Thanh âm lạnh lùng vừa vang lên, tất cả mọi người trong đại điện đều hoảng hốt, sau một hồi mới hồi phục lại, kinh ngạc nhìn Nhạc Vũ.
Ninh Càn Khôn đang ngồi trên đài cao, ánh mắt cũng có chút lập loè.
Lão nhìn sang Huống Vân Hoa đang bị Chiến Tuyết dùng Thiên Ti Tuyết Kiếm lăng trì rồi mới âm trầm quay sang Nhạc Vũ:
- Ngươi có biết vừa nói với ai không?
Vừa dứt lời, một hồn áp cường hoành như núi ập vào trong điện. Thần sắc Nhạc Vũ khẽ động, lạnh nhạt nhìn Ninh Càn Khôn. Hồn lực của người này chỉ kém Nông Dịch Sơn, khiến hắn như hãm vào biển sâu không thể hô hấp. Tuy nhiên đối mặt Nông Dịch Sơn, hắn chỉ biết cảm giác bất lực, nhưng với người trước mặt thì không phải không thể kháng cự, càng ẩn ước có cảm giác miệng cọp gan thỏ.
Thầm lắc đầu, Nhạc Vũ khép hờ mắt, thần sắc vẫn lạnh nhạt.
- Ta nói quỳ xuống! Không có nghe thấy sao?
Đồng tử Ninh Càn Khôn co rút lại, lồng ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt lóe lên sát cơ nhìn qua Nhạc Vũ, hồn lực tràn ngập trong điện cũng dần dần cuồng bạo.
Nhạc Vũ cười lạnh, trong tay sử ra một kiếm quyết điều khiển Phong Nha kiếm vạch nên một quỹ đạo mỹ lệ nhẹ nhàng chém bay đầu một tu sĩ Kim Đan bị trong thương, sau đó triệt để xoắn nát Kim Đan.
Trần Đông thấy thế lập tức biến sắc, đang định lên tiếng ngăn cản thì bị mấy trưởng lão Nguyên Anh nhìn vào nên bất đắc dĩ dừng bước.
Nhạc Vũ thu kiếm, vẫn không hề nhìn qua người tu sĩ Kim Đan vừa vẫn lạc, chiếu thẳng vào Ninh Càn Khôn.
- Vẫn không chịu quỳ?
Một khí tức khẩn trương tràn ngập trong điện, tất cả mọi người đều nhìn vào Nhạc Vũ, có phần phẫn nộ nhưng nhiều hơn là sợ hãi, cảm thấy tu vi thiếu niên này tuy thua xa Ninh Càn Khôn nhưng còn đáng sợ hơn mấy vị trưởng bối Nguyên Anh trong tông môn.
Ninh Càn Khôn im lặng một hồi, trên mặt cũng không hề có biểu hiện, chỉ có chiếc tay ghế bị lão xoắn nát, gây nên một tiếng vang khắp đại điện, đồng thời ánh mắt lóe lên dữ tợn:
- Đồ nhãi ranh cũng dám cuồng ngôn! Ngươi cũng biết chỉ cần ba nhịp thở là ta có thể lấy mạng ngươi! Người của Phù Sơn tông có thể giết nhưng không thể nhục!
Nhạc Vũ nhếch miệng, xuất ra Đại tiên thiên huyền băng Ly Hỏa chân khí, ngay lập tức chuyển hóa ngưng tụ rồi đánh ra một đạo Băng Diễm tuyệt quang và một đệ tử Kim Đan khác của Phù Sơn tông. Tu sĩ Nguyên Anh bên cạnh vô thức định viện thủ , mới vừa tế ra pháp bảo thì lập tức bị đánh thành một mảnh bụi băng. Trong nháy mắt một thanh phi kiếm tử sắc không hề báo trước phá không bay ra, mũi kiếm chỉ ngay vào ngực trưởng lão Nguyên Anh vừa ra tay, ẩn ước còn áp chế hai Nguyên Anh còn lại.
Nhạc Vũ lạnh lẽo nhìn về Ninh Càn Khôn.
- Cứ kéo dài qua mười hơi thở thì ta sẽ giết thêm một người Phù Sơn tông, quỳ hay không?
