Lữ Hàm Yên hạ giọng nói:
- Kỳ thật, ba đã sớm biết rồi.
Câu nói như thể một tiếng sấm bên tai, Vương Trạch Vinh giật mình ngồi bật dậy.
Vương Trạch Vinh ngồi bật dậy khiến bộ phận bên dưới của Lữ Hàm Yên bị gần như xé ra. Cô khẽ cười nói:
- Nhìn anh sợ tới mức nào kìa. Thế mà còn nói không sợ!
Vương Trạch Vinh lại nằm xuống rất nhanh. Nếu Lữ Hàm Yên đã nói vậy, xem ra việc này cũng không phải vấn đề lớn. Hắn nhìn Lữ Hàm Yên nói:
- Cảm ơn em!
Vương Trạch Vinh hiểu được, việc này đã như vậy nhưng không thấy Hạng Nam nổi giận, chứng tỏ Lữ Hàm Yên đã làm rất nhiều công tác sau lưng.
Biết vì sao Vương Trạch Vinh nói cảm ơn mình, Lữ Hàm Yên càng dán chặt thân thể vào trong lòng Vương Trạch Vinh, nói:
- Chỉ cần anh đối xử tốt với em, em có thể làm bất cứ việc gì vì anh.
Nghe Lữ Hàm Yên nói vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh tràn ngập cảm giác yêu thương đối với cô. Đây mới chính là người phụ nữ tốt nhất đối với mình! Lúc này Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy cuộc đời này của mình chỉ cần có một Lữ Hàm Yên như vậy là đủ rồi.
Hai người ôm chặt lấy nhau, tuy không làm việc nam nữ kia nhưng không biết tại sao, trong lòng Vương Trạch Vinh có cảm giác còn thích thú hơn cả làm chuyện đó.
Đây mới là vợ hiền chứ!
Trong lúc vô ý, Vương Trạch Vinh nhìn nhìn quan khí của mình, chỉ thấy quan khí của mình hiện tại có vẻ rất là sinh động. Từ sau khi tranh thủ được tài chính sửa đường của tỉnh, trong khoảng thời gian này Vương Trạch Vinh hoàn toàn tập trung vào sự phát triển của Thường Hồng. Cũng thật sự là làm không ít chuyện tốt vì dân chúng phục vụ, quan khí của hắn gần nhất mỗi ngày đều ở phát sinh biến hóa. Quan khí màu đỏ đã sớm trải rộng toàn thân, quan khí màu tím cũng đạt tới một phần tư toàn thân.
Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí màu tím lúc này lại có một ít tăng trưởng.
Đúng lúc này, xa ở Phượng Hải, trong nhà Tiền Lâm Đào cũng là một cảnh tượng gần tương tự.
Sự tình huyện Tân Xuyên gần đây chính là tiêu điểm chú ý của Tiền Lâm Đào. Nhìn Vương Trạch Vinh đến gây loạn, Tiền Lâm Đào cũng không biết mình có cảm giác gì nữa. Mình vốn là người của hệ Uông Nhật Thần, sau khi Uông Nhật Thần lui ra, bởi vì phán đoán sai lầm nên không ngờ đi theo phe Hà Vi Trạch. Đến hiện tại, Tiền Lâm Đào vẫn cảm thấy hối hận.
Tiền Lâm Đào thật không ngờ thế lực của Hà Vi Trạch lại vô lực như vậy dưới thế tấn công của Uông hệ.
Ngồi trên sô pha nhìn tài liệu do thư ký chuyên môn đóng dấu về việc nhân viên Ủy ban Kỷ luật bắt buộc phụ nữ bán dâm, lại nhìn ra ngoài một hồi, Tiền Lâm Đào lắc đầu. Biện pháp này quá vụng về, hễ là người có kinh nghiệm đều nhìn ra được: Việc này là mấy nhân viên Ủy ban Kỷ luật kia bị chơi sau lưng.
Ném tập tài liệu lên bàn, Tiền Lâm Đào ngả người lên sô pha.
- Lão Tiền, làm sao vậy?
Vợ hắn là Cố Vũ Hân cười hỏi.
- Không có gì, chỉ nhìn chút chuyện ở huyện Tân Xuyên, thấy Vương Trạch Vinh hơi phiền phức mà thôi.
Tiền Lâm Đào cười nói.
Nhìn nụ cười trên mặt Tiền Lâm Đào, Cố Vũ Hân cũn cười nói:
- Có phải Vương Trạch Vinh tìm chuyện phiền toái không? Bí thư Vương hiện tại thật sự rất hồng nhỉ!
