Vương Trạch Vinh hôm nay không từ chối lời mời rượu của bất cứ ai. Hắn gần như uống với tất cả mọi người.
Đối với mọi người mà nói, Vương Trạch Vinh bây giờ đã không còn như khi ở Khai Hà, đây là Lãnh đạo tỉnh ủy. Mình có thể quan hệ với lãnh đạo cao cấp như vậy thì có tác dụng lớn đối với việc phát triển.
Thấy Vương Trạch Vinh có thể gọi tên từng người, uống với từng người, bọn họ cảm thấy hôm nay mà không uống đủ thì sẽ không kính trọng Vương Trạch Vinh.
Lưu Kiến hôm nay cũng uống không ít, mắt mơ hồ nhìn Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, chỗ ở Duy Hà sẽ bố trí, tôi không chịu được nữa, phải về trước.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không có gì, anh đi về đi.
Nhìn từng cán bộ rời đi, Vương Trạch Vinh lại rất tỉnh táo. Hắn thấy bên cạnh ngoài Tô Hành Chỉ cùng Long Dũng Đình thì chỉ còn Lý Duy Hà.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Duy Hà:
- Duy Hà, anh đưa hai người bọn họ về chỗ nghỉ. Tôi đã lâu không về Hoa Khê, tôi muốn đi dạo một mình.
Lý Duy Hà có chút khó xử mà nói:
- Bí thư Vương, đã muộn như vậy rồi, nếu không ngày mai hãy đi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh yên tâm, ai có thể uy hiếp được đến tôi.
Long Dũng Đình nói:
- Vương ca, hay là em đi cùng anh.
- Cứ như vậy đi, mấy người về trước, tôi muốn đi dạo một mình.
Lý Duy Hà nghe thấy thế, trong đầu liền đột nhiên nghĩ ra gì đó nên cười nói:
- Cũng được, Bí thư Vương rất quen Hoa Khê, Bí thư đi đi.
Tô Hành Chỉ cũng hiểu Bí thư Vương đã lâu không về Hoa Khê, nhất định có không ít người quen. Bí thư Vương có thể đi gặp người đặc biệt nào đó nên vội vàng nói:
- Vậy chúng tôi về trước. Đi cả ngày nên cũng hơi mệt.
Long Dũng Đình nói:
- Vương ca, uống rượu không tiện lái xe đâu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh đi dạo, không cần lái xe.
Nói xong hắn liền đi ra ngoài.
Hoa Khê về đêm rất đẹp, đã lâu không về nên Vương Trạch Vinh từ từ đi dạo trên đường, không ngừng ngắm cảnh.
Đi được một lát, Vương Trạch Vinh phát hiện rất nhiều nơi đã được xây mới, từng tòa nhà cao tầng được dựng lên.
- Vương ca, em biết anh sẽ đi ra, anh ở đâu?
Lúc này Diệp Ny Na nhắn tin tới.
Vương Trạch Vinh cười cười, hắn biết Diệp Ny Na sẽ gặp mình. Vừa nãy trên bàn Diệp Ny Na đã lén đưa cho hắn tờ giấy.
Nghĩ đến động tác này của cô, Vương Trạch Vinh có chút cảm động.
Nội dung trên đó là Diệp Ny Na nói sau khi tan cô sẽ đợi hắn ở ngoài.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho cô và nói địa điểm của mình.
Không lâu sau chỉ thấy một chiếc xe đỗ bên cạnh, Diệp Ny Na mỉm cười hạ cửa kính xuống rồi nói:
- Anh lên xe đi.
Vương Trạch Vinh lên xe, Diệp Ny Na không nói gì mà phóng thẳng về trước.
- Em hôm nay uống rượu, lái xe không sợ cảnh sát bắt sao?
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Anh không nhìn biển số xe của em ư, biển số chính quyền. Bình thường thì xe này sẽ không có ai cản.
Vương Trạch Vinh lắc đầu, xem ra ở đâu cũng thế. Xe chính quyền có quyền riêng.
Xe vào một tiểu khu, Diệp Ny Na đỗ xe rồi nói:
- Em sống ở đây.
- Em mới mua ư?
Hoàn cảnh nơi này rất được. Vương Trạch Vinh thấy đây là tiểu khu mới xây.
Diệp Ny Na nói:
- Vốn cơ quan cũng có nhà ở nhưng ở trong đó không tiện nên em bán và ra đây mua một phòng. Ở đây không ai biết mình nên được yên tĩnh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có nghĩ tới sống cùng người nhà không?
Diệp Ny Na nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Em ở đây còn có một vài hy vọng. Nếu rời khỏi Hoa Khê thì em lo không còn chút hy vọng nào.
Trong giọng lộ rõ sự buồn bã.
Vương Trạch Vinh có thể nghe ra ý của cô.
Mở cửa phòng, Vương Trạch Vinh đi theo Diệp Ny Na vào trong.
Phòng được bố trí rất ngăn nắp.
- Rất đẹp.
Vương Trạch Vinh nói.
