Quan Khí​

Chương 802: Chương 802: Lão bí thư tới Thường Hồng




Sau đó một thời gian, bất luận là ở Bắc Kinh hay là tỉnh Giang Sơn thì sự tranh đấu thật sự rất ác liệt. Loại chuyện này cũng chỉ có người bên trong mới có thể cảm nhận được mức độ kịch liệt, dân chúng cũng không rõ nội tình lắm mà chỉ cảm thấy gần đây trung ương rất quyết tâm trừng trị hủ bại, quan chức các cấp không ngừng bóc lịch, hơn nữa cấp bậc cũng không phải là thấp, không ít phần tử hủ bại được lôi ra ánh sáng.

Thành quả mà Hạng hệ giành được chính là điều được Lưu Nhược Quân tới tỉnh Văn Minh làm chánh văn phòng. Thành quả mà Lưu gia đạt được cũng không nhỏ, Diêu Bằng phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Vân Dương bị điều sang làm phó chủ nhiệm hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh.

Ở tỉnh Giang Sơn, toàn bộ bộ máy lãnh đạo công ty Lộ Kiều tỉnh đều được thay đổi, Nhâm Hằng Thiên vào tù, vợ của Hà Vi Trạch cũng may là không can thiệp vào quá sâu tuy nhiên hình tượng của Hà Vi Trạch trong tỉnh cũng bị biến thành rất xấu.

Tình hình Thường Hồng cũng không có thay đổi gì lớn, Ban Tiếp dân tỉnh tới Thường Hồng điều tra suốt một tuần, cuối cùng cũng không có được tài liệu nào liên quan tới bộ máy chính quyền, tài liệu nhằm vào Vương Trạch Vinh thì lại càng không có. Quế Trường Minh là thân tín của Hà Vi Trạch, hắn đương nhiên biết rõ ý của Hà Vi Trạch nên đã hạ quyết tâm tìm cho được tài liệu về Vương Trạch Vinh. Thế nhưng kết quả làm cho hắn rất nghi hoặc, Vương Trạch Vinh này thực sự tốt như vậy sao? Không tham tiền, không háo sắc, luôn có tư tưởng kết giao cùng cán bộ cấp dưới để giải quyết việc chung, đúng thực là thuộc loại cán bộ không có vấn đề gì.

Hà Vi Trạch sau khi nghe Quế Trường Minh báo cáo một mình thì đành phải cho gọi người của sở thông tin về tỉnh, hơn nữa còn phải làm một báo cáo tình hình đánh giá cao bộ máy lãnh đạo Thường Hồng.

Giữa lúc này lại xảy ra một việc, Tả Khải Hoa nổi điên đánh con trai bộ trưởng bộ Lâm nghiệp và bị đưa lên mạng. Sau một hồi gây náo loạn trên mạng thì Tả Quân Huy thông qua quan hệ trên Bắc Kinh và liên hệ với bộ trưởng bộ Lâm nghiệp, song phương trải qua trao đổi cuối cùng mới bãi bình sự việc. Sau chuyện này, Tả Quân Huy cũng biết để con mình ở Thường Hồng thì không an toàn cho nên đành phải điều con mình về tỉnh một lần nữa.

Chuyện của Tả Khải Hoa cũng mang đến không ít ảnh hưởng tiêu cực cho Tả Quân Huy, nói chuyện đến Tả Khải Hoa thì mọi người liền nghĩ tới vị chủ tịch tỉnh Tả Quân Huy này. Đối với việc con trai của hắn dám đánh người ngay trên đường khiến cho mọi người đều có cái nhìn về Tả Quân Huy.

Tả Quân Huy cũng biết tình hình này ảnh hưởng rất xấu đối với mình, đã xảy ra chuyện như vậy thì sự thăng tiến của mình chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Tả Quân Huy có cảm giác tro tàn nguội lạnh, dần dần mất đi ý tưởng lộng quyền cùng Hà Vi Trạch.

Tả Quân Huy thối lui vì e sợ, còn ở Bạch gia thì Hà Vi Trạch vẫn ám chỉ rằng không hề có ý bỏ qua, chỉ có điều mọi hành động đều dần dần chuyển từ sáng sang tối một ít rồi.

Vương Trạch Vinh vẫn luôn chú ý sự phát triển tình thế. Từ đáy lòng Vương Trạch Vinh vẫn ẩn giấu một ý nghĩ, mình là người được tổng bí thư trước và sau yêu thích, hiện tại liên tục bị chèn ép mà lại không nhìn thấy bọn họ đứng ra nói chuyện, điều này hết sức không bình thường. Sâu trong nội tâm của Vương Trạch Vinh, bất kể là Hạng gia, Lưu gia hay là Bạch gia cũng không lý trí, công khai đối chiến như vậy thì trước sau gì tổng bí thư hay thủ tướng cũng sẽ biết, vậy mà tới tận bây giờ cũng không thấy bọn họ đứng ra nói chuyện, về chuyện này chắc hẳn là có nội tình.

