“Được người cứu đi
sao?” Lâm Tử Lộc thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, nếu thật sự tạo thành một
kết cục không thể vãn hồi, nàng cả đời cũng không thể tha thứ cho chính
mình. Nhưng nghĩ lại, rốt cuộc là ai đã cứu Tử Thần?
”Thu cô nương, thật sự là không có chút manh mối nào về người đã cứu Tử Thần sao?”
”Từ những vết thương trên thi thể của mười thị vệ, có thể khẳng định họ là
bị tiễn làm cho bị thương, cái loại tiễn này cực kỳ sắc bén, có rất
nhiều người hành tẩu giang hồ sử dụng nó, cho nên không thể biết được là ai. Theo ta thấy, nếu người trong giang hồ mang Lâm Tử Thần đi, có lẽ
là Lâm Tử Thần có thể bảo bối để bảo vệ tính mạng hắn.” Thu đưa ra một
suy luận.
Bảo bối có thể bảo vệ tánh mạng? nói như thế, nàng chợt nhớ tới Lâm Tử Thần trời sinh thính lực hơn người, có lẽ thật sự có
người nhìn trúng điểm này của hắn, muốn thu hắn làm đồ đệ cũng không
chừng. Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Tử Lộc cảm thấy an ủi hơn nhiều,
không phải là cổ trang những người gặp nguy hiểm mà bỗng nhiên được cứu
thường may mắn gặp được cao nhân sao? Rồi còn được truyền thụ lại võ
công hay y thuật xuất thần nhập hóa của họ cả đời nữa.
”Tô mỗ cho rằng Lộc huynh không cần lo lắng quá mức, có lẽ đây chính là số mệnh
của đệ ấy, hắn cũng nên có cơ hội để lịch lãm một chút, không phải sao?”
”Đệ đệ sẽ không có chuyện gì đâu, có thể hắn cũng giống như Lâm, được một
người tốt như nương tử cứu đi.” Lâm cũng nhịn không được nữa, mở miệng
trấn an nàng.
”Ngươi cho rằng ai cũng là người tốt giống như ta
sao? Được rồi, ta biết rồi, các ngươi không cố gắng cần tẩy não ta nữa.” Lâm Tử Lộc vung tay áo đứng lên, nhất thời cũng quên mất vừa rồi Lâm đã gọi nàng là nương tử trước mặt mọi người.
Tô Ngọc Li ánh mắt tối sầm lại, đây là lần thứ hai hắn nghe được Lâm gọi nàng là nương tử. Theo lý thuyết hai người này mới biết nhau bất quá chỉ có mấy ngày, sao họ lại
trở nên thân mật như thế, đêm qua hắn nhận được tin, hai người họ ngủ
cùng một gian phòng.
Hắn nhìn về phía Lâm, thấy Lâm Tử Lộc đứng
dậy, hắn cũng đứng dậy theo, mỗi cử chỉ đều mơ hồ tỏa ra khí chất cao
quý. Hắn thủy chung đoán không ra lai lịch của người này, rốt cuộc hắn
ta là thần thánh phương nào?
”Tô huynh, hai chúng ta muốn đi dạo
một chút, ngươi có muốn đi cùng hay không?” Lâm Tử Lộc cảm thấy mình cần ra ngoài giải sầu, để tiêu hóa lượng tin tức khổng lồ đã nghe được lúc
nãy.
”Hôm nay không được tiện lắm, Lộc huynh có cần mang theo mấy người hầu không?” Tô Ngọc Li cự tuyệt, hôm nay, hắn cũng nên đi tìm
tung tích của Tô Ngọc Kỳ rồi.
”Ta cùng Lâm đi là được, nhiều
người ngược lại không tiện cho việc di chuyển, dù sao cũng đa tạ Tô
huynh.” Lâm Tử Lộc lôi Lâm cùng đi ra ngoài, rời đi rất nhanh, nên họ
không nghe rõ lời của Vương chưởng sự ở phía sau.
Đợi nàng bước
đến cửa chính của Lưu Bảo Trai, nàng mới từ từ hồi tưởng lại lời Vương
chưởng sự nói, hắn hình như nói: “Lộc công tử, cửa trước không đi được
a!”
Đúng vậy, cửa trước không đi được, sao nàng có thể quên
chuyện quan trọng như thế cơ chứ, cửa chính không phải bị người vây kín, đến một giọt nước cũng không lọt sao?
Những người này nghe danh
Tô Ngọc Li mà đến, ở trước cửa chờ, hi vọng gặp được Tô công tử một lần, không nghĩ tới vừa mới sáng sớm đã có hai vị công tử xuất hiện, cả hai
phong độ đường hoàng, nhất thời họ cũng phân biệt không rõ vị nào là Tô
công tử.
”Tử y công tử kia chính là Tô công tử đi, quả thật là tuấn mỹ có một không hai.”
”Công tử mặc y phục màu xanh mới là Tô công tử, vừa nhìn qua đã thấy là một người nho nhã.”
”Không đúng, không đúng. . .”
Lâm Tử Lộc thấy vậy trợn mắt há mồm, không phải chỉ là một người dễ nhìn
tới từ đế đô thôi sao? Sao họ lại có phần kích động lớn như vậy?
Lâm Tử Lộc không hề biết, ở Ngự Quốc, An Nhạc huyện ở phía Nam biên cảnh,
kề bên U Quốc, cách cách xa đế đô tận vạn dặm, nó giống như một địa
phương chim không thể đẻ trứng, được người đế đô để ý chính là một vinh
hạnh cho người ở nơi này.
”Khụ khụ, các vị hai chúng ta không
phải Tô công tử mà các ngươi muốn tìm.” Để đi qua được cánh cửa này, Lâm Tử Lộc mở miệng giải thích.
”Thì ra không phải là Tô công tử.”
”Theo ta thấy hai vị này hẳn là bằng hữu của Tô công tử, tới từ đế đô.”
”Ta cũng nghĩ như vậy a.”