Nhìn vẻ mặt của Cố Vũ Hân, trong lòng Tiền Lâm Đào đột nhiên ngưng lại. Hắn đột nhiên nghĩ tới một việc, em trai Cố Vũ Hân gần đây dường như hay tới huyện Tân Xuyên. Việc này không liên quan tới hắn chứ?
- Em trai em hiện ở đâu?
Tiền Lâm Đào hỏi.
- Mới đi, nghe nói tới Thường Hồng.
Cố Vũ Hân nói.
Nghe nói là Cố Giai Minh tới Thường Hồng, Tiền Lâm Đào cầm lấy điện thoại bấm số Cố Giai Minh, cũng không nhiều lời mà hỏi thẳng:
- Giai Minh, cậu thành thật nói cho tôi. Việc nhân viên Ủy ban Kỷ luật bị phơi ra ánh sáng ở huyện Tân Xuyên có phải cậu cũng tham dự không?
Lúc này Tiền Lâm Đào mới phát hiện, sự việc ở huyện Tân Xuyên rất giống thao tác của Cố Giai Minh.
Dù chị ruột còn không sợ nhưng Cố Giai Minh lại sợ anh rể. Nghe Tiền Lâm Đào hỏi, hắn chần chừ nói:
- Việc này, anh rể, anh hỏi làm gì?
Nghe giọng điệu của hắn, trong lòng Tiền Lâm Đào càng thêm bất an, giọng điệu cũng lớn hẳn lên, trầm giọng nói:
- Nói mau, rốt cuộc cậu có tham dự hay không?
Cố Giai Minh nói:
- Anh rể, Vương Trạch Vinh phái người tới huyện Tân Xuyên âm thầm điều tra chính là chúng ta. Nếu chẳng may tra ra cái gì, em sợ sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới anh rể, cho nên bày đặt chút mưu kế. Ha ha, hiệu quả thật sự rất tốt! Anh có thấy không? Hiện tại truyền thông đều phê bình Thường Hồng tham ô, tham nhũng.
Tiền Lâm Đào tức giận ném điện thoại xuống đất.
Nghe Cố Giai Minh nói xong, Tiền Lâm Đào có cảm giác tai vạ sắp tới.
- Em trai của em tốt thật đó!
Tiền Lâm Đào đập mạnh xuống sô pha.
Cố Vũ Hân hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Lão Tiền, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tiền Lâm Đào trừng mắt với Cố Vũ Hân, nói:
- Gọi ngay thằng em phá phách của cô về. Xảy ra chuyện lớn rồi.
Nói tới đây, hắn nhìn Cố Vũ Hân nói:
- Cô và Cố Giai Minh tham dự mức nào trong chuyện này?
Cố Vũ Hân khó hiểu nói:
- Việc này anh tất cả đều biết rõ rồi chứ, như thế nào hỏi em?
- Vũ Hân, em mau chóng mang con đi ra nước ngoài đi!
Tiền Lâm Đào nói với giọng chân thành nhất.
- Không phải là Giai Minh chỉ mới chơi Vương Trạch Vinh một chút sao? Có nghiêm trọng như vậy không?
Cố Vũ Hân cảm thấy rất khó hiểu đối với việc Tiền Lâm Đào bảo mình mang con rời đi.
- Không chỉ em và con phải đi mà Giai Minh cũng phải đi.
Thấy vợ mình vẫn không rõ, Tiền Lâm Đào uể oải ngồi xuống nói:
- Các người không biết Vương Trạch Vinh đâu. Lần này Giai Minh chơi hắn, hắn quyết không thể tha cho Giai Minh. Đến lúc đó anh cũng sẽ bị liên lụy.
Nghe vậy, lúc này Cố Vũ Hân mới luống cuống, vội nói:
- Nếu không, nếu không chúng ta tới xin lỗi Vương Trạch Vinh một chút?
Tiền Lâm Đào cười khổ một tiếng, thở dài một hơi. Việc này sao có thể một câu xin lỗi là giải quyết được? Hiện tại lực lượng của Uông hệ đã chuẩn bị sẵn sàng, rất nhanh sẽ mượn việc này để tấn công mình.
Đi ra khỏi thư phòng, Tiền Lâm Đào gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài. Hiện tại hắn cảm thấy việc cần nhất phải làm chính là hạn chế tới mức tối đa, đừng để cho Vương Trạch Vinh lấy được những chứng cớ.