Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 12: Chương 12: Lưu Bảo Trai, Đừng Cho Là Bọn Ta Dễ Khi Dễ




”Ngươi đã đoán ra được, ta đây cũng không muốn gạt ngươi nữa, kỳ thật a, Tô huynh tìm chúng ta đến là để hỗ trợ huynh ấy tìm đệ đệ.” Lâm Lộc lại gần nói nhỏ vào tai gã sai vặt, thần bí nói: “Đây chính là cơ mật, ngàn vạn lần không thể lộ ra.”

Thấy hai người bọn họ đứng gần nhau như vậy, Lâm phía sau yên lặng nhăn mi lại, khẩn trương nắm tay.

” Tiểu nhân hiểu được.” Gã sai vặt vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Lộc, bây giờ đã nhận định nàng là một đại nhân vật tới từ đế đô.

” Hiểu được rồi, vậy ngươi còn không mau mang ta đi tìm công tử nhà các ngươi?” Lâm Lộc thu hồi chiết phiến, gõ đầu hắn một cái.

” Chính là, chính là ...” Chính là hạ nhân như chúng ta không có tư cách tiếp cận công tử.

Còn chưa nói xong đã bị Lâm Lộc đánh gãy: “Còn cái gì nữa, chậm trễ chuyện quan trọng của công tử, ngươi chịu trách nhiệm sao?”

Gã sai vặt biết tính quan trọng cửa sự việc, nhanh chóng dẫn hai người bọn họ đi vào bằng cửa sau của Lưu Bảo Trai.

Lưu Bảo Trai không hổ là không hổ là hiệu cầm đồ đệ nhất Ngự quốc, tiến vào trong viện, Lâm Lộc cũng cảm giác được, đập vào mặt nàng là một cỗ hơi thở, là hơi thở của bạc a.

Lâm theo sát phía sau Lâm Lộc, thấy nàng không ngừng nhìn chung quanh, đối với mỗi một vật đều thèm nhỏ dãi.

Nương tử, nàng thích mấy thứ này sao?”

Lâm Lộc hai mắt tỏa ánh sáng:“ Vô nghĩa, bạc ai không thích.”

Nói xong nhìn thấy gã sai vặt vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng sửa lại lời nói:“Ta là nói, sách quý đằng kia ai không thích cơ chứ, có câu nói, trong sách đều có bảo vật a.”

Lâm Lộc nâng bước đi về phía trước, không nghĩ tới hậu viện Lưu Bảo Trai lại bố trí lịch sự tao nhã như thế, đình nhà thuỷ tạ, tiếng chim hót, mùi thơm của hoa cỏ đều đủ cả.

Cách đó không xa, một chòi nghỉ mát hấp dẫn ánh mắt nàng, ánh mặt trời rục rõ rơi trên đỉnh đình, ngói lưu ly màu xanh nhạt lúc này phá lệ chói mắt.

Đến gần, trong đình có một người đang ngồi, áo trắng hơn tuyết, người đó không phải chính là Tô công tử nàng đang tìm sao?

Nàng nhất thời tinh thần tỉnh táo, chạy nhanh tới chỗ hắn, nhưng lại bị hai bóng đen ngăn lại. Đao sắc bén đặt trên cổ nàng, chỉ cần nàng động sẽ đi đời nhà ma ngay lập tức.

” Hai vị đại ca, đừng nóng a, động một chút là dùng vũ lực là không tốt đâu, làm ta bị thương thì sao?” Lâm Lộc hút một ngụm lãnh khí, vẻ mặt cầu xin nói.

” Các ngươi buông nàng ra, buông nàng ra!” Lâm vội vàng tới, thấy Lâm Lộc gặp nguy hiểm, xông lên muốn đoạt đao trong tay bọn họ.

Lâm nội công bị mất hết, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ, nháy mắt đã bị một thị vệ dẫm trên mặt đất. Vừa thấy cảnh này, gã sai vặt sợ hãi, bỏ chạy.

” Ai~~~, đại ca, đừng cho là bọn ta dễ khi dễ, ngươi có biết chúng ta là ai không? Ngươi có biết hắn là ai không? Đây chính là Nhị thiếu gia của các ngươi a.” Sợ Lâm bị đánh đến bị thương, Lâm Lộc vội vàng nói.

Ai ngờ thị vệ kia căn bản không thèm để ý nàng.

”Ngươi, ngươi có biết đắc tội chúng ta có kết cục gì không?” Lâm Lộc hổn hển lên tiếng.

”Hả? Có kết cục gì?”

Giọng nam tao nhã từ phía sau phiêu đãng theo gió truyền đến.

Lâm Lộc căn bản không có chú ý tới Tô Ngọc Li, thấy thị vệ buông tay, nàng cho là thị vệ sợ hãi, liền nói thêm: “Ta cho ngươi biết, Tô công tử các ngươi nếu biết các ngươi đối đãi với đệ đệ của hắn như vậy, chắc chắn sẽ lột da các ngươi, rút gân các ngươi.”

Nàng đi đến chỗ Lâm, dìu hắn đứng lên, cẩn thận phủi bụi dính trên người hắn, căn bản không rảnh quay đầu lại xem là ai vừa lên tiếng. Mà Lâm cúi đầu nhìn chằm chằm Lâm Lộc đang bận rộn giúp mình, trong mắt sóng ngầm mãnh liệt.

Tô Ngọc Li lẳng lặng đứng cách xa bọn họ chừng mười bước chân, nhìn hai người trước mắt, bọn họ giống như ở trong một thế giới riêng, người khác không thể quấy rầy.

Thật là có ý tứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.