Quan Khí​

Chương 801: Chương 801: Tỉnh bị cuốn vào




Nhìn Tả Quân Huy lên xe rời đi, Hà Vi Trạch mặc dù cười cười nhưng trong lòng rất khó chịu với đối phương. Tả Quân Huy sao lại về tỉnh thì y biết, đó chính là con của Tả Quân Huy bị Vương Trạch Vinh túm được nhược điểm. Ở việc này chỉ cần đánh ngã Vương Trạch Vinh thì Tả Khải Hoa có vấn đề gì chứ? Nhưng Tả Quân Huy lại rất lo lắng, đây không phải kẻ có thể làm thành việc lớn.

Y nhìn thoáng qua Quế Trường Minh – Trưởng ban Tiếp dân mà nói:

- Hai hôm nay các đồng chí làm rất tốt. Chẳng qua không thể vì xảy ra chuyện như vậy mà buông lỏng công việc của mình, nhất định phải xâm nhập vào cơ sở.

Quế Trường Minh nói:

- Bí thư, hai hôm nay không ít người đến, chẳng qua đều là các việc cơ sở, các công ty cũng nhiều, các việc này thành phố xử lý là được.

Hà Vi Trạch đương nhiên biết tình hình. Chuyện cơ sở nhiều đến mấy cũng không thể ảnh hưởng đến bộ máy thành phố, các công ty cũng không thể động đến, hơi không chú ý là chọc đến đám thiếu gia Bắc Kinh. Muốn từ đó được một vài tình hình bộ máy lãnh đạo Thường Hồng là không dễ. Cũng không biết đám người Lưu Gia Hà có tìm được gì không? Hà Vi Trạch đến Thường Hồng chính là muốn có bước đột phá trong bộ máy của Thường Hồng, mục tiêu là đám Lưu Gia Hà, Các Vũ Tuấn. Hai hôm nay y đã ngầm ám chỉ bọn họ, chẳng qua hiệu quả chưa có.

- Các anh đến Thường Hồng là hiểu tình hình tiếp dân nơi đây, sau đó phải đưa ra tài liệu tổng kết chi tiết. Việc này rất có lợi cho việc triển khai công tác tiếp dân của tỉnh.

Quế Trường Minh nói:

- Xin Bí thư yên tâm, chúng tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Hà Vi Trạch gật đầu. Tả Quân Huy không ngờ còn định mang Ban tiếp dân đi, không nghĩ Quế Trường Minh là người của ai sao?

Vương Trạch Vinh ở bên nghe Hà Vi Trạch và Quế Trường Minh nói chuyện nhưng không tỏ vẻ gì. Hắn biết Tả Quân Huy muốn mang người Ban tiếp dân đi, chẳng qua Hà Vi Trạch không đồng ý, yêu cầu tiếp tục công việc. Nhìn Tả Quân Huy rời đi, Vương Trạch Vinh biết ở việc này Hà Vi Trạch đã làm Tả Quân Huy mất mặt.

Về văn phòng, Vương Trạch Vinh nhìn Tả Khải Hoa rồi nói:

- Đồng chí Tả Khải Hoa, cậu cũng biết cậu đại biểu thành phố mà làm việc, bất cứ lúc nào cũng phải lấy đại cuộc làm trọng, sao có thể đánh người trên phố chứ?

- Thằng đó chửi người.

Tả Khải Hoa dù sao cũng mới học ra, không biết sự hiểm ác của quan trường. Y tự cho bố mình là chủ tịch tỉnh nên thành phố không dám làm gì mình.

- Mắng người thì có thể đánh người sao?

Vương Trạch Vinh nhìn Tả Khải Hoa tức giận thiếu chút nữa đập bàn. Nghĩ đến việc Tả Quân Huy phải nhường bước về việc này, Vương Trạch Vinh chỉ có thể cho qua mà nói:

- Anh tạm thời về văn phòng công tác, tổ công tác do Lý Nhị phụ trách.

- Dựa vào cái gì chứ, tôi không làm gì sai trong công việc, thằng kia cũng không đến phản ánh tình hình mà.

Vương Trạch Vinh sa sầm mặt nói:

- Anh có biết là nhân viên chính quyền đánh người trước đám đông sẽ có ảnh hưởng xấu nntn không? Anh có nghĩ nếu truyền thông đăng lên thì sẽ như thế nào không? Anh sẽ như thế nào? Thành phố sẽ như thế nào?

