Thấy Lô Ba đến, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu hài lòng.
Đây là lần đầu tiên Lô Ba đến nhà Vương Trạch Vinh, đây là nhà ở tạm thời. Vì không làm người chú ý nên Lô Ba như kẻ trộm lén lút vào nhà Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, tôi đến báo cáo công việc với ngài.
Lô Ba cẩn thận nói.
Vương Trạch Vinh cười cười mời Lô Ba ngồi xuống. Hắn muốn xem Lô Ba có thể dùng hay không?
Lô Ba đã tìm hiểu kỹ tình hình về Vương Trạch Vinh, biết Vương Trạch Vinh rất phản cảm người mang đồ tới nhà nên y không mang gì theo.
Vương Trạch Vinh thấy Lô Ba không mang đồ đến nhà như người khác liền thầm nghĩ tên này chắc nghe không ít chuyện về mình.
- Công tác trong cục Công an thì tôi đã nghe các anh báo cáo, anh đến có ý gì?
Vương Trạch Vinh ra vẻ không biết ý đồ đến của Lô Ba.
Lô Ba nói:
- Bí thư Vương, bây giờ một vài lãnh đạo cục Công an có vấn đề về tư tưởng, không đoàn kết xung quanh Thị ủy, không có lợi cho việc triển khai công tác của Thị ủy. Tôi cho rằng Thường Hồng nếu muốn phát triển thì phải có sự đoàn kết, xúc tiến triển khai công tác toàn thành phố. Như vậy cần phải có tiếng nói của Thị ủy. Lô Ba tôi hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Thị ủy.
Lô Ba vừa vào cửa đã tỏ thái độ.
Vương Trạch Vinh lập tức có suy nghĩ, Lô Ba này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ y nói chuyện đều trực tiếp như vậy. Nếu như thế thì coi y là tâm phúc hay không thì cũng phải suy nghĩ.
Vương Trạch Vinh do dự một chút rồi rất nhanh thấy rất bình thường. Bây giờ mình không có người tin tưởng trong cục Công an Thường Hồng, Lô Ba này là người đầu tiên dựa vào mình thì dù tình hình của y như thế nào cũng tốt hơn là Tra Tiểu Vĩ.
Vương Trạch Vinh nhìn người khác với người khác. Hắn không nói gì mà giơ chén trà lên uống, hai mắt quan sát Lô Ba.
Chỉ thấy quan khí của Lô Ba bây giờ khác rất nhiều so với ban sáng, đã nhất trí với mình. Đương nhiên không đạt đến mức hoàn toàn.
Vương Trạch Vinh cũng biết ý đồ của Lô Ba, đây là thử trước, trước khi không rõ thực lực của mình thì quan khí của Lô Ba tuyệt đối không thể hoàn toàn nhất trí với mình.
Vương Trạch Vinh thầm suy nghĩ về vấn đề quản lý cục Công an, làm hắn vui mừng là các phương diện của Lô Ba khá được.
Dùng thử xem sao. Vương Trạch Vinh hạ quyết tâm.
Sau khi Lô Ba về, Vương Trạch Vinh bắt đầu nghiên cứu bộ máy cục Công an.
- Tú Toàn, cậu đến chỗ tôi một chút.
Vương Trạch Vinh gọi điện cho Vương Tú Toàn.
Vương Tú Toàn rất nhanh đến, Vương Trạch Vinh trực tiếp nói:
- Cậu có ảnh hưởng thế nào đối với Sở công an tỉnh Giang Sơn?
Mọi người bây giờ đã rất quen, Vương Trạch Vinh cũng không vòng vo.
Vương Tú Toàn cười nói:
- Giám đốc sở là người của lão gia tử. Vương ca, anh muốn làm gì thì cứ nói.
Vương Tú Toàn biết Vương Trạch Vinh không tùy tiện gọi mình tới hỏi như vậy, y liền nói thẳng giám đốc Sở công an là người nhà mình cho Vương Trạch Vinh.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi muốn điều chỉnh bộ máy lãnh đạo cục Công an Thường Hồng, việc nầy cần Sở công an ủng hộ mới được. Có lời này của cậu thì tôi thấy không vấn đề gì nữa rồi.
