Nghe giọng của cô, Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút, cũng may hắn phản ứng nhanh:
- Tiểu Diệp, đã lâu không gặp em, nghe nói em đã đến Thị đoàn.
Diệp Ny Na nhìn Lưu Kiến bên cạnh Vương Trạch Vinh mà cười nói:
- Bí thư Lưu rất quan tâm công tác của em.
Lưu Kiến đang thầm quan sát Vương Trạch Vinh và Diệp Ny Na. Y có cảm giác quan hệ hai người này không hề bình thường.
Ngay khi Vương Trạch Vinh ngẩn ra, Lưu Kiến cũng thấy nên cười thầm trong lòng. Trạch Vinh nhất định có quan hệ với Diệp Ny Na, hơn nữa khá sâu. Y cũng ít nhiều nghe được việc Diệp Ny Na thường xuyên đến nhà Vương Đại Hải, nếu không có quan hệ kia thì sao tháng nào cô cũng đến Khai Hà?
- Trạch Vinh, năng lực của Tiểu Diệp rất mạnh. Sau một thời gian rèn luyện, Thị ủy dự định thêm trọng trách cho cô.
Lưu Kiến vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh thả tay Diệp Ny Na ra rồi nói:
- Năng lực của Tiểu Diệp đúng là rất tốt.
Mặc dù đi bắt tay, nói chuyện với những người khác thì trong đầu Vương Trạch Vinh vẫn là hình bóng xinh đẹp của Diệp Ny Na. Diệp Ny Na vẫn chưa kết hôn, điều này nói rõ trong lòng cô vẫn là hắn. Thật khó xử.
Xe nhanh chóng về Thị ủy. Vương Trạch Vinh nhìn Hoa Khê mà cảm thấy rất đặc biệt. Hắn đã thành công và trở về với Hoa Khê với tư cách khác.
Vào phòng ăn nhà khách thị ủy, ở đây đã bày vài bàn. Mọi người đi đón đều tham gia. Bữa cơm này không phải ai cũng có thể tham gia.
Lần này bởi vì là bữa tiệc có tính chất cá nhân nên Lưu Kiến mời hầu hết là người quen cũ của Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, hôm nay anh phải ngồi vị trí chủ.
Lưu Kiến nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bí thư Lưu là chủ tiệc, anh ngồi mới phải.
Lưu Kiến cười ha hả nói:
- Anh đã là Lãnh đạo tỉnh ủy, anh không ngồi thì chúng tôi sao dám ngồi.
Mặc dù nói với vẻ vui đùa nhưng trên mặt mọi người đều lộ vẻ đồng ý.
Vương Trạch Vinh không từ chối nữa.
Thấy Vương Trạch Vinh đã ngồi, mọi người ngồi xuống theo quan chức của mình.
Nhìn bàn, Lưu Kiến cười nói:
- Tục ngữ nói nam nữ phối hợp thì làm việc không mệt, bàn này của chúng ta sao lại toàn đàn ông thế này. Như vậy không tốt.
Vì thế y nói với thư ký:
- Mau đi mời Bí thư Diệp sang đây. Có Bí thư Diệp ngồi đây thì không khí mới vui vẻ.
Mọi người nghe thấy thế liền nở nụ cười. Lật Tuấn Tường cười nói:
- Tiểu Diệp và Trạch Vinh đã từng là đồng nghiệp, hơn nữa nhiều năm chưa gặp. Mời Tiểu Diệp đến để nói chuyện Trạch Vinh ở Khai Hà cũng tốt.
Lật Tuấn Tường nói với giọng này tuy Vương Trạch Vinh thấy không sao, chẳng qua Lưu Kiến nghe thấy lại nhíu mày. Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, không phải Phó chủ tịch huyện Khai Hà trước đây, bây giờ sao có thể tùy tiện trêu đùa chứ? Y không khỏi lắc đầu vì Lật Tuấn Tường không biết ứng xử.
Diệp Ny Na đang ngồi ở bàn khác, bởi vì cô rất đẹp nên mấy lãnh đạo đều tranh nhau đến bàn này để được giao lưu.
Mọi người cũng biết một chút tình hình của Diệp Ny Na. Bố cô ta trước đây là Cục trưởng cục GIáo dục, sau đó mất thế một thời gian đến mức chức vụ khó giữ. Sau đó không biết như thế nào mà bây giờ đã đi làm Chủ tịch huyện, bây giờ cuộc sống rất tốt. Có nhiều lời đồn đoán Diệp Ny Na dựa vào một nhân vật lớn.
Các cô gái xinh đẹp bên chính quyền đều bàn tán việc này. Sau đó biết Lưu Kiến rất chiếu cố Diệp Ny Na nên nhiều người cho rằng y là tình nhân của Diệp Ny Na.
Diệp Ny Na bây giờ rất nổi tiếng ở thành phố, mọi người tranh nhau tiếp xúc với cô không phải có suy nghĩ kia mấy. Nói thật trong lòng có suy nghĩ thì cũng không dám để lộ. Lưu Kiến bây giờ là Bí thư thị ủy, nghe nói y có quan hệ tốt với chỗ dựa trên Bắc Kinh của Vương Trạch Vinh. Đắc tội với Lưu Kiến thì tương đương mất chức.
Cho nên mọi người đến gần Diệp Ny Na là hy vọng thông qua cô tạo quan hệ với Lưu Kiến.
Thấy thư ký Lưu Kiến đi tới gọi Diệp Ny Na sang tiếp Vương Trạch Vinh, đám quan chức đều lộ vẻ kỳ quái.
