như vậy mình đừng đi lại với Cao Lâm Sinh. Bây giờ Cao Lâm Sinh xảy ra chuyện, mình là Bộ trưởng lại không phát hiện việc này, vậy mà để Vương Trạch Vinh là Phó bộ trưởng thường trực biết, y mặc dù rất không hài lòng vì Vương Trạch Vinh một mình lộ ra việc này, nhưng y biết đây là do cách làm của mình. Vương Trạch Vinh không tin y.
Lô Kiến Thành thở dài một tiếng và biết mình đã thua trong tay Vương Trạch Vinh. Thật không ngờ ở cấp bộ còn xảy ra chuyện như vậy, đám người này quá to gan.
Lô Kiến Thành cầm điện thoại định gọi đi, nhưng cuối cùng y bỏ máy xuống rồi đứng dậy đi đến văn phòng Vương Trạch Vinh.
Chuyện đến bây giờ, Lô Kiến Thành biết không thể ra vẻ Bộ trưởng với Vương Trạch Vinh nữa. Bây giờ cần làm là làm hòa với Vương Trạch Vinh.
Thấy Lô Kiến Thành chủ động tới, Vương Trạch Vinh vội vàng đứng dậy nói:
- Bộ trưởng Lô, có việc gì anh gọi điện tới là được mà.
- Ha ha, Trạch Vinh, không có gì nên tôi đi xung quanh xem một chút.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lô Kiến Thành nói:
- Trạch Vinh, tôi thật không ngờ Bộ Thương mại lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu anh không điều tra ra thì tổn thất của quốc gia là quá lớn.
- Bộ trưởng, đây là do chúng ta không làm tốt công tác. Tôi rất đau lòng. Quốc gia bồi dưỡng chúng ta, đãi ngộ rất tốt mà những kẻ đó còn làm như vậy, đây là phản bội tổ quốc.
Lô Kiến Thành rất nặng nề nói:
- Quốc gia luôn đề cao việc giữ liêm khiến, đáng tiếc có người quá tham lam.
Thấy Lô Kiến Thành nói như vậy, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Bộ trưởng Lô nói đúng, việc này phải điều tra đến cùng. Ai ngờ đến lãnh đạo cao cấp còn làm như vậy.
- Đúng thế, việc này tôi là Bộ trưởng mà không phát hiện ra, đây là tôi không làm tròn nhiệm vụ.
Vương Trạch Vinh nhìn Lô Kiến Thành mà nói:
- Bộ trưởng, việc này tôi xin kiểm điểm với Bộ trưởng. Tôi phải báo cáo với anh, nhưng chuyện quá nhanh nên không kịp báo cáo. Việc này ảnh hưởng tới danh dự của tập thể Bộ Thương mại.
Lô Kiến Thành cười khổ một tiếng. Y đương nhiên hiểu tại sao Vương Trạch Vinh không nói cho mình. Nhưng bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Vương Trạch Vinh đã đạt thành tích quá lớn, tiền đồ phát triển quá lớn.
Trong phòng không có ai, Lô Kiến Thành thầm nghĩ nhất định phải tỏ ý tốt đối với Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, việc này anh làm rất đúng. Chuyện này phải báo cáo lên trên. Lợi ích của quốc gia là quan trọng nhất, việc này báo cáo muộn sẽ khiến quốc gia tổn thất rất lớn. Tôi thay mặt Bộ Thương mại cảm ơn anh.
Lô Kiến Thành nói cũng là thật, chuyện này nếu không phải do Bộ Thương mại tự mình tra ra, mà do người bên ngoài tra ra thì đó là tai nạn quá lớn đối với Bộ Thương mại.
Thấy Lô Kiến Thành đã thay đổi thái độ, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Lô Kiến Thành này nếu sớm phối hợp với mình thì mình sao có thể bỏ y mà tự tiện báo cáo. Bây giờ đã là như vậy đó là do Lô Kiến Thành tự gây ra.
Nghĩ tới việc Lô Kiến Thành sẽ bị điều chỉnh, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quan khí của Lô Kiến Thành, quả nhiên quan khí của y đang tản mát.
Vương Trạch Vinh thấy thế liền biết có đối đầu với Lô Kiến Thành cũng chẳng có ý nghĩa. Lúc này Lý Trạch Quảng đi vào, do dự một chút rồi nói:
- Hai vị lãnh đạo, vừa nhận được thông báo của Văn phòng Trung ương, mời Phó bộ trưởng Vương đến Văn phòng Trung ương một chuyến, nói muốn nghe báo cáo về việc Bộ Thương mại tự điều tra.
Lý Trạch Quảng nói như vậy cũng có chút khó xử vì Văn phòng Trung ương mời Vương Trạch Vinh mà không phải là Lô Kiến Thành.
Lý Trạch Quảng nói như vậy, Vương Trạch Vinh thấy mặt Lô Kiến Thành hơi tái đi. Hắn nói với Lô Kiến Thành:
- Bộ trưởng, tôi nên đi?
