Phần lớn tài liệu do Củng Lệ cung cấp mới chỉ là manh mối. Nếu muốn thu được chứng cớ cụ thể cần phải điều tra nhiều hơn nữa. Ủy ban kỷ luật và cục Công an lập tổ điều tra gồm năm người tới huyện Tân Xuyên. Lần này dẫn đầu chính là trưởng phòng hai của Ủy ban kỷ luật tên là Cừu Thụ Lý. Cừu Thụ Lý là một người trung niên, bình thường năng lực công tác rất tốt. Trước khi đi, Dư Bội Luân đã chuyên môn dặn dò y, phải nhất định cẩn thận khi kiểm chứng sự việc, mơ hồ cũng cảnh báo một chút, trong chuyện này có dính tới lãnh đạo tỉnh ủy, nếu chẳng may xảy ra sai lầm sẽ có thể xuất hiện phiền toái. Cừu Thụ Lý hiểu ý Dư Bội Luân, khi tới huyện Tân Xuyên cũng phi thường khiêm tốn, liền ở một khách sạn nhỏ tại địa phương. Nhưng càng cẩn thận lại càng xảy ra vấn đề.
Tổ điều tra ngầm chia làm hai tổ để tiến hành, một tổ là nhân viên của Ủy ban Kỷ luật, một tổ là nhân viên của cục Công an. Vừa mới tới huyện Tân Xuyên được một hôm, người của tổ Công an đã gọi điện thoại trở về, tổ của Cừu Thụ Lý xảy ra chuyện, ba người bọn họ chơi gái tập thể bị bắt.
Cục trưởng Công an Lô Ba được tin, lập tức báo cáo lại cho Vương Trạch Vinh.
Nghe Lô Ba nói chuyện, Vương Trạch Vinh cảm thấy ngạc nhiên. Mấy người này sao lại vừa mới tới huyện Tân Xuyên đã chơi gái tập thể như vậy chứ?
Lúc này Dư Bội Luân cũng đã nhận được tin liền đi tới phòng làm việc của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn thẳng vào mắt Dư Bội Luân hỏi:
- Anh nói cho tôi, nhóm người Cừu Thụ Lý có thực sự chơi gái tập thể hay không?
Dư Bội Luân nhíu nhíu mày. Nhận được tin tức này, y cũng cảm thấy không thể tin nổi. Ba người của Ủy ban Kỷ luật đều là do y lựa chọn cẩn thận, không thể không biết tầm quan trọng của việc điều tra bí mật lần này, sao có thể xuống đó chơi gái tập thể chứ?
Dư Bội Luân đang muốn nói chuyện thì điện thoại trên bàn Vương Trạch Vinh đổ chuông.
Vương Trạch Vinh cầm điện thoại lên, chợt nghe thấy giọng của bí thư huyện ủy huyện Tân Xuyên là Phiền Ba vang lên:
- Bí thư Vương, tối hôm qua công an huyện đang tiến hành hoạt động truy quét an ninh trật tự thì phát hiện trong một khách sạn nhỏ có ba người nói là người của Ủy ban Kỷ luật thành phố. Việc này có ảnh hưởng không tốt lắm, hiện tại có ba nữ khai báo là bị họ ép quan hệ. Lúc ấy bọn họ cũng xuất ra thẻ công tác của Ủy ban Kỷ luật thành phố.
Nghe giọng của Phiền Ba trong điện thoại, Vương Trạch Vinh nói:
- Khống chế tình thế. Trước khi có căn cứ xác thực, không được truyền việc này ra.
Phiền Ba nói:
- Bí thư Vương, bởi vì lúc ấy là chuyên đi truy quét an ninh trật tự nên quần chúng vây xem khá đông. Tôi lo lắng khó giữ bí mật việc này.
- Quần chúng biết là người của Ủy ban Kỷ luật à?
Vương Trạch Vinh nói xong lời này liền treo điện thoại.
Nhân viên của Ủy ban Kỷ luật xảy ra chuyện như vậy, Vương Trạch Vinh lập tức nghi ngờ chuyện này có liên quan tới đám người Phiền Ba.
- Bí thư Vương, đám người Cừu Thụ Lý hẳn là không làm chuyện đó đâu!
Dư Bội Luân thấy Vương Trạch Vinh nói chuyện điện thoại xong, liền nói rất nhanh.
