Phiền Ba kỳ quái nhìn bóng Củng Lệ bước đi. Trong ý tưởng của hắn, Củng Lệ đối nghịch với mình, hẳn là ý muốn đoạt vị trí của mình. Nhưng không ngờ cô ta lại phải điều đi. Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Phiền Ba biết mình và Củng Lệ có mâu thuẫn rất sâu sắc. Chị gái của cô ả này vẫn muốn xâm nhập vào huyện Tân Xuyên, nhưng bởi vì mình động tay động chân nên khiến cô ta không thực hiện được ý định. Ôi, ai bảo cô ta muốn tranh với người ở trên tỉnh kia chứ?
Phiền Ba có chút bất đắc dĩ. Nếu sớm biết thế này, vậy thà rằng cấp cho Củng Lệ một chút lợi ích thì tốt rồi, không cần thiết phải làm thành như vậy. Cô ả này có gì đặc biệt hơn người chứ? Không phải là vì phía sau lưng có người sao? Mình coi như đã cho cô ta một chút thể diện, không ngờ vẫn bị cô ta chơi mình như vậy! Tuy nhiên, Phiền Ba cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao Củng Lệ lại điều đi như vậy? Trong việc này rốt cuộc là có vấn đề gì?
Về tới nhà, Phiền Ba bấm một dãy số nói:
- Chuyện đối phó với cô ả kia tạm thời coi như hết. Chờ xem thế nào đã.
Phiền Ba nói chuyện điện thoại xong liền ngồi xuống ngẩn người một hồi. Lần này Vương Trạch Vinh đến, vốn hắn nghĩ sẽ có một khối bánh ngọt lớn rơi xuống, tài chính sửa đường khẳng định là rất lớn, đến lúc đó đứng giữa hẳn là sẽ thu lợi thật dày, nhưng thực sự không ngờ con mụ Củng Lệ kia lại ra độc chiêu như vậy. Mụ ta làm vậy hoàn toàn là muốn đem mình lên đoạn đầu đài!
Nói thật, hiện tại Phiền Ba cũng không hiểu được cô ả Củng Lệ này. Từ sau khi tới đây, cô ta vẫn cho là phía trên có người, liền liên tục đối nghịch với mình, lần này lại không thèm để ý tới quy tắc quan trường, liền tố cáo mình trực tiếp như vậy.
Nghĩ tới Củng Lệ, lại nghĩ tới tình hình Vương Trạch Vinh, nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh một mình rời khỏi nhà khách, Phiền Ba rất chột dạ. Cũng không biết Vương Trạch Vinh có tin tài liệu của Củng Lệ hay không nữa.
Nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh không phát tác tại chỗ, Phiền Ba phỏng chừng số tài liệu kia cũng không có mấy chứng cớ thực tế. Tuy nhiên, hắn biết lần này xem như gặp phải phiền toái rồi.
Phiền Ba cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số:
- Minh thiếu gia, có chút vấn đề. Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh tới huyện Tân Xuyên, con mụ Củng Lệ kia lại trao cho Bí thư Vương một phần tài liệu ngay trước mặt mọi người. Nội dung khẳng định là sự tình của chúng ta. Nếu chẳng may cấp trên tra xuống, tôi lo lắng sẽ xảy ra đại sự.
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm nhẹ nhàng:
- Lão Phiền, ông lo cái gì. Trên tỉnh chúng ta cũng có người. Vương Trạch Vinh hắn có lợi hại hơn nữa cũng phải cho vài phần mặt mũi. Hơn nữa, chúng ta làm chuyện này, ở huyện hay ở thành phố đều có người được lợi. Ai cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm. Ông không phải sợ không ai chịu ra sức. Không có chứng cớ, không ai làm gì được chúng ta cả.
Tuy nghe thấy bên kia điện thoại tỏ ý như vậy nhưng trong lòng Phiền Ba vẫn rất bất an. Đám công tử con cháu các cốp đó khi không có việc gì đều chạy tới vui vẻ, đến khi có việc thì chỉ nói vài câu hời hợt rồi bỏ đi, như thể bọn họ vừa ra tay thì thiên hạ đều mọi sự yên bình. Ôi, việc này thật sự là khiến người ta phải lo lắng!
Vương Trạch Vinh vừa về tới Thường Hồng lập tức gọi Bí thư Ủy ban Kỷ luật thành phố là Dư Bội Luân tới.
Trao tất cả tài liệu thu được cho Dư Bội Luân, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Bí thư Dư, lần này tôi tới huyện Tân Xuyên liền thu được mấy thứ này. Không biết anh có ý tưởng gì về việc này hay không?