Vương Tú Toàn nói:
- Vương ca yên tâm, tôi lập tức liên hệ với giám đốc sở, anh muốn làm như thế nào thì cứ làm.
Vương Tú Toàn bây giờ rất chú ý đến chuyện của Vương Trạch Vinh, nghĩ đây cũng không phải việc gì khó với mình nên lập tức đáp ứng.
Đôi khi đám thiếu gia này có tác dụng rất lớn. Có Vương Tú Toàn làm cầu nối, Vương Trạch Vinh liền coi như xử lý xong. Vương Trạch Vinh bây giờ cũng từ từ học được cách lợi dụng quan hệ mà làm việc.
Thành phố Thường Hồng đột nhiên nhận được thông báo từ Sở công an, điều Cục trưởng Tra Tiểu Vĩ lên làm Phó Trưởng phòng Giám sát Sở công an.
Khi lệnh này đến làm rất nhiều người khó hiểu. Tra Tiểu Vĩ này là như thế nào, đang làm một Cục trưởng cục Công an lại không muốn, chạy lên tỉnh làm một Phó Trưởng phòng.
Tra Tiểu Vĩ cũng ngẩn ra, y đương nhiên biết sự khác nhau giữa một Cục trưởng và một Phó Trưởng phòng, đây hoàn toàn là chỉnh mình. Tra Tiểu Vĩ rất nhanh suy nghĩ cẩn thận, đây là Vương Trạch Vinh bực mình nên muốn làm mất chức. Đều trách mình dựa nhầm người.
Hàn Chính Cương nhận được thông báo này cũng thấy rất đột nhiên, lập tức đến tìm giám đốc Sở công an. Y đưa ra ý kiến sao điều động như vậy mà lại không hỏi ý kiến của mình trước.
Giám đốc Sở công an trả lời với Hàn Chính Cương rằng việc này đã hỏi ý kiến của Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh, Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh đã đồng ý.
Nghe thấy thế Hàn Chính Cương càng không thoải mái, lập tức đến tìm Phó chủ tịch thường trực tỉnh Hoàng Ân Bình.
- Chủ tịch, mặc dù Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy nhưng hệ thống công an là ngành rất chuyên nghiệp. Tôi là một bí thư đảng ủy cục Công an mà không biết, Vương Trạch Vinh cũng không thông báo gì với tôi, sao lại trực tiếp điều Tra Tiểu Vĩ đi?
Khi nói chuyện y rất tức giận, nếu điều Tra Tiểu Vĩ đi thì mình khống chế cục Công an sẽ không thuận lợi như trước. Nếu đây là do Vương Trạch Vinh làm ra thì có thể tưởng tượng không lâu sau cục Công an Thành phố Thường Hồng sẽ là đất của Vương Trạch Vinh.
Hoàng Ân Bình cũng có thái độ với cái này, lúc ấy đã gọi điện hỏi Sở công an. Không ngờ giám đốc sở trả lời rằng đây là do nhu cầu công tác, đã xin chỉ thị Bộ Công an rồi báo cáo với Bí thư tỉnh ủy Uông và đưa ra quyết định.
Hoàng Ân Bình không ngờ chuyện này còn dính dáng đến cả Bộ Công an nên trong lúc nhất thời không thể nói gì.
- Việc cứ như vậy đi.
Hoàng Ân Bình nhìn Hàn Chính Cương mà buồn bực nói. Chuyện này đã có Bộ Công an và Uông Nhật Thần tham gia vào, mình căn bản không thể thay đổi.
Hàn Chính Cương cũng nhìn ra đây là do Vương Trạch Vinh dùng con đường đặc biệt để làm, ngay cả Hoàng Ân Bình cũng không thể thay đổi. Y không khỏi thầm suy nghĩ Hoàng Ân Bình có đáng để mình dựa vào không?
- Chủ tịch, bây giờ Tra Tiểu Vĩ điều đi, Cục trưởng mới làm sao bây giờ?
