Tinh thần Lâm Tử Lộc khá phấn chấn, trên mặt nàng là nụ cười thoải mái, lúc này Quân Lâm đang nhớ tới lời nói tối hôm qua của nàng.
Nàng nói, nàng đương nhiên là sợ, nhưng mà nàng vẫn sẽ đến kinh đô, nhân sinh trên đời không nên vì chút sợ hãi mà trì trệ không tiến lên phía trước, nếu vậy sớm hay muộn ngươi sẽ bị thế gian lãng quên.
Nguyệt nhi của hắn càng lúc càng hấp dẫn, hắn định muốn hảo hảo khai quật bảo tàng trên người nàng.
Bởi vì có hai nữ tử nên bọn họ mua một chiếc xe ngựa, lúc này bốn người ngồi trong xe ngựa, hai nam, hai nữ, có đôi có cặp.
Tức Mặc Hành Vân lười nhác nhắm mắt dưỡng thần, Liên Nhi thì đang vén rèm nhìn cảnh vật phía bên ngoài, Dạ Ẩn thì ở bên ngoài đánh xe, hai người Lâm Tử Lộc và Quân Lâm nhìn nhau, không ai nói gì.
Trên cơ bản Lâm Tử Lộc đang cảm thấy rất khó chịu, xe ngựa này là được mua ở huyện An Nhạc, chất lượng tự nhiên là không thoe kịp mấy loại xe ngừa được đặt riêng ở kinh đô rồi, hơn nữa, đối với loại người chưa làm quen với xe ngựa như Lâm Tử Lộc mà nói, cuộc hành trình này thật sự là xóc nảy quá sức chịu đựng rồi, bụng nàng khó chịu, nàng đang cố kìm nén cảm giác buồn nôn trong người.
Quân Lâm luôn luôn nhìn chằm chằm Lâm Tử Lộc, một là vì sắc mặt Lâm Tử Lộc không tốt, hai là vì Lâm Tử Lộc đã đổi về nữ trang, nàng nói lão bản Mễ Kỳ Lâm là ngọc phiến công tử, bình thường nàng vẫn nên lấy thân phận Lâm Tử Lộc để hành tẩu.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu tím nhạt, dưới chân váy và vạt áo đều được thêu hoa Ngọc Lan, trông rất sống động, càng làm nổi bật khí chất thanh lệ của nàng.
Quân Lâm luôn dừng mắt trên người nàng, tự nhiên là nhìn ra sự khó chịu của nàng, hình như đầu nàng đang choáng váng, vốn hắn định đợi xem, đến khi nào thì nữ nhân quật cường kia chủ động hướng về phía hắn cầu cứu, hắn muốn trừng phạt nàng một chút cho đỡ tức, ai bảo từ lúc lên xe ngựa đến giờ nàng vẫn bỏ lơ hắn, nhưng chung quy vẫn không nhẫn tâm nhìn nàng bị hành hạ thêm nữa.
“Ngừng.”
Xe ngựa ngừng lại, mấy ánh mắt nghi hoặc đồng loạt nhìn về phía Quân Lâm.
Sắc mặt Quân Lâm không thay đổi, lạnh nhạt phun ra một câu: “Ta mệt mỏi.”
“Phốc.” Lâm Tử Lộc rất không phúc hậu cười ra tiếng, hắn đang ngồi trong xe ngựa, có cái gì đâu mà phải mệt mỏi.
Tức Mặc Hành Vân mở to ánh mắt mông lung, giận dữ trừng Quân Lâm, người kia lại làm phiền giấc ngủ của hắn.
Quân Lâm lười giải thích nhiều, chỉ nói đơn giản: “Ta không muốn ngồi xe ngựa, nàng đi cùng ta.”
Nói xong lôi kéo Lâm Tử Lộc xuống xe, trên hai người trên xe ngựa vén mành lên, nhô đầu ra, một mặt lờ mờ bức bách.
Quân Lâm hướng về phía Dạ Ẩn, liếc mắt ra hiệu, Dạ Ẩn nghe lệnh mang theo Tức Mặc Hành Vân và Liễu Xu Liên đi trước.
Lâm Tử Lộc đứng xuống đất liền thấy thoải mái hơn, hít sâu vài, cảm thấy bản thân mình như được sống lại: “Tiểu Lâm Tử, không nghĩ tới ngươi cũng giống như ta, ngồi không quen xe ngựa, nếu không người trực tiếp dùng khinh công mang ta đến kinh đô, như vậy sẽ bớt được nhiều việc.”
Quân Lâm chậm rãi đi theo phương hướng xe ngựa vừa mới rời đi, lưu lại cho Lâm Tử Lộc một cái gáy.
“Ôi chao, ai, ôi! Ngươi đợi ta với chứ!” Lâm Tử Lộc thấy hắn không có ý định đợi nàng, đành phải vội vàng đi theo, nàng không biết đường nha.
“Khinh công nếu là vạn năng, còn cần ngựa làm gì?” Giọng nói đầy từ tính của Quân Lâm đột nhiên truyền đến.
Lâm Tử Lộc cắn cắn ngón tay: “Không thể trực tiếp bay đến kinh đô sao?”
“Nàng cho là ai cũng giống ta sao? Nếu là người bình thường thì bay đến kinh đô, nửa cái mạng cũng không còn rồi.” Mặc dù giọng nói Quân Lâm rõ ràng không mang theo chút tình cảm gì, nhưng Lâm Tử Lộc vẫn cảm thấy hắn là đang cố tình khoa khoang.
“Hừ, chỉ biết nói mạnh miệng, bằng không ngươi mang ta đến kinh đô đi!” Lâm Tử Lộc xoay đầu đi, lén lút thè lưỡi.
Nghe được chất vấn của nàng, Quân Lâm cũng không có tức giận, hắn thừa biết nàng đang cố khích tướng hắn, nhưng hắn tình nguyện trúng kế của nàng, không phải sao?
Hắn tươi cười bế ngang nàng. Nàng quả nhiên ngay lập tức đưa tay ôm cổ hắn, trong mắt là ý cười đắc ý khi thấy âm mưu của mình được thực hiện thành công