Lồng ngực Ninh Càn Khôn lại càng phập phồng kịch liệt. Lão miễn cưỡng đè nén nỗi uất hận lẫn không cam lòng trong lồng ngực, nhìn qua cả đại điện thì thấy tuyệt đại đa số ánh mắt hoặc là cầu khẩn hoặc là thống hận.
Trong lòng của lão lại càng tức giân, oán hận những đệ tử này không biết tốt xấu, hận lòng người khó dò, càng hận bản thân bất lực, gương mặt vốn bình tĩnh trở nên méo mó.
Sau một lát, Ninh Càn Khôn thở dài, bước từng bước chậm rãi xuống đài, tới trước mặt Nhạc Vũ, chán nản quỳ rạp xuống đất.
Ánh măt Nhạc Vũ chớp lên, thần sắc bình tĩnh nhìn xuống dưới, dường như không ý thức được người quỳ trước mặt mình là cường giả tuyệt đỉnh danh chấn một phương.
Tay phải của hắn sử ra một kiếm quyết, điều khiển Phong Nha kiếm lơ lửng trước cổ Ninh Càn Khôn.
- Mời Phù Sơn Tông chủ tự sát tạ tội!
Thần sắc Ninh Càn Khôn lại biến đổi, ánh mắt như sói nhìn về Nhạc Vũ, một lúc lâu sau mới lạnh giọng:
- Nhãi ranh, ta không biết hành động lần này có phải ý của Chưởng giáo các ngươi! Bất quá theo ý ta, Quảng Lăng tông tốt nhất là đưng ép người quá đáng! Thật sự cho rằng Ninh Càn Khôn ta không dám liều chết đánh cược một lần?
Nhạc Vũ cũng không trả lời, Phong Nha kiếm xoáy trảm mà ra, lần này là chém đứt đôi một đệ tử Linh Hư cảnh, sau đó lạnh nhạt nhìn qua:
- Ta nói rồi, mỗi lần ngươi kéo dài mười nhịp thở thì ta trảm một người! Nếu muốn bỏ chạy thì tru diệt toàn bộ.
Ninh Càn Khôn hực lên một tiếng, Huyền dương Thái Cực đột nhiên bạo xuất khiến không gian xung quanh nứt nẻ như võng khuếch tán ra bốn hướng, mấy đệ tử Linh Hư cảnh không kịp né tránh đều bị xoáy thành hai mảnh.
Trong khoảnh khắc, Ninh Càn Khôn đã cưỡng ép đả thông bích chướng không gian.
Nhạc Vũ không hề có chút bất ngờ, lấy ra Long Tước phiến sớm đã đề tụ Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí rồi phất về phía trước một cái. Chỉ thấy pháp lực quanh thân Ninh Càn Khôn lập tức tiêu tán, bích chướng không gian đang vỡ ra cũng khôi phục như thường.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại ném ra Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn rồi biến lớn mười trượng ép xuống Ninh Càn Khôn.
Ninh Càn Khôn vừa nâng Huyền dương Thái Cực đồ lên thì Long Tước phiến lại phất lên một lần nữa.
Sau khi ngũ sắc quang hoa tán đi thì Huyền dương Thái Cực Đồ vốn đang sáng lên lại biến thành ảm đạm, phảng phất thoát ly khống chế của Ninh Càn Khôn, trở thành vật vô chủ.
Cho đến lúc này, ánh mắt Ninh Càn Khôn , mới dần hiện ra một tia hoảng sợ:
- Đây là Ngũ Sắc Thần Quang! Đồ vật trong tay ngươi là gì?
Nhạc Vũ cũng không để ý, thu hồi Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn rồi dùng pháp lực bắt lấy Duyền dương Thái Cực Đồ. Hơn mười tu sĩ Nguyên Anh Kim Đan của Phù Sơn Tông thấy vậy đều biến sắc nhưng rốt cuộc vẫn ngồi yên.
Lật xem tấm vải kỳ dị trong tay, Nhạc Vũ thoáng kinh dị, không chút do dự thu vào trong Tu Di Giới nội, sau đó đánh ra một ấn quyết khống chế Phong Nha kiếm tiếp tục lơ lửng trước cổNinh Càn Khôn.