Lô Ba ở bên cạnh nói:
- Theo hiểu biết của tôi về tình hình, lúc đó nhân viên truy quét an ninh trật tự xã hội đang vào phòng, thấy ba người phụ nữ đều trần truồng. Cừu Thụ Lý đang tắm rửa ở trong phòng tắm thì bị tóm ra, trong đó có một người phụ nữ cũng đang tiến vào phòng tắm.
- Đã làm chuyện đó chưa?
Dư Bội Luân không kìm nổi hỏi một câu.
- Cái này không rõ ràng lắm, có người đã ảnh chụp.
- Bí thư Vương, việc này rất rõ ràng, là có người bày mưu hãm hại.
Dư Bội Luân nói.
Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu được việc này là hãm hại, tuy nhiên nếu đã thành như vậy, không phải cứt cũng là phân. Lo lắng nhất chính là có người đã chụp ảnh, cũng không biết sẽ phát sinh sự việc thế nào nữa.
- Các anh lập tức chạy tới huyện Tân Xuyên, phải xử lý tốt chuyện này.
Vương Trạch Vinh nói với hai người.
Lô Ba và Dư Bội Luân đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh ngồi tại chỗ chậm rãi hút thuốc lá. Việc ở huyện Tân Xuyên này thoạt nhìn đã thấy rất rõ, bất cứ ai chỉ cần liếc mắt một cái là biết đây chính là một âm mưu. Nếu đã xảy ra chuyện này, tiếp sau chắc chắn vẫn còn có chuẩn bị, sẽ là dạng chuẩn bị thế nào đây?
Nghĩ đến việc chụp ảnh, Vương Trạch Vinh cũng hiểu, hẳn là không bao lâu, trên internet sẽ xuất hiện tin tức này. Hoàn toàn có thể đoán được nội dung chính là nhân viên Ủy ban Kỷ luật lợi dụng quyền lực cưỡng ép phụ nữ bán dâm.
Đây là do có kẻ muốn dời tầm mắt đi chỗ khác.
Vương Trạch Vinh cười trào phúng, trên cơ bản xem như hiểu được mục đích của người này. Đây chính là muốn dùng việc này để dời tầm mắt mình đi. Như vậy cũng quá coi thường nhau rồi!
- Bí thư Vương, trên diễn đàn lớn nhất Trung Quốc là Thiên Hải Xã Khu đăng một ít nội dung về huyện Tân Xuyên. Dân mạng phản ứng rất lớn, số người vào luận đàm rất đông. Anh xem đi.
Ngô Kim Thành gọi điện thoại tới.
Vương Trạch Vinh mở máy tính, chỉ thấy quả nhiên có một bài post được đưa lên chú ý, tiêu đề chính là Tôi là người của Ủy ban Kỷ luật, mau cởi quần!
Vừa đọc tiêu đề này, Vương Trạch Vinh liền cau mày. Sự tình mình tiên đoán quả nhiên ứng nghiệm. Đám người Cừu Thụ Lý lần này bị người ta đâm sau lưng thật là quá thảm!
Vương Trạch Vinh mở bài viết ra xem. Tuy rằng những ảnh chụp đã bị xử lý che đi những vị trí mấu chốt, nhưng mọi người có thể thấy rất rõ tình huống trong phòng. Ba phụ nữ trần truồng và hai người đàn ông. Hai người đàn ông đều lộ vẻ mặt kinh hoàng, tuy nhiên quần áo đều đã cởi ra phần lớn. Có một người còn một vết son môi đỏ chót trên chiếc áo trắng. Điểm chết người chính là Cừu Thụ Lý, khả năng là y đang tắm rửa nên hai người ở trong phòng tắm đều toàn thân trần như nhộng.
Hiện tại dân mạng đa phần là phẫn nộ phản ứng, thấy những bài viết nghi ngờ hoặc trung dung không nhiều lắm! Vương Trạch Vinh biết rằng không cần xem cũng hiểu, những nội dung trong này đa phần đều là mắng chửi cán bộ chính phủ.
Quả nhiên, chỉ vừa nhìn vài bài viết là đã thấy. Thậm chí phát hiện có rất nhiều người phát ngôn quá khích.
Vừa xem xong chủ đề này, Ngô Kim Thành cũng tới. Trên mặt y hiện lên vẻ cực kỳ nghiêm túc.
