Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 13: Chương 13: Lộc Huynh Tìm Lộn Người Rồi




Tô Ngọc Li không muốn quấy rầy bọn họ, xoay người rời đi, gió nhẹ khẽ lướt qua khiến tay áo hắn tung bay, như trích tiên đang dạo bước chốn trần gian.

Lâm Lộc khi phục hồi tinh thần, lại nhìn chính là cảnh tượng như thế, nàng hai bước cũng thành một, nhanh chóng đuổi theo Tô Ngọc Li. Lâm ở một bên bĩu môi, căm giận nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Ngọc Li, cũng đi theo.

Tô Ngọc Li chân thành ngồi xuống, Lâm Lộc liền hào khí đặt mông ngồi ở vị trí đối diện, Lâm rầu rĩ không vui đứng phía sau nàng.

”Mới vừa rồi đa tạ công tử xuất thủ cứu giúp.” Nàng hướng Tô Ngọc Li chắp tay.

”Đó là thuộc hạ Tô mỗ lỗ mãng, va chạm hai vị, thật sự có lỗi.” Tô Ngọc Li miệng cười khách khí, tay bưng lên ly trà được làm bằng bạch ngọc.

”Tô mỗ lấy trà thay rượu, đến bồi tội hai vị.”

Trà còn không có đến tay, chỉ thấy Lâm Lộc mở ấm trà ra, chóp mũi để sát vào ngửi, lông mi dày và dài giống cánh quạt, Tô Ngọc Li còn chưa kịp thu hồi ánh mắt đang ngắm nhìn nàng, Lâm Lộc liền dùng hai tròng mắt linh động trong suốt giống như lưu ly nhìn hắn.

”Tô công tử, trà này sợ là ngươi mất không ít công phu mới có được đi, hương trà đúng là hiếm có, thấm vào tận ruột gan.” Lâm Lộc mở miệng, biểu tình thích ý.

”Công tử cũng hiểu biết trà sao?” Tô Ngọc Li thích không nhiều thứ, trà chính là một trong số đó.

”Hiểu sơ, hiểu sơ mà thôi.” Lâm Lộc nhanh chóng xua tay. “Ta thích hưởng thụ, tự nhiên cái gì cũng đều hiểu biết chút ít.”

”Công tử thật sự là hiểu biết rộng.”

”Có một câu vẫn là nên nói cho Tô công tử nghe, trà này vị quá nồng, cũng không thích hợp với công tử.” Lâm Lộc lấy một cái chén, rót cho mình một ly trà, nước trà ở trong chén ngọc, trong veo, nàng nhấp một ngụm, mùi thơm ngào ngạt, rất lâu cũng không tiêu tan.

”Vì sao?” Tô Ngọc Li nhìn động tác thưởng thức trà của nàng, trên mặt cũng không có chút biến hóa, hỏi.

”Tô công tử hàng năm đều phải dùng dược đi.” Lời này vừa nói ra, Tô Ngọc Li không khỏi nhíu mày, sát khí chung quanh nổi lên.

”Các vị đại ca đừng xúc động a.” Lâm Lộc cảm giác cổ nàng lạnh lẽo.

”Tô công tử, từ nhỏ cái mũi của ta vẫn luôn linh mẫn hơn người thường, tuy rằng thuốc này bị hương trà che dấu, ta vẫn có thể ngửi ra.”

”Ha ha.” Tô Ngọc Li đột nhiên cười ra tiếng, ánh mắt sáng ngời như trăng rằm, nốt ruồi nơi khóe mắt hơi run rẩy, đẹp không sao tả hết.

”Tô công tử, chắc hẳn ngươi cũng biết, trà sẽ hòa tan dược tính, không nên dùng chúng cùng nhau.”

Lâm Lộc nháy mắt, cảm giác sắp có nguy hiểm ập đến, bốn phía ẩn ẩn truyền đến thanh âm nuốt nước miếng, nghĩ thầm rằng, thị vệ ở đây sẽ không phải đều trộm ái mộ Tô công tử chứ? Bất quá Tô công tử thật đẹp, cũng không thể trách định lực của bọn họ được.

”Tại hạ Tô Ngọc Li, không biết công tử xưng hô như thế nào?”

”Gọi ta Lộc công tử là được, về phần vị phía sau này, kêu Lâm đi.” Lâm Lộc nhớ ra chuyện đại sự, vỗ đùi đứng lên, đem Lâm phía sau lưng kéo tới trước mặt Tô Ngọc Li.

”Tô công tử, ta chính là trèo non lội suối, thiên tân vạn khổ mới đem lệnh đệ của ngươi trở về được đó.”

”Chuyện này...”

”Tô công tử, không cần cảm tạ ta, đây đều là việc nên làm, ta biết ngươi vì tìm kiếm đệ đệ mất không ít công phu.”

”Không...”

”Ta cũng biết ngươi sốt ruột, như vậy đi, thù lao thì ta không cần, giúp ta một việc hẳn là có thể chứ?”

Tô Ngọc Li bất đắc dĩ nói: “Lộc huynh, vị này không phải xá đệ.”

”Cái gì? Làm sao có thể? Ta cảm thấy được hai người các ngươi bộ dạng rất giống nhau a.” Dứt lời đem Lâm tới bên cạnh Tô Ngọc Li.

Lâm Lộc nhìn trái rồi lại nhìn phải, chỉ cảm thấy được hai người này là huynh đệ, rõ ràng giống nhau mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.