Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 22: Chương 22: Đấu Giá, Nương Tử Của Ta Thật Là Lợi Hại




Trong đám người lại một lần nữa nổ tung, kịch liệt thảo luận thân phận của Lâm Tử Lộc và Lâm.

Lâm Tử Lộc lau mồ hôi trên trán, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Lâm: “Tiểu Lâm tử, chúng ta đây là bị người vây xem sao?”

”Hẳn là vậy.” Lâm hai đầu lông mày nhăn lại, hắn không thích bị nhiều người nhìn chăm chú như thế này chút nào.

”Ngươi nói xem chiết phiến của ta đáng bao nhiêu bạc?” Lâm Tử Lộc lại hỏi hắn.

”Hai mươi văn tiền, nương tử ngươi mua nó không phải là tốn có hai mươi văn tiền hay sao?” Lâm thật sự là không giải thích được tại sao nàng lại hỏi hắn câu hỏi này.

Lâm Tử Lộc cười tặc một tiếng, đẩy cửa chính ra, chạy vào bên trong, lưu lại Lâm vẻ mặt mờ mịt không hiểu nàng đang muốn làm gì, ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ.

Ước chừng sau thời gian nửa ly trà nhỏ, Lâm Tử Lộc mới mở cửa đi ra ngoài, hướng về phía Lâm nở một nụ cười thần bí.

”Tiểu Lâm tử, kế tiếp chính là thời khắc để ngươi chứng kiến một kỳ tích mà ta đã hao tâm chuẩn bị.”

”Các vị, các vị, mời yên lặng một lúc nghe ta nói.” Lâm Tử Lộc cố ý đè thấp giọng nói, để khiến cho người nghe cảm thấy tò mò, mọi người cũng phối hợp ngừng thảo luận.

”Tô công tử là bằng hữu của chúng ta, lần này đến đây An Nhạc trấn là vì có chuyện quan trọng phải làm.”

Mọi người phụ họa gật gù cái đầu, việc tìm kiếm Tô nhị công tử đúng là một chuyện đại sự.

”Cho nên các vị ngày ngày vây ở đây cũng là điều không nên, sẽ ảnh hưởng không tốt tới việc làm ăn của Lưu Bảo Trai.”

Mọi người lắc đầu, quyết tâm gặp được Tô Ngọc Li cho bằng được trong lòng bọn họ ai cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

”Ảnh hưởng tới việc làm ăn sẽ khiến cho Tô công tử được một trận đau đầu nữa, vì ngoài việc phải tìm kiếm tung tích của đệ đệ, huynh ấy còn phải bận tâm đến chuyện này nữa. Tô công tử là vạn bất đắc dĩ nên đành nhờ ta đến đây thỉnh cầu các vị đại gia, không nên ở chỗ này tụ tập đông người, mời các vị trở về nhà của mình.”

Mọi người đồng loạt thở dài, họ không muốn Tô công tử tức giận, nhưng họ lại không đành lòng rời đi.

”Ta đây thấy các vị đại gia ngưỡng mộ Tô công tử như thế, ta đã nhờ Tô công tử đề hai câu thơ trên cái chiết phiến này, ta liền lấy nó ra cho mọi người xem.”

Lâm Tử Lộc nhẹ nhàng mở chiết phiến trong tay ra, hiện ra những nét chữ rồng bay phượng múa, trên đó viết: minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu. Đề tên: Tô Ngọc Li. Mấy câu thơ này vừa lúc phù hợp với cảnh sắc u tĩnh được vẽ trên chiết phiến.

Mọi người còn chưa kịp thấy rõ, Lâm Tử Lộc đã nhanh tay thu chiết phiến.

Lập tức có người tỏ vẻ bất mãn nói: “Công tử, chúng ta còn chưa thấy rõ, sao ngài đã cất nó đi?”

”Chúng ta mới chỉ liếc một cái, chưa còn có nhìn kỹ mà.”

”Nhìn một cái làm sao đủ được, ta thật muốn mang nó đi giấu.”

”Hay công tử đem nó bán cho ta đi.”

Vừa nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Tử Lộc liền vui mừng như hoa nở, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tức giận: “Không được, đây là chiết phiến tùy thân của Tô huynh, sao ta có thể bán cho người khác?”

Cái gì? Chiết phiến tùy thân? Vậy thì càng phải mua, trong đám người nổi lên sóng to gió lớn, ai cũng tranh giành muốn mua cho bằng được.

”Các ngươi cũng đừng cãi cọ, ta xem các ngươi không mua được sẽ không bỏ qua, chắc sẽ tiếp tục chắn ở đây không cho chúng ta ra cửa mất.” Lâm Tử Lộc vẻ mặt khó xử.

”Ta nghĩ thế này, nếu ta đem nó bán cho bất kỳ một người trong các vị cũng là không công bằng, hay là các vị ra giá đi, ai ra giá cao nhất ta liền bán cho người đó vậy.

Nàng vừa dứt lời, đã có người ra giá: “Một lượng bạc.”

”Hai lượng!” người ra giá đều là tiểu thư phú quý, tất nhiên họ sẽ không keo kiệt.

”Bốn lượng!”

. . .

”Đoạn phủ tiểu thư của chúng ta ra giá mười lượng!” một giọng nói kiêu căng bỗng chen ngang.

Vừa nghe là Đoạn phủ tiểu thư, mọi người cũng không dám tham gia cuộc đấu giá này, tựa hồ Đoạn phủ này có lai lịch khá lớn, họ không dám trêu chọc.

Lâm Tử Lộc vui vẻ đem chiết phiến giao cho một nha hoàn của Đoạn phủ, vừa hướng về phía Lâm đang đứng ở một bên cười với hắn một cái, vừa đưa tay ra nhận lấy tiền.

Lâm cũng nở lại một nụ cười tự hào với nàng, không nghĩ tới nương tử của hắn lại lợi hại như thế, câu thơ kia vừa nhìn hắn cũng biết là chính nàng viết, tuy rằng người đề tên thật sự là Tô Ngọc Li. Chẳng qua là hai câu thơ này, hay như vậy thế nhưng hắn chưa từng có nghe qua, chắc là nương tử tự mình nghĩ ra, nàng thật là có tài văn chương.

Nhưng vì sao? Vì sao hắn có hiểu được hàm ý trong hai câu thơ này? Không phải nương tử hay mắng hắn rất ngốc sao? Mấy ngày nay, hắn thật giống như đột nhiên biết được rất nhiều thứ, thật là kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.