- Bí thư Vương, việc này ảnh hưởng phi thường không tốt đối với Thường Hồng. Tôi lo lắng còn có bước truyền thông tiếp theo.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trước hết anh báo cáo chuyện này tới chủ quản bộ môn một chút. Bởi vì sự tình không có kết luận, rốt cuộc tình huống là thế nào cũng không rõ ràng lắm, thành phố chúng ta đang kiểm chứng việc này.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng không quá mức lo lắng về truyền thông như trước kia. Tuy rằng việc này có ảnh hưởng nhất định đối với Thường Hồng nhưng cũng không cần quá lo lắng về chuyện này.
Vài ngày tiếp đó, truyền thông quả nhiên bắt đầu nổi lên. Một số thông tin truyền thông tiến hành phê bình cán bộ Thường Hồng, nhấn mạnh về vấn đề cán bộ Thường Hồng tham ô tham nhũng.
Nhìn tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh chuyên môn tới tỉnh một chuyến, báo cáo việc này với Hà Vi Trạch.
Chỉ thị của Hà Vi Trạch chỉ có một: Yêu cầu Thường Hồng điều tra rõ ràng việc này, phải dùng thời gian nhanh nhất bình ổn việc này.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh lại tới phòng của Lâm Đạo Nguyên. Hiện tại Lâm Đạo Nguyên trên cơ bản là người nắm thế lực Uông hệ trong tay.
Vương Trạch Vinh báo cáo với ông ta càng tỉ mỉ hơn, thuyết minh tình hình từ đầu tới cuối.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói trong chuyện này có quan hệ tới Bí thư thị ủy Phượng Hải là Tiền Lâm Đào, Lâm Đạo Nguyên nói:
- Bất kể là ai làm chuyện tham ô, tham nhũng đều phải đem ra công lý.
Nói bình thản là vậy nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe ra một ít tiếng lòng của Lâm Đạo Nguyên.
Tiền Lâm Đào vốn cũng là người thuộc hệ của Uông Nhật Thần, thậm chí còn là do Uông Nhật Thần đề bạt lên,. Nhưng, từ sau khi Uông Nhật Thần lui ra, y liền nhập vào phe Hà Vi Trạch. Người của Uông hệ vẫn không hài lòng đối với y.
Vương Trạch Vinh vừa trở lại Thường Hồng, Dư Bội Luân và Lô Ba liền tìm tới.
Dư Bội Luân nói:
- Bí thư Vương, sự tình đã điều tra rõ. Đám người Cừu Thụ Lý là bị hãm hại. Tình hình lúc đó là ba người thuê chung một phòng, Cừu Thụ Lý đang tắm thì ba cô ả kia gõ cửa đi vào. Ba ả đó vừa vào cửa liền cởi toàn bộ quần áo ra, trong đó một ả còn chen vào trong phòng tắm, hai ả khác ôm hai đồng chí của Ủy ban Kỷ luật, vừa lúc nhân viên thanh tra, truy quét trật tự xã hội lao vào.
Vương Trạch Vinh cũng đã sớm phỏng đoán chuyện này, liền hỏi Lô Ba:
- Người chụp ảnh đâu?
Lô Ba nói:
- Tổ thanh tra, truy quét trật tự xã hội có máy ảnh, nội dung bọn họ chụp cũng không truyền ra ngoài. Tuy nhiên, lúc ấy có hai phóng viên báo tỉnh. Ảnh chụp truyền trên mạng kia là do hai phóng viên kia chụp.
- Tổ điều tra ngầm của Ủy ban Kỷ luật vừa mới tới huyện Tân Xuyên, việc này sao lại bị lộ ra ngoài?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Dư Bội Luân nói:
- Việc này tôi cũng đã hỏi qua. Trước khi đi, Tiểu Đỗ của Ủy ban Kỷ luật có tham gia một tiệc rượu, uống quá chén liền nói ra ngoài. Có lẽ là bị lộ khi đó.
- Việc này do cục Công an tiến hành điều tra. Nhất định phải tóm người đứng sau màn cho tôi. Chúng ta không thể để người ta dắt mũi như thế được. Phải tăng cường lực lượng điều tra chống tham nhũng huyện Tân Xuyên. Nếu lực lượng không đủ, có thể cầu viện trên tỉnh.
Vương Trạch Vinh nghĩ có người ở sau lưng gây chuyện, trong lòng rất không thoải mái. Hắn đã hạ quyết tâm, việc này nhất định phải tra thật rõ.
Lô Ba nói:
- Ở thành phố chúng tôi vừa bắt được một người tên là Triệu Tam. Người này hẳn là cửa khẩu đột phá của chúng ta. Chúng tôi đang tiến hành bí mật thẩm tra, tin tưởng rằng tóm được hắn là sẽ có đột phá lớn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi tin tưởng các anh nhất định có thể thu được chứng cứ xác thực.