Hiện tại Vương Trạch Vinh thực sự tức giận. Chuyện tham ô, tham nhũng ở Thường Hồng cứ việc nọ nối tiếp việc kia, Dư Bội Luân này công tác ở Ủy ban Kỷ luật kiểu gì không biết!
Dư Bội Luân chậm rãi xem tài liệu Vương Trạch Vinh đưa tới, sau đó nói:
- Bí thư Vương, tôi thấy nội dung trong này phần lớn chỉ là một ít manh mối, không có đầy đủ chứng cớ.
- Các anh không hề nhận được nội dung nào về vấn đề này sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Hàng năm Ủy ban Kỷ luật đều nhận được rất nhiều thứ như vậy. Tuy nhiên sau khi chứng thực đều không hề có chứng cớ gì.
Dư Bội Luân bình tĩnh nói.
Nhìn biểu tình Dư Bội Luân, trong lòng Vương Trạch Vinh hơi bốc hỏa. Tuy rằng Dư Bội Luân này không hề ngả về một phe nào mà vẫn đứng ở trung lập, tuy nhiên xét tình hình thực tế thì trách nhiệm giám sát bất lực là không thể tránh được.
- Bí thư Dư, xem ra vấn đề ở huyện Tân Xuyên không hề ít. Ý kiến của tôi là từ Ủy ban Kỷ luật và cục Công an liên hợp thành lập tổ điều tra, phái nhân viên mau chóng điều tra rõ tình huống. Nếu thật sự tồn tại vấn đề, sẽ tiến hành nghiêm túc xử lý, bất kể là ai cũng không thể buông tha!
Thấy Vương Trạch Vinh bộ dạng nghiến răng nghiến lợi như vậy, Dư Bội Luân nói:
- Được, chúng tôi sẽ lập tức triển khai điều tra việc này.
Vương Trạch Vinh lại gọi điện thoại, kêu Cục trưởng Công an Lô Ba tới.
Lô Ba vừa vào cửa liền nhìn thấy Bí thư Ủy ban Kỷ luật Dư Bội Luân cũng ngồi ở đây, trong lòng giật mình, mới đầu còn tưởng rằng mình phạm vào sai lầm gì.
- Cục trưởng Lô, hiện tại có một việc phải giao cho các anh.
Vương Trạch Vinh trực tiếp tổ chức công việc luôn.
Nghe được là tổ chức nhiệm vụ, lúc này Lô Ba mới an tâm. Ngẫm lại cũng buồn cười, hiện tại bất cứ lúc nào đối mặt với Vương Trạch Vinh, trong lòng mình cũng đều rất bất an.
Giao các tài liệu liên quan của huyện Tân Xuyên cho Lô Ba, chờ Lô Ba xem xong, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Anh có ý tưởng gì không?
Lô Ba nói:
- Bí thư Vương, kỳ thật chúng tôi cũng đã điều tra việc này, bên dưới cũng đã có người báo cáo việc này, huyện Tân Xuyên hẳn là tồn tại vấn đề. Theo chúng tôi biết, trong chuyện này có chút liên lụy tới bí thư thị ủy Phượng Hải là Tiền Lâm Đào
Vừa nghe nói liên lụy tới Tiền Lâm Đào, Vương Trạch Vinh nhíu chặt mày.
Dư Bội Luân chậm rãi nói:
- Em vợ của Tiền Lâm Đào là Cố Giai Minh chính là người trung gian trong tài liệu kia.
Vương Trạch Vinh liếc Dư Bội Luân một cái, cơn tức suýt nữa bộc phát ra ngoài. Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra Dư Bội Luân này không phải là không hề biết gì cả. Hiện tại Vương Trạch Vinh xem như minh bạch sự băn khoăn của Dư Bội Luân: Y lo lắng liên lụy tới Tiền Lâm Đào.
Nghĩ tới việc em vợ của Tiền Lâm Đào trung gian ăn hàng đống tiền, lại nghĩ tới tình cảnh khó khăn của công nhân viên chức trong huyện, Vương Trạch Vinh đập bàn nói:
- Hôm nay liền tổ chức nhân viên, ngày mai bí mật tới huyện Tân Xuyên. Nếu các anh không tra ra điều gì thì đừng trở lại nữa!
Bất kể hắn là ai, chỉ cần hắn làm chuyện bất lợi đối với dân chúng, Vương Trạch Vinh đều quyết tâm đưa hắn ra trước công lý.
Chờ sau khi Dư Bội Luân đi rồi, Lô Ba nói nhỏ với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, kỳ thật việc này không khó tra, vấn đề là thị ủy quyết tâm tới mức nào.
