Quân Khuynh, Bất Hối!

Chương 1: Chương 1: Tuyệt Không Hối Hận




Lạc Quốc, Tây Lăng Hầu phủ

Trên bàn là ly ngọc đang bốc khói. Hương trà thanh đạm lan tỏa khắp căn phòng, thanh cao, cuốn hút, hệt như người con gái đang quỳ dưới sàn nhà. Đối mặt với khuôn mặt anh tuấn sầm sì mây đen của người phụ thân, hứng chịu ánh mắt “tróc thịt”, nàng vẫn ngẩng cao đầu. Tấm lưng thẳng tắp, cái cổ dài trắng ngần, vạt lụa xanh lam đang tán loạn trên mặt đất, nàng vẫn quật cường như thế. Nhưng không ai biết rằng giờ phút này, nàng khẩn trương đến mức độ nào.

“Nói lại một lần nữa cho ta nghe, con vừa nghĩ bậy bạ cái gì!” . Khuôn mặt nam tử trung niên vừa nãy đã dữ tợn, giây phút này càng thêm dọa người, đâu còn là khuôn mặt ôn hòa thường ngày nữa.

“ Phụ thân, nữ nhi nói, con không muốn thành hôn với Tam Hoàng tử, thỉnh phụ thân cùng hoàng thượng thành toàn.” Căng thẳng đến đâu, trong giọng nói của nàng tràn ngập kiên quyết.

“ Hổ nháo! Con nghĩ đây là một trò hề sao mà con muốn là được. Thánh chỉ ngày mai tới, con muốn toàn gia cùng con phạm thượng sao! Hôn nhân khi nào đến lượt con định đoạt!”

“ Phụ thân, đời này nữ nhi chỉ muốn một lòng một dạ với người con yêu cùng một chỗ, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu hạnh phúc bình an!”

“ Dựa vào cái gì mà con cho rằng Tam hoàng tử không thể đem hạnh phúc cho con?”

“ Dựa vào ngài không phải người con yêu.”

“ Người con yêu. Nói, mau nói cho ta, người yêu đại tiểu thư Tây Lăng Hầu hình dạng thế nào?” Nam tử trung niên dường như sắp không thể kiềm chế mà bùng phát..

Nữ tử thoáng sững người. Trên khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng thoáng chốc xuất hiện nét cười ngô nghê, khóe miệng khẽ nhếch, lại thoáng cau mày, như thể sắp đưa ra một quyết định trọng đại.

“ phụ thân, chàng là thư sinh, nhân trung long phượng. Chàng không thể cho con tất cả, nhưng nhất định cho con hạnh phúc!Người nữ nhi chọn, chắc chắn là tốt nhất. Đời này trừ khi bước lên kiệu hoa của chàng, nữ nhi không xuất giá.”

“ hừ, hạnh phúc? Con gặp gỡ bao nhiêu nam nhân mà dám nhận định hắn? Lam Lam, con là nữ nhi duy nhất dưới gối ta, phụ thân chỉ mong con đời này gặp được nam nhân tốt, đáng gửi gắm về sau. Tình yêu, phụ thân nói con hay, với con, đó chỉ là rung động. Một khi cảm giác rung động qua đi, con sẽ hối hận.” Nam tử trung niên thoáng khôi phục lại thần sắc hiền hòa của mình.

“ Phụ thân, người quyết định thế nào, nữ nhi cũng không thể gả cho ai khác…...” Nàng ngưng trọng, mày đẹp nhíu lại thật chặt. Đã như vậy, nếu không thể gả cho chàng, danh tiết có cái gì quan trọng. … “ Nữ nhi cùng chàng vĩnh kết đồng tâm, tuyệt không phân li!”

“ ba” một tiếng, năm dấu đỏ hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Viết đỏ đậm dần, lan rộng ra, khuôn mặt nàng thoáng đỏ bừng. Đau, buốt, nhưng nàng không rơi nước mắt, vì nàng biết, Tây Lăng Hầu phủ không dưỡng ra thứ bại hoại gia phong nhường này. Từ khi nào, nàng từ một tiểu thư khuê các tinh thông đạo lí, cầm, kì thi, họa, lại đồng dạng với cô nương bần gia thiếu giáo dưỡng như này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.