- Mời Tông chủ tự sát!
Ninh Càn Khôn giật mình, cười nghẹn ngào rồi thở dài nói vang vọng đến trăm dặm:
- Ninh Càn Khôn ta anh hùng cả đời, hôm nay lại bị một tiểu bối Kim Đan bức giết. Hắc hắc! Thật sự là báo ứng? Chư vị đạo hữu, ngày sau cũng nên cẩn thận! Phù Sơn tông đã vong, các ngươi chờ tái diễn chuyện năm trăm trước đi.
Thanh âm thê lương thảm tuyệt, Nhạc Vũ biết lão nói cho những đệ tử Phù Sơn bốn phía nghe nhưng không hề để ý, bình tĩnh nhìn Ninh Càn Khôn đang điên cuồng,
Đến khi hắn cảm nhận được phản ứng linh lực trong cơ thể người này đột nhiên trở nên mãnh liệt, dẫn khởi linh lực thiên địa chung quanh chấn động, Nhạc Vũ mới lần nữa lắc đầu, tiếp tục đánh ra Long Tước phiến dễ dàng ngăn chặn quá trình hội tụ linh lực. Sau đó hắn dùng Đại tiên thiên huyền băng Ly Hỏa chân khí khu sử thanh Tử Cầu kiếm đánh nát mấy pháp bảo mà Ninh Càn Khôn tạm thời tế ra. Cuối cùng một đạo Băng Diễm tuyệt quang đánh lão thành một mảnh băng bụi, Phong Nha kiếm quay trở lại xoắn nát Nguyên Anh.
Người này rốt cuộc là kiêu hùng một đời, vào thời khắc cuối cùng chuẩn bị dẫn bạo Nguyên Anh để đồng quy vu tận, hiển nhiên không bận tâm đến tính mạng mấy ngàn đệ tử tông môn.
Trong khoản khắc những hạt bụi băng rơi xuống, trong đại điện lặng ngắt đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Chỉ có vang lên tiếng rên của Huống Vân Hoa, toàn thân người này đã đỏ lòm, da thịt không còn một chỗ nào nguyên vẹn, bị Thiên Ti Tuyết Kiếm cắt hơn ngàn rãnh. Nếu đổi lại là người thường chắc đã hôn mê nhưng với cơ thể tu sĩ Kim Đan thì vẫn có thể chịu được. Huống Vân Hoa nhiều lần định tự toái Kim Đan nhưng đáng tiếc đan điền đã bị tơ bạc khóa chặt nên không thể nhúc nhích mảy may.
Trần Đông kinh ngạc, như vẫn còn chưa tin tưởng. Cường nhân một đời của Phù Sơn tông cứ đơn giản bị đánh chết như vậy. Sau khi hồi phục trở lại thì thở dài một tiếng, đi đến trước mặt Nhạc Vũ cúi người nói:
- Nhạc đạo hữu. Huống Vân Hoa muôn lần chết không chuộc tội, bất quá hắn vẫn là đệ tử Phù Sơn, kính xin đạo hữu cho hắn một cái thống khoái!
Nhạc Vũ hơi nheo mắt, lần đầu tiên sau khi tiến vào điện toát lên mấy phần lệ khí, bất quá vẫn không muốn phát tác với Trần Đông nên khẽ lắc đầu nói:
- Lúc trước ta đã từng nói chỉ cần ai động một ngón tay vào thân thể cao tổ ta thì bầm thây vạn đoạn! Người này dù chưa làm tổn thương lão tổ tông ta nhưng là đầu sỏ gây nên! Nói bầm thây vạn đoạn, liền tuyệt không nuốt lời!
Trần Đông cứng miệng, Hắn cũng không phải thật sự phản đối Nhạc Vũ xử lý như thế, chỉ là có chút bất nhẫn. Nếu đổi lại là nơi khác thì bọn họ còn có thể chịu được, nhưng ở trước mặt mọi người làm vậy không khác đem đao cắt vào trên người bọn họ.