Trong khoảng thời gian này Vương Trạch Vinh không ngừng quan sát quan khí của mình, hắn phát hiện một tình huống hết sức kỳ lạ, mỗi một lần đám người Hà Vi Trạch chèn ép thì số quan khí màu tím của mình lại tăng thêm ít nhiều, việc này khiến cho hắn cảm thấy nghi hoặc. Ví như lần vừa rồi Hà Vi Trạch làm trò giao cho Quế Trường Minh làm việc cũng khiến cho Vương Trạch Vinh hạnh phúc.

Tình hình ngày đó rất là đặc biệt, ngay khi Hà Vi Trạch chỉ điểm Quế Trường Minh phải nghiêm túc điều tra tin tức về Thường Hồng thì trong lúc vô tình Vương Trạch Vinh đã nhìn thấy một việc quái dị. Một ít quan khí màu tím từ trên người Hà Vi Trạch không ngờ bắn ra ngoài và bằng một phương thức kỳ dị tiến vào thân thể của mình, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí màu tím của mình có tăng trưởng nhất định.

Loại chuyện này rất quái lạ, giống như là quan khí của mình đang hấp thụ quan khí của Hà Vi Trạch vậy, Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được quan khí màu tím của Hà Vi Trạch thưa đi một ít.

Tình hình trong giai đoạn này đối với Vương Trạch Vinh mà nói thì càng ngày càng tốt, quan khí màu tím đã đạt đến 90% quan khí toàn thân, hơn nữa còn không ngừng gia tăng.

Càng nhẫn nại thì quan khí màu tím của mình lại càng tăng, điều này rốt cuộc vì cái gì?

Vương Trạch Vinh thực sự rất khó hiểu.

Có phát hiện như vậy, Vương Trạch Vinh ngược lại lại không dám tùy tiện ra tay, vốn hắn còn chuẩn bị một ít chiêu, thậm chí còn không ngại thông qua đám thiếu gia để nắm giữ một số lãnh đạo trên tỉnh, lúc này hắn cảm thấy thời cơ chưa tốt lắm.

Đúng vào thời điểm song phương đấu đá kịch liệt thì tổng bí thư khóa trước được Uông Nhật Thần cùng một số đồng chí lão thành hộ tống tới Thường Hồng.

Sau khi nhận được tin, Vương Trạch Vinh đặc biệt lên tỉnh chờ rồi cùng trở về Thường Hồng.

Gần như tất cả thành viên bộ máy chính quyền tỉnh đều đi cùng chuyến đi lần này của Lão bí thư.

Trong một chiếc xe khách nhỏ đặc chế, mọi người ngồi ở bên trong trò chuyện vui vẻ với nhau, vốn dĩ với cấp bậc của mình thì Vương Trạch Vinh không thể ngồi trong chiếc xe này nhưng đích thân Lão bí thư chỉ đích danh, yêu cầu hắn đi cùng.

Tinh thần của Lão bí thư rất tốt, dọc đường đi đều không ngừng hỏi han tình hình Thường Hồng.

Khi đoàn xe chạy tới nội thành Thường Hồng thì ánh mắt Lão bí thư sáng bừng lên.

- Lão Uông à, thật sự không ngờ được là Thường Hồng lại trở nên đẹp như vậy!

Lão bí thư lần đầu tiên mở miệng khen ngợi thành phố Thường Hồng.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Nếu không có Lão bí thư thì Thường Hồng không có khả năng phát triển nhanh như vậy được!

Vài vị lãnh đạo già từng đi cùng Lão bí thư tới Thường Hồng sau trận động đất cũng cười nói:

- Tình hình sau trận động đất ngày đó chúng tôi đều còn nhớ rõ, khi đó Thường Hồng chỉ là một đống hoang tàn, hầu như không tìm nổi được một căn nhà nào tốt.

Mọi người đều từng tới Thường Hồng nên khi nhắc về trận động đất thì cứ người này một câu, người kia một câu khiến cho trong xe rất náo nhiệt.

Một vị lãnh đạo về hưu chỉ vào một nơi cách đó không xa nói:

- Chỗ kia tôi còn nhớ rõ. Lúc trước khi chúng ta mới tiến vào thì chỗ đó cắm một lá cờ Đảng. Cảnh tượng lúc ấy làm cho người ta thật cảm động!

Lão bí thư gật đầu nói:

- Sau cơn địa chấn, một lá cờ Đảng là đại biểu cho một niềm tin, một niềm tin không bao giờ buông bỏ!

Uông Nhật Thần nói:

- Khi động đất thì tất cả đều không còn, toàn bộ thành viên bộ máy chính quyền đều gặp nạn, thật thảm!

Vẻ mặt Lão bí thư rất là trang nghiêm nói:

- Tôi còn nhớ rõ khi lão Uông nói có một người trẻ tuổi nhảy dù vào, lúc đó thiếu chút nữa thì đã phê bình lão Uông, hiện tại xem ra lão Uông đúng là có thể phát hiện nhân tài!