- Đi, đi xem mấy người Cừu Thụ Lý!
Vương Trạch Vinh đứng dậy nói. Đám người Cừu Thụ Lý là vâng lệnh đi điều tra, hiện tại bị người ta chơi sau lưng một phen, Vương Trạch Vinh cảm thấy nếu người ta không có vấn đề, vậy nên tỏ vẻ ủng hộ mới được.
Vương Trạch Vinh cùng Dư Bội Luân đi tới Ủy ban Kỷ luật thành phố, rất nhanh liền gọi ba người tới.
Lúc này Cừu Thụ Lý thực sự cực kỳ buồn bực. Chuyện xảy ra như vậy khiến cho y vô cùng chật vật. Trong thời gian ngắn, ba người liền trở thành trò cười của Ủy ban Kỷ luật.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn gặp mình, ba người Cừu Thụ Lý cực kỳ bất an trong lòng.
Khiến Cừu Thụ Lý cảm thấy thật sự không ngờ chính là vừa vào cửa đã thấy Vương Trạch Vinh đi ra đón, cầm tay y thật chặt nói:
- Đồng chí Cừu Thụ Lý, để đồng chí phải chịu oan ức.
Nghe Vương Trạch Vinh nói vậy, Cừu Thụ Lý rốt cuộc không kìm nổi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Bí thư Vương, tôi...
Trong lúc nhất thời, y thật sự không tìm được lời nào để nói. Cổ họng ngắc ngứ mãi.
Sau khi bắt tay ba người, Vương Trạch Vinh cũng an ủi vài câu.
- Ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó. Nếu ba người các anh đã ngã ở huyện Tân Xuyên, vậy tiếp tục đến Tân Xuyên điều tra việc này. Không điều tra ngầm được thì các anh điều tra công khai cho tôi.
Vì việc này, ba người đã sớm vô cùng khó chịu. Cừu Thụ Lý gật đầu thật mạnh, nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác.
Lần này Vương Trạch Vinh áp dụng hai đường. Một là do Cừu Thụ Lý và những nhân viên của y dẫn tới huyện Tân Xuyên điều tra. Một là cục Công an âm thầm đến huyện Tân Xuyên bí mật điều tra. Thấy bộ dạng đám người Cừu Thụ Lý, Vương Trạch Vinh biết sau khi tới huyện Tân Xuyên, mấy người này khẳng định là sẽ liều mạng điều tra. Lần này họ bị người Tân Xuyên chơi cho thê thảm, không đáp trả thì không thể nào chịu nổi. Hiện tại, tuyến trọng yếu nhất chính là con đường thẩm vấn tên Triệu Tam mà cục Công an thành phố mới tóm được kia.
Tuy dư luận phát ra thanh âm rất lớn, nhưng dưới sự trợ giúp của tỉnh, một số trang web lớn cũng dần dần xóa bỏ những chủ đề bàn luận kia. Từ từ, việc này cũng nhạt dần đi.
Sự tình phát triển đến mức độ này, bất kể là Lô Ba hay Dư Bội Luân đều tức giận. Huyện Tân Xuyên không ngờ lại làm ra chuyện như vậy, hoàn toàn chính là muốn chơi bọn họ.
Cũng may Thường Hồng có Vương Trạch Vinh chống đỡ. Nếu đổi là những người khác, có lẽ chỉ riêng dư luận cũng đủ khiến quan trường ở đây loạn tùng phèo cả lên.
Về đến nhà, Lữ Hàm Yên quan tâm hỏi han:
- Trạch Vinh, em thấy mấy ngày nay truyền thông nói rất nhiều về vấn đề tham ô, tham nhũng ở Thường Hồng. Chuyện có vẻ không ổn hả? Hôm nay ba cũng gọi điện thoại đến hỏi tình huống.
Hạng Nam cũng không trực tiếp gọi điện thoại cho mình mà lại gọi cho Lữ Hàm Yên. Việc này nói lên rằng vấn đề này vẫn không phải quá to tát, chỉ có điều cấp trên bắt đầu chú ý một chút mà thôi.
- Em yên tâm đi, không có chuyện gì to tát đâu. Chỉ là mấy người giãy dụa một chút thôi mà.
Vương Trạch Vinh cười nói. Sự tình dần dần bình ổn, hắn cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Vừa nói chuyện, Vương Trạch Vinh vừa ôm lấy con.