Vương Trạch Vinh trầm mặt nói:
- Anh nói cái gì? Anh xem tài liệu đi, tùy tiện một chút liền qua tay nhiều tiền như vậy. Trong chuyện này chẳng lẽ thật sự không có tham ô, tham nhũng sao?
Lô Ba xoa tay nói:
- Bí thư Vương, Cố Giai Minh là em vợ của Tiền Lâm Đào. Tôi nghe nói Cố Giai Minh cũng chỉ là một kẻ ra mặt mà thôi. Sau lưng hắn ta còn có một số lãnh đạo thành phố Phượng Hải. Tôi lo lắng nếu làm lớn chuyện này sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người.
Lúc này Vương Trạch Vinh mới hiểu được sự băn khoăn của Lô Ba. Hắn ta chính là muốn tốt cho mình, nói ra việc này là lo lắng mình dính vào rắc rối.
Nhìn quan khí của Lô Ba, Vương Trạch Vinh thấy hiện tại quan khí của Lô Ba và mình là phi thường nhất trí. Vương Trạch Vinh cảm thấy càng ngày càng vừa lòng với Lô Ba. Hiện tại xem như người này chân chính đi theo mình, bước tiếp theo có thể trọng dụng!
Vương Trạch Vinh khẽ mỉm cười nói:
- Yên tâm làm đi. Chỉ là một một Bí thư Huyện ủy mà thôi, nếu vấn đề ở huyện Tân Xuyên thực sự nghiêm trọng, chúng ta sẽ báo cáo lên tỉnh ủy. Tôi không tin lại không tóm được những người này.
Vương Trạch Vinh nói tới đây lại thuận miệng hỏi:
- Củng Lệ rốt cuộc là có chuyện gì?
Tuy Vương Trạch Vinh hỏi hơi không rõ ràng nhưng Lô Ba vẫn hoàn toàn hiểu Vương Trạch Vinh muốn hỏi gì, bởi vậy hắn trả lời rất thành thật:
- Bí thư Vương, theo hiểu biết của tôi thì Củng Lệ là cháu gái của vợ tư lệnh quân khu Khâu Đại Giang. Cô ta có một chị gái muốn đến huyện Tân Xuyên mở một mỏ quặng, kết quả bị Phiền Ba đem mỏ quặng đó cho Cố Giai Minh. Kể từ đó hai người kết thành mâu thuẫn.
Củ chuối thật!
Lúc này Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình đã nhìn lầm cô ả kia rồi.
Trong ý tưởng của Vương Trạch Vinh, sở dĩ Củng Lệ đưa ra nhiều tài liệu như vậy, không ngoài hy vọng muốn giúp dân chúng một chút chuyện. Hắn còn hơi bội phục cô ả này, không ngờ điểm xuất phát lại là do đấu tranh quyền lợi.
Cẩn thận suy nghĩ lại sự tình Củng Lệ điều đi, Vương Trạch Vinh có ý tưởng, có lẽ Củng Lệ điều đi cũng không phải tự nguyện. Trong chuyện này có lẽ là ý tứ của Khâu Đại Giang.
Nếu quả thật là ý tứ của Khâu Đại Giang, trong chuyện này rốt cuộc ý Khâu Đại Giang là thế nào? Có phải lo sợ Củng Lệ lâm vào quá sâu hay không?
Trước hết cứ mặc kệ cô ả này, hiện tại chuyện trọng yếu của Vương Trạch Vinh chính là xử lý huyện Tân Xuyên. Trong huyện xuất hiện tình hình như vậy, Vương Trạch Vinh biết nếu không có một bộ máy mạnh mẽ, bất kể thế nào huyện này cũng không thể phát triển bình thường được.
Vương Trạch Vinh nhìn Lô Ba nói:
- Tình hình huyện Tân Xuyên khá phức tạp, công tác điều tra nhất định phải làm cẩn thận.
Đương nhiên Lô Ba hiểu được tầm quan trọng của việc này. Chuyện này liên quan tới ủy viên tỉnh ủy, nếu không có căn cứ chính xác đủ mạnh, không những không chống được tham ô, tham nhũng, ngược lại còn bị chính những kẻ tham ô đó thu thập.
- Bí thư Vương, xin anh cứ yên tâm. Kỳ thật chúng tôi đã có một số manh mối trong chuyện này. Chỉ cần bắt được vài người là sẽ lộ ra ngay.
Lô Ba đã có dự tính trong lòng liền nói.
- Anh phải nhớ kỹ, bất kể là ai cũng phải tra cho ra không tha.
Vương Trạch Vinh biểu lộ vẻ mặt phi thường nghiêm túc