Y hỏi một câu để muốn xem Hoàng Ân Bình rốt cuộc có năng lực khống chế tình hình không?
Hoàng Ân Bình nói:
- Việc này có lẽ sẽ do Thành phố Thường Hồng đề cử lên trên, anh phải làm tốt việc này.
Ý của Hoàng Ân Bình đã lộ ra, nhân viên sẽ do thành phố nghiên cứu.
Hàn Chính Cương thầm mắng một câu và phát hiện mình có lẽ dựa nhầm người rồi. Hoàng Ân Bình này mặc dù có gia tộc mạnh nhưng không quá hiểu chuyện chính trị, đi theo người như vậy thì mình đen rồi. Chẳng qua đến nước này Hàn Chính Cương cũng rất bất đắc dĩ.
- Chủ tịch, ngài cũng biết Thường Hồng bây giờ hoàn toàn do Vương Trạch Vinh tự quyết định, tôi không thể làm gì.
Y cũng nói chỗ khó của mình ra với Hoàng Ân Bình.
- Phải dùng đầu óc, tôi sẽ quan tâm đến việc này, xem có thể trực tiếp từ bên trên xác định Cục trưởng không?
Hoàng Ân Bình nói xong liền đuổi Hàn Chính Cương đi.
Tâm trạng Hoàng Ân Bình mấy hôm nay rất không tốt. Khó khăn lắm mới đẩy được Thôi Phù Vĩ đến Thường Hồng, không ngờ hôm trước về nhà lại thấy Thôi Phù Vĩ ngồi trong nhà mình, nói chuyện rất tốt với Cổ Lệ Châu. Hoàng Ân Bình thấy Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ đang cười cười nói nói gì đó rất vui vẻ, Cổ Lệ Châu còn dùng tay đấm nhẹ Thôi Phù Vĩ một chút.
Hoàng Ân Bình vừa thấy Thôi Phù Vĩ liền bực bội. Nhìn Thôi Phù Vĩ rất cung kính với mình, y đột nhiên nghĩ có lẽ thằng Thôi Phù Vĩ này đang cười nhạo mình.
Làm Hoàng Ân Bình biết Thôi Phù Vĩ là người được Thường Hồng phái đến thường trú trên tỉnh, phụ trách việc liên lạc với Báo tỉnh thì càng bực mình hơn. Theo tình hình này không biết chừng hai người Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ sẽ …
Thực ra Hoàng Ân Bình không thiếu gái, từ sau khi lên làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh, y đã chộp được một Mc đài truyền hình tỉnh vào tay, trong thời gian này đã âm thầm qua lại với ả. Nhưng Cổ Lệ Châu là vợ y, bị một thằng đẹp trai dụ dỗ suốt ngày, y không dám đảm bảo không xảy ra chuyện. Nếu Cổ Lệ Châu thực sự xảy ra chuyện gì với Hoàng Ân Bình thì mình sẽ mọc sừng. Quyết không thể để xảy ra chuyện này.
Nghĩ đến chuyện Thôi Phù Vĩ, Hoàng Ân Bình lại thầm chửi Vương Trạch Vinh.
- Mẹ nó chứ, ông đẩy thằng ranh Thôi Phù Vĩ đến Thường Hồng cho mày, mục đích chính là cho mày thu thập nó. Vương Trạch Vinh mày giỏi rồi, không ngờ lại cho nó lên tỉnh sống thoải mái.
Nghĩ đến hôm nay không biết Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ tiến triển như thế nào, Hoàng Ân Bình chẳng có tâm trạng làm việc.
Hoàng Ân Bình cũng không biết sao mình như vậy, tình cảm đối với Cổ Lệ Châu càng lúc càng giảm đi, nhưng đột nhiên phát hiện một người đàn ông quyến rũ Cổ Lệ Châu thì lại không thể bỏ qua.
Xem ra phải xử lý xong chuyện gia đình rồi mới tính đến các việc khác.
Hoàng Ân Bình nghĩ như vậy liền không thể ngồi trong phòng nữa, trực tiếp chạy về nhà.
[/FONT]