Nói tới đây lại nhìn sang Vương Trạch Vinh đang ngồi bên cạnh nói:

- Đồng chí Tiểu Vương rất giỏi, dùng lá cờ Đảng để quy tụ nhân tâm cho nên Thường Hồng mới có thể khôi phục lại nhanh chóng như thế. Đây là con đường đi rất đúng.

Vương Trạch Vinh biết những lão già ngồi trong chiếc xe khách loại nhỏ này đều thuộc loại dậm chân một cái khiến cho đất nước rung chuyển, nghe được Lão bí thư khen ngợi hắn cũng chỉ mỉm cười chứ không nói gì thêm. Ở giữa những người này thì hắn hoàn toàn là tiểu bối.

Theo xe đi tiếp, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, Thường Hồng trông như chưa từng xảy ra động đất. Khắp nơi đều là nhà cao tầng, đường rộng thênh thang, hai bên đường toàn là cây cao bóng mát, các cửa hiệu sát mặt đường mọc lên san sát cho thấy nơi này hết sức náo nhiệt. Càng đi tới phía trước thì thành thị lại càng đẹp.

- Không ngờ tới chỗ ở vội, cứ đi một vòng đã.

Trên mặt Lão bí thư tràn đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng, nói với đám người đi theo.

Vốn đoàn xe sẽ lái thẳng tới khách sạn thị ủy thì giờ Lão bí thư lại thay đổi hành trình.

Nghe thấy Lão bí thư nói như vậy, Hà Vi Trạch liền biến sắc, lộ tuyến đã vạch ra từ trước nên mọi phương diện đều được chuẩn bị đầy đủ. Hiện giờ Lão bí thư thay đổi hành trình, cũng không biết Thường Hồng đã chuẩn bị như thế nào. Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn liền hướng về phía Vương Trạch Vinh.

Thấy Hà Vi Trạch nhìn mình, Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu, tình hình ở Thường Hồng thì hắn rất rõ. Toàn thành phố từ trước tới nay đều được yêu cầu nghiêm chỉnh, tuy nói so với lộ tuyến lúc đầu thì còn kém chút ít nhưng mà khác biệt không lớn, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Hà Vi Trạch thấy Vương Trạch Vinh gật đầu rồi mới lên tiếng:

- Được ạ, tôi sẽ thông báo xe dẫn đường phía trước.

Hà Vi Trạch cũng có ý để bản thân mình trở thành nhân vật chỉ huy, hành động này của hắn khiến cho một số lãnh đạo trên tỉnh bĩu môi.

Đúng như Vương Trạch Vinh nghĩ, cảnh nhìn thấy dọc đường đi đều cho thấy Thường Hồng đã thay đổi lớn. Thường Hồng thực sự rất đẹp, đặt chân vào trong thành phố này giống như bước chân vào giữa một công viên lớn, những cơn gió nhẹ thổi vào mặt mang theo mùi thơm ngát của cỏ cây làm cho người ta say mê.

Một vị lãnh đạo già thở dài:

- Nếu không phải tôi tới thành phố này đợt động đất lần trước thì giờ tôi thực sự cho là mình tới nhầm chỗ, việc kiến thiết rất hợp lý, toàn bộ bố cục rất hài hòa!

Hà Vi Trạch nghe vậy liền nói:

- Vì để xây dựng lại Thường Hồng thật tốt, tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn đã tốn rất nhiều tâm huyết, tất cả đều theo làm theo kế hoạch dự kiến của Lão bí thư.

Uông Nhật Thần nhìn thoáng qua Hà Vi Trạch nhưng cũng không có nói gì thêm.

- Dừng ở chỗ này một lát.

Lão bí thư nói.

Vương Trạch Vinh vừa thấy khu vực này liền nhớ lại, đây chính là đoạn đường mà ngày trước Lão bí thư đã nói chuyện cùng với dân bị nạn. Tuy rằng đã thay đổi lớn nhưng Vương Trạch Vinh vẫn cho người làm một quần thể điêu khắc lớn, Lão bí thư thì cầm microphone bên tay phải còn tay trái thì đang vung một lá cờ Đảng phấp phới trong gió, những người dân bị nạn đều hướng ánh mắt khát vọng nhìn vào Lão bí thư.

Xe đỗ ở chỗ này, Lão bí thư dường như quay trở lại tình cảnh ngày trước, trên mặt hiện lên vẻ hoài cựu.

Chỉ thấy Lão bí thư nhìn pho tượng kia hồi lâu rồi nhìn ra xung quanh, tất cả nơi này đều đã không còn dấu vết xưa kia, nét mặt của mọi người tới đều hiện rõ sự tự tin.

- Đi thôi!

Mọi người còn tưởng rằng Lão bí thư muốn xuống xe, kết quả lão lại không xuống mà vẫy tay cho xe tiếp tục tiến lên.

- Đồng chí Tiểu Vương, hôm nay Thường Hồng có thể có được sự thay đổi lớn như vậy thì thị ủy Thường Hồng các đồng chí có công!

Lão bí thư xúc động nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.