Vương Đại Hải ngồi tại chỗ nhìn Vương Trạch Vinh ôm con, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười.
- Trạch Vinh, bố cũng nghe Hàm Yên nói về chuyện của các con. Bố vốn không nên quản chuyện của các con, tuy nhiên, có một việc con nhất định phải nhớ kỹ: Bất kể làm cái gì, chúng ta đều phải tự suy xét trong tâm mình đầu tiên. Trái tim phải ngay thẳng, chính trực, bất cứ vấn đề khó khăn nào cũng có thể giải quyết. Người ngoài nói cái gì cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là chúng ta có ngay thẳng hay không!
Biết rằng đây chính là bố đang dạy dỗ mình, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Bố, bố cứ yên tâm đi. Con hiểu ý bố mà.
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Trạch Vinh, nghe nói đồng nghiệp của con phải tới phía nam, con cũng không tới thăm người ta à? Một phụ nữ nuôi con một mình cũng không phải dễ dàng gì!
Vương Trạch Vinh biết người mẹ đang nói tới chính là Tiểu Giang. Bởi vì Tiểu Giang rất bận rộn với công việc của công ty, cô sắp phải đi xuống phía nam xử lý công việc. Vương Trạch Vinh cũng biết việc này.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Trạch Vinh, hôm trước ba mẹ gặp Tiểu Giang đã nhận thức Tiểu Giang làm con gái nuôi.
Ồ!
Vương Trạch Vinh lén liếc nhìn bố, nhưng cũng không nhìn ra được điều gì trên mặt Vương Đại Hải.
Tiền Thanh Phân cười nói:
- Con bé Tiểu Giang này rất được. Mẹ và bố con đều thích, con của cô ấy cũng rất nghe lời, hơn nữa, nhà chúng ta cũng chỉ có một đứa con trai là con. Thêm một cô con gái càng náo nhiệt.
Vương Trạch Vinh lại liếc Lữ Hàm Yên một cái, chỉ thấy Lữ Hàm Yên vụng trộm nháy mắt với mình.
Xem ra bố mẹ mình cũng rất khôn khéo, nhất định là đã nhìn ra chút gì đó.
Buổi tối, Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên lên giường ân ái một phen xong, Vương Trạch Vinh ôm lấy thân thể nóng bỏng của Lữ Hàm Yên, cười nói:
- Sức em càng lúc càng lớn!
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Không phải là sức em lớn, mà là anh tinh lực dư thừa. Đúng rồi, em cảm giác ba mẹ nhìn ra điều gì đó rồi.
Nói tới chuyện này, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy có lẽ là như vậy, liền hỏi:
- Bọn em không để lộ gì trước mặt họ chứ?
Lữ Hàm Yên lắc đầu nói:
- Ba anh là người bảo thủ như vậy, bọn em sao dám nói cái gì chứ? Vì sợ ảnh hưởng tới anh, gần đây Tiểu Giang cũng không dám đến đây nữa.
- Anh cảm thấy lần này ba mẹ nhận Tiểu Giang làm con gái nuôi có vẻ có chút vấn đề.
Vương Trạch Vinh nói.
Lữ Hàm Yên nói:
- Như vậy cũng tốt, Tiểu Giang xem như được nhà anh tiếp nhận. Em đoán có lẽ là họ nhìn tướng mạo của đứa bé nên mới nhận ra. Nhận Tiểu Giang làm con gái nuôi cũng chính là một cách chính thức nhận cô ấy làm con dâu. Anh không thấy mấy ngày nay Tiểu Giang mừng rỡ thế nào đâu.
Nói tới việc này, Vương Trạch Vinh nghi hoặc nói:
- Ngay cả ba mẹ anh cũng phát hiện tình hình của Tiểu Giang, vậy có lẽ ba em cũng có thể điều tra ra nhỉ?
Việc này vẫn là tâm bệnh của Vương Trạch Vinh. Nếu Hạng Nam biết trừ Lữ Hàm Yên ra, mình vẫn còn có người đàn bà khác bên ngoài, không biết ông sẽ có cảm giác gì.
Vừa dùng tay vẽ những vòng tròn trên ngực Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên vừa cười nói:
- Thế nào? Sợ à?
Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Việc thì cũng đã làm rồi, có gì mà sợ chứ? Anh chỉ lo lắng ảnh hưởng tới cuộc sống của đại gia đình chúng ta thôi.