“Tên Lưu Kiến này vì lấy lòng Vương Trạch Vinh mà bán cả tình nhân”
“Bảo sao Lưu Kiến lên nhanh như vậy, tình nhân mê người cũng bỏ được cơ mà”
“Quan niệm. Nếu muốn lên chức thì phải học Lưu Kiến”
“Một ả tình nhân thì đáng gì. Chỉ cần lên chức thì bao nhiêu gái chẳng có”
….
Diệp Ny Na nghe thấy sang ngồi cùng bàn Vương Trạch Vinh thì rất vui. Hôm nay nghe Vương Trạch Vinh tới, cô đã cẩn thận ăn mặc, cô đứng trước gương mà có chút lo lắng. Mình bây giờ đã 30 tuổi, không biết Vương Trạch Vinh còn thích mình không.
- Lại đây, Tiểu Diệp ngồi đây.
Lưu Kiến không còn vẻ nghiêm túc như trước, cười cười bảo Diệp Ny Na ngồi giữa mình và Vương Trạch Vinh.
Mọi người sau khi ngồi xuống, Lưu Kiến nói:
- Hôm nay Trạch Vinh đến Hoa Khê khảo sát, đây là vinh dự của Hoa Khê chúng ta. Mọi người nhất định phải tiếp đón tốt. Trạch Vinh là Lãnh đạo tỉnh ủy từ thành phố Hoa Khê chúng ta đi ra, đây là niềm tự hào của chúng ta. Chén này tôi đề nghị mời Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh đứng dậy cười nói:
- Hôm nay chỉ là ôn chuyện, đừng nói chức vụ. Hoa Khê là nơi tôi công tác nhiều năm, mọi người đều là đồng chí. Không có mọi người ủng hộ thì tôi không có được ngày hôm nay. Chén này sẽ do tôi mời, cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ tôi.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mọi người đều đứng lên.
Tâm trạng mọi người rất phức tạp, mấy lão lãnh đạo thành phố đều than thở. Hai năm trước Vương Trạch Vinh mời mình là với tư cách cấp dưới, hôm nay lại khác. Người ta đã có uy thế của Lãnh đạo tỉnh ủy, khí thế này không phải muốn học là được.
Nhìn Vương Trạch Vinh lúc này, trong mắt Diệp Ny Na hiện vẻ yêu thương. Cô phát hiện Vương Trạch Vinh bây giờ càng thêm chững chạc.
Mặc dù là như vậy, Vương Trạch Vinh bây giờ càng làm cô thấy an toàn hơn.
Bây giờ Lý Duy Hà là người kích động nhất. Y biết rõ sao mình được như ngày hôm nay. Từ một người không có quyền thế ở cục Thủy lợi nhưng nhờ Vương Trạch Vinh niệm tình cũ giúp đỡ nên bây giờ đã đứng ở trên cao, vào Thị ủy. Đoạn đường này đau khổ như thế nào thì chỉ y mới biết. Không có Vương Trạch Vinh thì không có y ngày hôm nay.
Thấy Vương Trạch Vinh uống cạn chén, Lý Duy Hà vội vàng đi tới rót đầy chén cho hắn.
Mặc dù Diệp Ny Na ngồi bên nhưng Vương Trạch Vinh không thể một mình nói chuyện với cô mấy câu. Vương Trạch Vinh ngửi mùi hương trên người cô liền thầm nghĩ phải tìm thời gian phân tích rõ cho cô.
Hôm nay mọi người đến đều là người quen vì thế Vương Trạch Vinh nói với Lưu Kiến:
- Bí thư Lưu, cùng tôi đi mời rượu chứ?
Lưu Kiến cười nói:
- Tôi nghe Trạch Vinh.
Hai người đứng dậy đi mời các bàn khác.
Vương Trạch Vinh đột nhiên thấy Nguyễn Du Hà đứng lên, hắn có chút sửng sốt mà nói:
- Tiểu Nguyễn, xem ra cô cũng tiến bộ.
Lưu Kiến thấy Vương Trạch Vinh hỏi Nguyễn Du Hà liền có chút tò mò. Lần này do Lý Duy Hà lập danh sách, y không biết Vương Trạch Vinh và Nguyễn Du Hà có quan hệ. Nhìn người phụ nữ xinh đẹp này, y thầm nghĩ Nguyễn Du Hà mới lấy chồng, chẳng lẽ cũng có quan hệ với Vương Trạch Vinh?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lưu Kiến vẫn cười nói:
- Tiểu Nguyễn bây giờ là Trưởng phòng Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy, năng lực rất mạnh.
Nguyễn Du Hà cười cười nhìn Vương Trạch Vinh, trong lòng không khỏi ngẩn ra. Nghĩ đến lúc trước mình còn muốn có tình cảm với Vương Trạch Vinh, cô bắt đầu hối hận. Nếu mình thật sự thành người phụ nữ của Vương Trạch Vinh thì bây giờ cũng không chỉ là một Trưởng phòng nhỏi nhoi.
Lại nghĩ đến chồng mình, cô thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh cười nói với Lưu Kiến:
- Tiểu Nguyễn trước kia từng hện chúng tôi đi hát, tiếng hát của Tiểu Nguyễn rất hay.
Lưu Kiến nhìn Nguyễn Du Hà mà nói:
- Tôi không biết việc này. Xem ra năng lực của Tiểu Nguyễn rất mạnh. Tiểu Nguyễn, có năng lực thì phải thể hiện, xem ra tôi vẫn còn khiếm khuyết trong việc dùng người.
Nguyễn Du Hà đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Chỉ là hát lung tung, không hát hay lắm ạ.
Chẳng qua nghĩ như vậy cô lại thấy mình có thể tiến bộ. Biết đâu thông qua việc này mà Bí thư Lưu lại coi trọng mình.