Tả Khải Hoa trước đây cũng nhiều lần thấy truyền thông đăng tin nhân viên chính quyền ỷ thế hiếp người. Là một sinh viên nên y cũng tức tối. Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì y mới thấy mình làm có chút không đúng.

- Đồng chí Tả Khải Hoa, vì không tạo ảnh hưởng quá lớn nên đồng chí tạm thời về văn phòng công tác, công tác của anh do Lý Nhị đảm nhiệm.

Nếu để người khác thay mình thì Tả Khải Hoa nhất định không đồng ý. Chẳng qua Tả Khải Hoa nghe Lý Nhị thay mình liền đành phải đồng ý.

Tả Khải Hoa ra ngoài, Khương Tắc Xương đi vào.

- Điều tra rõ chưa?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Khương Tắc Xương nói:

- Bí thư Vương, đánh nhau với Tả Khải Hoa là người Bắc Kinh, nghe nói sau lưng có quan hệ với Bộ Lâm nghiệp. Theo tôi tìm hiểu thì người này là con út của Bộ trưởng Bộ Lâm nghiệp.

Bộ trưởng Bộ Lâm nghiệp? Vương Trạch Vinh thấy khá thú vị, nếu là như vậy thì không gian việc này còn lớn đây.

- Tắc Xương, việc này anh xử lý, phải phân rõ gia đình và công việc.

Khương Tắc Xương nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền hiểu ý của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh muốn mình khiến hai gia đình đánh nhau.

- Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt việc này.

Khương Tắc Xương cung kính nói.

Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Khương Tắc Xương sẽ hiểu ý mình. Chỉ cần làm cho tên thiếu gia kia đấu với Tả gia, mình có thể âm thầm giúp một chút để kéo cả Tả Quân Huy vào. Về phần thỏa thuận với Tả Quân Huy, Vương Trạch Vinh cười một tiếng, mình không chủ động gây chuyện là được, cũng không có nghĩa vụ đi giúp y ngăn cản người Bắc Kinh mà.

Tả Quân Huy bây giờ nhất định đang phải lo lắng việc này. Hà Vi Trạch lại ở Thường Hồng. Vương Trạch Vinh nghĩ biện pháp đối phó tên này.

Vương Trạch Vinh gọi điện cho Lục Bích Tuyết. Con gái chị ta công tác ở Thường Hồng, bước tiếp theo phải giúp mới được. Dù sao Lục Bích Tuyết cũng là người Uông hệ.

- Bí thư Vương, Lý Nhị nhà tôi thế nào?

Lục Bích Tuyết nói.

- Trưởng ban Lục, tôi gọi điện chính là muốn nói một việc với chị. Hôm qua xảy ra chuyện nhỏ, Tả Khải Hoa vì đánh một người tặng hoa cho Lý Nhị ở giữa phố.

Lục Bích Tuyết không biết việc này nên hỏi:

- Là như thế nào?

Vương Trạch Vinh nói tình hình cụ thể rồi nói:

- Trưởng ban Lục, người đó nghe nói là con của Bộ trưởng Bộ Lâm nghiệp.

Vương Trạch Vinh nói xong liền không nói thêm gì. Hắn tin với năng lực của Lục Bích Tuyết thì sẽ hiểu những điều sau lưng.

Quả nhiên Lục Bích Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói:

- Bí thư Vương, cảm ơn anh đã quan tâm Lý Nhị.

Vương Trạch Vinh nói:

- Nên mà, tôi đã để Lý Nhị thay thế công việc của Tả Khải Hoa, rèn luyện một chút mà.

Lục Bích Tuyết nói:

- Còn nhờ Bí thư Vương giúp nhiều hơn.

Nói chuyện một lúc, Lục Bích Tuyết nói:

- Bí thư Vương, công ty Lộ Kiều bây giờ xảy ra vấn đề lớn. Chủ tịch và tổng giám đốc đều bị bắt.

Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Ý của Lục Bích Tuyết thì hắn hiểu, bộ máy công ty Lộ Kiều xảy ra chuyện, đây là do người Uông hệ ra tay.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi gọi cho Uông Phỉ.

Uông Phỉ vừa về Phượng Hải, nhận được điện của Vương Trạch Vinh, cô vui vẻ nói:

- Vương ca, nghĩ như thế nào mà gọi cho em?

Vương Trạch Vinh nói:

- Tiểu Phỉ, là như thế này. Tôi có chuyện muốn hỏi em một chút. Công ty Lộ Kiều có chỗ dựa như thế nào?