Việc này vốn do Trung ương hỏi Lô Kiến Thành, bây giờ lại gọi mình. Hắn có thể hiểu tâm trạng của Lô Kiến Thành.
Mặc dù Vương Trạch Vinh đây là hỏi nhưng Lô Kiến Thành vẫn cố cười nói:
- Mau đi. Việc này do Trạch Vinh một tay điều tra ra, do đồng chí báo cáo là tốt nhất.
Nhìn Lô Kiến Thành đứng dậy đi qua, Vương Trạch Vinh biết Lô Kiến Thành cũng hiểu chuyện của chính mình. Hắn khẽ lắc đầu.
Không có chút bản lĩnh thì sao phải nhảy ra như vậy làm gì?
Vương Trạch Vinh không biết nói gì với Lô Kiến Thành mới tốt. Bản lĩnh không cao lại tham quyền, không nhìn tình hình xem. Quả nhiên đung như Vương Trạch Vinh suy nghĩ, lần này Bí thư Lâm tự mình nghe hắn báo cáo.
Vẻ mặt Bí thư Lâm rất không tốt, ngồi đó xem tài liệu mà tổ công tác Trung ương điều tra về Bộ Thương mại, trong này còn liên quan đến tình hình các ngành sản xuất trong cả nước.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Bí thư Lâm chỉ ghế rồi nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi thay mặt Trung ương cảm ơn công tác của đồng chí.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Tổng bí thư, là lãnh đạo Bộ Thương mại, đây là việc tôi nên làm.
- Thật không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Bởi vì hai bộ luật mà lợi ích kinh tế tổn thất quá lớn. Nếu không phải các đồng chí kịp thời điều tra ra thì không biết còn tổn thất lớn như thế nào.
Vương Trạch Vinh thấy Bí thư Lâm đau lòng như vậy thì cũng không vui, hắn ngồi đó không dám tùy tiện nói chuyện.
- Bộ Thương mại tự điều tra thế nào rồi?
- Tổng bí thư, thông qua chúng tôi tự điều tra thì phát hiện có mấy điểm không đúng, đang tổ chức lực lượng chỉnh sửa lại.
Vương Trạch Vinh cẩn thận báo cáo nội dung Bộ Thương mại tự điều tra ra.
Nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo, Bí thư Lâm cười nói:
- Công tác công khai cạnh tranh cán bộ ở Bộ Thương mại vẫn là tâm điểm, có đủ loại dư luận về việc này. Bây giờ các đồng chí dùng thành tích tỏ rõ sự thành công của cải cách với mọi người. Nhờ cải cách mà Bộ Thương mại mới thay đổi được tình hình người không làm việc ngồi ở vị trí cao, mới điều tra ra vấn đề lớn như vậy. Thấy các đồng chí đạt được thành tích, tôi rất mừng.
Đây là lần đầu tiên Bí thư Lâm tỏ thái độ đối với việc cải cách ở Bộ Thương mại. Nghe Bí thư Lâm nói, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Trong thời gian này bởi vì Bộ Thương mại vẫn đi đầu nên đủ loại dư luận xuất hiện, áp lực của hắn là rất lớn.
- Có Tổng bí thư và Trung ương ủng hộ, chúng tôi mới có thể tiến hành cải cách. Chúng tôi chỉ làm những việc mình nên làm.
- Rất tốt, chính là chăm chú công tác, việc này rất đúng. Có một vài cán bộ lãnh đạo của chúng ta không biết điều này.
Vương Trạch Vinh ngồi đó mà không dám đáp lời.
Bí thư Lâm cười nói:
- Có đồng chí cho rằng đồng chí là người chuyên tạo chấn động, đi đến đâu thì không phá trời ở đó là không được.
Vương Trạch Vinh nghe vậy mà đổ mồ hôi, xem ra có không ít người muốn chơi sau lưng hắn.
Vương Trạch Vinh lén nhìn Bí thư Lâm rồi mới từ từ yên tâm. Từ vẻ mặt Bí thư Lâm thì không thấy ngài có gì không vui.
- Tổng bí thư …
Vương Trạch Vinh đang định giải thích thì nghe Bí thư Lâm nói:
- Không cần nói gì cả, Trung ương luôn khẳng định với người chăm chú công tác. Quốc gia chúng ta cần nhiều người thực sự làm việc. Trong cải cách thì nhất định sẽ làm mất lòng một vài người, đồng chí có thể đứng vững trước áp lực mà làm tốt như vậy là đủ.
Vương Trạch Vinh không khỏi cảm động, không ngờ Bí thư Lâm đánh giá mình cao như vậy.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác Bộ Thương mại liên quan trực tiếp đến lợi ích quốc gia, đồng chí phải chuẩn bị tâm lý gánh vác trọng trách.
Ra khỏi văn phòng Vương Trạch Vinh, tâm trạng Vương Trạch Vinh khá vui vẻ. Hắn biết mình sẽ lên chức. Trung ương rất nhanh sẽ điều chỉnh bộ máy Bộ Thương mại.