- Đẹp nữa thì có tác dụng gì, trong lòng trống không.
Hôm nay Diệp Ny Na uống không ít rượu, bao áp lực trong lòng đột nhiên bộc phát. Cô biết hôm nay là cơ hội của mình. Nếu không hành động thì không còn cơ hội nào nữa.
Vương Trạch Vinh đến đây là muốn giải quyết việc này. Nhìn Diệp Ny Na lún sâu vào tình cảm, Vương Trạch Vinh không thể chịu nổi. Hắn hiểu tình cảm của cô dành cho mình. Nhưng hắn đã có vợ con nên không thể dánh được gì cho cô.
- Tiểu Diệp, anh đã nói rồi, có người thích hợp thì em thử tiếp nhận đi.
Vương Trạch Vinh mặc dù nói như vậy nhưng hắn thấy rất giả. Hắn cũng đâu muốn Diệp Ny Na tìm một người đàn ông khác.
- Em chỉ thích anh mà thôi.
Diệp Ny Na nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh. Đây là câu cô đã rất muốn nói ra.
Nghe Diệp Ny Na nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút giật mình, nhỏ giọng nói:
- Em biết đó, anh có vợ con rồi.
- Em biết.
Diệp Ny Na nói xong liền nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lập tức mất lý trí. Diệp Ny Na lao vào lòng hắn làm hắn rất rung động.
- Không có kết quả đâu.
Vương Trạch Vinh khẽ vuốt ve lưng Diệp Ny Na, nhỏ giọng nói.
Có chút khó hiểu là Vương Trạch Vinh lúc này không hề ham muốn dục vọng. Hắn đang cảm động vì tình cảm của Diệp Ny Na dành cho mình.
Vương Trạch Vinh cứ thế ôm Diệp Ny Na đi tới ghế.
Diệp Ny Na không muốn rời xa hắn, cứ như vậy dựa vào người hắn.
- Hôm trước em gặp Giang Anh Hà, cô ấy còn mang theo con gái.
Diệp Ny Na đột nhiên nói.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết Tiểu Giang đã về Khai Hà nhưng không ngờ cô lại gặp Diệp Ny Na. Nghĩ đến con gái mình, Vương Trạch Vinh giật mình.
- Em có thể làm người phụ nữ như Giang Anh Hà.
Diệp Ny Na nói thêm.
- Em nói gì đó?
- Em thường xuyên đến nhà anh, em đã xem ảnh anh khi còn bé. Con gái anh rất giống anh.
Nghe Diệp Ny Na nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết nói gì cũng vô dụng. Diệp Ny Na nhất định đã biết chuyện của mình và Tiểu Giang.
Nghĩ đến con gái còn bị Diệp Ny Na nhận ra, có lẽ một số người cũng nhận ra. Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi lạnh.
- Em nói đúng, đứa bé đó là con anh.
Diệp Ny Na không hề ngạc nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, em đã nghĩ kỹ chuyện của chúng ta. Em biết không thể kết hôn với anh. Lữ Hàm Yên là người phụ nữ tốt, lẽ ra em không nên xen vào cuộc sống của hai người. Ở việc này em đã do dự rất lâu. Nhưng sau khi gặp Giang Anh Hà, em đã nghĩ kỹ. Con người sống có vài chục năm, em bây giờ đã là cô gái già 30 tuổi, nếu không tìm được hạnh phúc của mình thì không còn cơ hội nữa. Giang Anh Hà có thể làm được như vậy, em cũng có thể làm được.
- Em là cô gái tốt, trong nhà rất hy vọng vào em. Không thể vì xúc động mà phá hủy cuộc sống của mình. Em phải biết, làm như vậy thì kết quả là em không thể có gia đình như người khác, bố mẹ em cũng không đồng ý với việc này.
- Trong lòng em không thể có người đàn ông nào khác. Ah nghĩ em lấy người đàn ông khác thì sẽ hạnh phúc sao. Nếu làm như vậy thì thà rằng em ở vậy đến già.
Quá khó.
Vương Trạch Vinh đang đấu tranh tư tưởng. Về lý trí hắn không muốn có quan hệ kia với Diệp Ny Na, nhưng trong lòng hắn lại muốn chiếm hữu người phụ nữ xinh đẹp này. Đặc biệt biết mấy năm nay cô không thay đổi, hắn biết mình có lỗi với cô nhiều.
Không biết từ lúc nào Vương Trạch Vinh đã ôm chặt lấy Diệp Ny Na.
- Em yên tâm, em sẽ học Giang Anh Hà, em sẽ rời khỏi quan trường, không làm anh phiền phức.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, rời khỏi quan trường là được sao? Con mình với Tiểu Giang vẫn bị Diệp Ny Na nhận ra. Tuy cô xem ảnh hồi bé của mình, nhưng cũng sẽ không có ít người đoán ra gì đó.
- Anh yên tâm, bố em bây giờ thích nhất là lên chức. Biết vì anh nể mặt em nên giúp ông lên chức nên không biết sao ông luôn bảo em hẹn gặp anh.