Uông Phỉ cười nói:

- Anh hỏi vì sao công ty Lộ Kiều xảy ra chuyện phải không? Em đang định gọi điện cho anh. Chủ tịch công ty Lộ Kiều Nhâm Hằng Thiên là em vợ của Hà Vi Trạch.

Ồ.

Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ. Uông Nhật Thần muốn thông qua người này mà nhằm vào Hà Vi Trạch.

Không đợi Vương Trạch Vinh nói, Uông Phỉ nói thêm:

- Vương ca, thực ra ông nội đã sớm có tài liệu của Nhâm Hằng Thiên nhưng chưa dùng đến. Lần này cho dù không làm ngã Hà Vi Trạch cũng khiến y không xuống thang được.

Nghe Uông Phỉ nói như vậy, Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm. Đừng nhìn mấy hôm nay Hà Vi Trạch chăm chú vào việc ở Thường Hồng, nhưng theo chuyện này phát triển thì Hà Vi Trạch không thể ở lại đây được. Y nhất định phải về tỉnh chủ trì công việc.

Đúng như điều Vương Trạch Vinh nghĩ, Hà Vi Trạch ngồi trong khách sạn mà vô cùng lo lắng. Theo truyền thông nói về công ty Lộ Kiều, càng lúc càng có nhiều chuyện tham ô của công ty này được đưa ra ánh sáng. Hà Vi Trạch không ngờ tình huống sẽ xấu như vậy. Trước đó y tuy nghe nói Nhâm Hằng Thiên có chuyện nhưng vẫn tin đối phương. Người này bình thường rất trầm ổn, chắc không xảy ra chuyện lớn. Bây giờ thấy truyền thông đưa nhiều tin như vậy, vấn đề của Nhâm Hằng Thiên càng lúc càng lớn. Ngày hôm qua Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Vương Khải Thần gọi tới nói là có đủ chứng cứ, sẽ bắt Nhâm Hằng Thiên.

Hà Vi Trạch thở dài một tiếng, y đương nhiên biết việc này do Uông hệ làm ra, mục đích chính là nhằm vào mình. Vương Khải Thần là người rất có nguyên tắc, y gọi điện tới thông báo là tôn trọng mình. Cho dù mình không đồng ý thì Nhâm Hằng Thiên vẫn sẽ bị bắt.

Cẩn thận phân tích tình hình trong tỉnh và Thường Hồng, Hà Vi Trạch có chút sốt ruột. Mục đích đến Thường Hồng là tìm sơ hở ở đây, qua đó lấy lý do điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Thường Hồng. Nhưng làm người ta bực mình là Ban tiếp dân không tìm được gì có tác dụng cả. Chẳng lẽ đám Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng tốt như vậy sao?

Hà Vi Trạch gọi Trưởng ban Tiếp dân Quế Trường Minh tới rồi nói:

- Trường Minh, công tác ở Thường Hồng nhất định phải làm tốt. Tôi tin vào năng lực của các anh.

Quế Trường Minh nói:

- Xin Bí thư yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt công việc.

- Trên tỉnh có không ít chuyện cần xử lý, mai tôi phải về tỉnh. Có chuyện gì anh kịp thời báo cáo với tôi.

Hà Vi Trạch thấy mình bây giờ rất khó xử. Chỉnh Vương Trạch Vinh là yêu cầu của Bạch gia, nhưng bây giờ đối với mình mà nói quan trọng nhất là đối phó người Uông hệ trong tỉnh. Ở chuyện đối phó Vương Trạch Vinh, Hà Vi Trạch rất bất đắc dĩ. Nói thật y cũng thấy việc này không đúng.

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh dễ dàng đẩy Tả Quân Huy đi, tâm trạng Hà Vi Trạch liền không tốt. Trên tỉnh nếu không có Tả Quân Huy ủng hộ thì lực lượng của mình không đủ.

Nghĩ đến chuyện Nhâm Hằng Thiên, Hà Vi Trạch càng thêm tức giận. Mặc dù sớm biết người Uông hệ nhằm vào mình, nhưng Nhâm Hằng Thiên luôn vỗ ngực với mình rằng y không có vấn đề, có thể chống lại mọi cuộc kiểm tra. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, không biết có thể liên lụy đến mình không?

Nghĩ đến vợ của mình, Hà Vi Trạch liền rất lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.