Quân Khuynh, Bất Hối!

Chương 2: Chương 2: Lựa chọn




“Nhớ kĩ cho ta, cái tát này không phải trừng phạt con vì lễ tiết vớ vẩn, ta đánh con vì con tự coi rẻ mình. Phàm là nữ nhân, một khi con động lòng trước, con chủ động cầu chung thân đại sự, giây phút đó, con vĩnh viễn đánh mất tư cách để hạnh phúc vẹn toàn. Ăn có thể ăn bừa, nói không thể bừa bãi. Đặt mình xuống dưới, con dù ngậm bồ cũng phải làm ngọt, người khác sẽ cho rằng tình cảm của con là đương nhiên, không đáng trân trọng, không cần đáp trả. Phụ thân không cho phép điều đó.”

“ Phụ thân….” Nàng thẫn thờ. Phụ thân nói như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy. Hóa ra lời đồn là thật. Hóa ra trước đây, là mẫu thân không màng lễ tiết, mặt dày mày dạn gả vào phủ. Hóa ra mẫu thân bị kẻ dưới khinh nhờn, phu quân ghẻ lạnh, ngoại thích cắt đứt quan hệ. Hóa ra , mẫu thân hiền lương thục đức của nàng chết trong cái lạnh lẽo Tây Lăng Đông viện. haha, trời cao trêu đùa, thứ mà nàng cho rằng là lời đồn gièm pha trong thế gia là sự thật… Nữ nhân chủ động, mạnh dạn một chút, kết cục bi thảm đến nhường này

“ vậy tại sao, nói con biết….. vì cái gì, người hiểu như vậy, người mang bộ dạng thâm tình như vậy, lại để mẫu thân chết lạnh trong phòng? Vì cái gì chứ?.... vì cái gì chứ?” Nàng khản đặc, mắt phượng long lanh ngấn nước. Trước mắt dù là tấm rèm lụa bay phất phơ, nước trà nghi ngút hay bình phong sơn thủy, tất cả đều nhạt nhòa không rõ.

“ Ta không thể để bi kịch tái diễn. Biết trước khó tìm lấy một nam nhân chung tình trong thiên hạ, ta thà gả con cho Tam hoàng tử ôn nhu, ít nhất con vẫn cảm nhận được sự ấm áp.” Cảnh Thừa Vũ nói xong, vung tay ra khỏi Tịch Viên.

“Tiểu thư, người sao vậy ạ? Hay để em đi lấy ít bánh quế lại đây người thưởng thức?” Yên Như hốt hoảng từ ngoài chạy vào. Trông thấy tiểu thư hoa thường nguyện thẹn nhà mình đang đứng cứng ngắc trước ghế, vội đỡ ngồi xuống.

“ Yên Như, lần sau đừng chạy nhảy, chẳng ra thể thống gì, em tạm lui xuống đi!” Cảnh Hiểu Lam thực sự rất sốc. Nàng nhớ lại hình dạng trước đây của mẫu thân Tô thị. Trong ấn tượng mơ hồ của một đứa nhỏ 3 tuổi, nàng chỉ nhớ được ánh nhìn dịu dàng của mẫu thân khi nhìn nàng ăn và khuôn mặt đầy u buồn của người khi nhìn thấy các di nương khác. Mẫu thân dành trọn tuổi xuân, trọn cuộc đời một lòng với nam nhân của người, đổi lại một đời lạnh lẽo. Nhu tình ấy, vì sao khi người chẳng thể cảm nhận được mới xuất hiện. Một đời này của nàng rồi thế nào? Sống như vậy, nàng mới không cần.

“ Tử Khiên, đời này Cảnh Hiểu Lam ta nói được làm được, cùng chàng se duyên kết tóc, thiên trường địa cửu, mãi không thay lòng. Ta dùng hạnh phúc đánh đổi, chàng không thể phụ ta, cũng không thể lừa dối!”

Bất giác, nàng cong cong nở nụ cười, khuôn mặt ngập tràn xuân sắc. Nàng nhớ lại mọi kỉ niệm trước đây…..

2 năm trước, tết nguyên tiêu, lần đầu tiên nàng gặp chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.