Mấy người đứng ở bên ngoài Mễ Kỳ Lâm, đều ngơ ngác chăm chú nhìn cảnh tượng rầm rộ trước đại môn.
Thật nhiều người ngồi ở trước cửa Mễ Kỳ Lâm cắn hạt dưa, để đợi tiểu nhị kêu tên tới lượt mình.
“Bọn họ... Đều đang chờ dùng bữa tối sao?” Liên Nhi trừng to hai mắt, còn chưa từng thấy qua cửa tiệm nhà ai đông khách đến mức độ này.
“Ân, bọn họ đang phải xếp hàng.” Lâm Tử Lộc cũng cảm thấy tự hào khi thấy tửu lâu của mình được nhiều người chào đón.
“Ôi chao, ai, ôi, tiểu bạch thỏ, hôm nay ngươi có thể lại mời ta ăn một bữa nữa không?” Tức Mặc Hành Vân từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của lẩu, chân chó đi đến bên người Lâm Tử Lộc mở lời.
“Ngươi không thấy có nhiều người xếp hàng sao? Muốn ăn thì tự mình đi xếp hàng đi.” Lâm Tử Lộc mới mặc kệ hắn.
“Đi thôi, Liên Nhi, ta trước mang ngươi đi tham quan.” Lâm Tử Lộc dắt tay Liễu Xu Liên, nhanh chóng đi vào bên trong, bỏ lại phía sau bà người phía sau không quản.
Quân Lâm u oán nhìn chằm chằm hay tay trong tay của hai người nữ nhân kia, nơi đó rõ ràng là thuộc về hắn.
Quân Lâm không thể trút giận lên người Lâm Tử Lộc, vì thế Tức Mặc Hành Vân đã trở thành người chịu tội thay, khí tức u oán cường đại trên người Quân Lâm ép Tức Mặc Hành Vân thở không nổi, hắn bôi dầu lên chân, nhanh nhẹn chạy theo sát sau lưng Lâm Tử Lộc.
“Chủ nhân, ngài đã tới.” Lần này Trần chưởng quỹ đã không còn có bận tối mày tối mặt như lần trước nữa, hết thảy sự vụ đều đã đi vào quỹ đạo.
“Uh, ta ngày mai phải rời khỏi huyện An Nhạc, ta lần này tới là có chuyện nói với Trần điếm trưởng, ồ không, phải là dặn dò một chút sự tình mới đúng.” Lâm Tử Lộc bỏ qua Tức Mặc Hành Vân dán sát ở bên cạnh, tự nhiên nói chuyện cùng Trần điếm trưởng.
“Chủ nhân phải về kinh đô sao? Còn nữa điếm trưởng... là loại chức vụ gì?” Tin tức lượng mới thật nhiều, Trần điếm trưởng hỏi ra hai cái vấn đề.
“Ngày mai ta phải trở về kinh đô, về phần điếm trưởng, chính là ý tứ quản lý một căn tửu lâu đó, về sau Mễ Kỳ Lâm này là do Trần điếm trưởng toàn quyền quản lý rồi.” Lâm Tử Lộc cảm thấy công việc của một điếm trưởng tương đối phù hợp với Mễ Kỳ Lâm của nàng, dù sao đây chỉ là một tên gọi từ thời hiện đại.
Nàng lại kéo Liễu Xu Liên qua, giới thiệu nói: “Bên cạnh ta là tổng quản của Mễ Kỳ Lâm, Liễu Xu Liên.”
“Ra mắt Liễu tổng quản.” Trần điếm trưởng cung kính hướng về phía Liễu Xu Liên hành lễ, hắn biết Liễu Xu Liên chính là hoa khôi của Túy Yên Lâu, nhưng lúc này nàng ta đã đứng ở bên người chủ nhân, tất nhiên là có thân phận bất đồng, hắn không dám có một tia bất kính.
Liễu Xu Liên gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh tiếp nhận hành lễ của hắn.
“Kế tiếp ngươi giới thiệu sự tình trong tửu lâu cho Liễu tổng quản, sau này mỗi tháng đều phải báo lại việc làm ăn của tiệm cho Liễu tổng quản, nếu có chuyện gì chúng ta sẽ lại phái người liên hệ với Trần điếm trưởng.” Lâm Tử Lộc dặn dò những lời này xong, liền xoay người muốn đi tìm Quân Lâm.
Trước đây nàng vẫn chưa nói qua sự tình ở Mễ Kỳ Lâm cho Liễu Xu Liên biết, bởi vì nàng muốn hai bọn họ tự tiếp xúc với nhau, coi như đây là một lần khảo nghiệm đi.
“Dặn dò xong rồi sao?” Quân Lâm không có đi vào cửa, chỉ dừng chân ở hậu viện Mễ Kỳ Lâm, phong cảnh của nơi này có thể coi như là lịch sự tao nhã.
“Ta để cho Liên Nhi đi rồi, ta mới lười nghe những chuyện đó.” Lâm Tử Lộc ngồi xuống ghế đá, cầm một miếng điểm tâm làm bằng hạnh nhân lên, chỉ muốn nhanh chóng nhét vào miệng.
“Thực là lười.” Miệng Quân Lâm mặc dù là như thế, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Quân Lâm sủng nịch xoa đầu Lâm Tử Lộc, đêm nay nàng không có cột tóc, mà chỉ dùng một sợi dây lưng màu xanh nhạt buộc lại vài sợi, những phần còn lại đều tùy ý xõa xuống trên thân thể nàng.
“Ngươi nói xem, kinh đô... là một loại địa phương như thế nào?” Lâm Tử Lộc nhìn về phía Quân Lâm, muốn từ trong con ngươi đen như mặc ngọc của hắn tìm được đáp án mà mình muốn.
“Đối với một số người mà nói, nơi đó có thể là thiên đường của nhân gian, nhưng với một số người khác mà nói, đó thể là đầm rồng hang hổ, Nguyệt nhi có sợ không?”