Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 451: Chương 451: Độc nhập Phù Sơn




- Cảnh tận thế! Chưởng giáo sư tổ, người của Phù Sơn tông đã quyết định đồng quy vu tận?

Nhạc Vũ biết đại trận hộ sơn của Phù Sơn tông cũng không thể nào triệt để ngăn được hồn thức của Nông Dịch Sơn nên lúc này nghe vậy thì trong mắt chợt lóe lên.

- Ước chừng như thế! Chỉ là bọn họ tính vậy nhưng Ninh Càn Khôn đâu dễ bị người tính kế. Cho dù là con kiến thì trước khi chết cũng sẽ ra sức đánh cược một lần, huống gì là kiêu hùng bậc này.

Nông Dịch Sơn nói đến đây thì than khẽ, quay đầu lại nhìn Nhạc Vũ:

- Ngươi tới vừa lúc! Chuẩn bị thay ta đi vào trong Phù Sơn tông nhìn xem, chuyện ở đó đều do ngươi toàn quyền xử trí.

- Sư tổ, đây là ý gì?

Nhạc Vũ cảm thấy hồ nghi, nghe ý tứ của Nông Dịch Sơn là muốn hắn một mình tiến vào Phù Sơn. Ý tứ này đúng là khiến người ta khó hiểu, ngay sau đó trong lòng hắn chợt động, nhớ tới câu đánh giá của Nông Dịch Sơn về Ninh Càn Khôn liền nheo mắt im lặng.

Sau đó quả nhiên Nông Dịch Sơn cũng không trả lời mà lấy ra một từ bạch phù lấp lánh kim ngân, bức ra vài giọt máu huyết, vẽ lên đó một phù văn cực kỳ phức tạp.

- Cửu Luyện Lục Dương Chân Huyền Phù Hiệt?

Nhạc Vũ nhíu mày, trong lòng càng thêm hiếu kỳ. Hắn ở Minh Trụ Phong cũng không phải là ít, ngoại trừ việc học trận đạo thì còn cả phép chế phù nên biết rõ loại linh phù này có phẩm cấp trên nhị phẩm, là linh phù đỉnh cấp của đạo pháp. Chất liệu chế tạo đều quý hiếm, bên trong còn có bố trí linh trận, cần phải đặt trên núi cao mấy vạn trượng để hấp thu Thái Dương Chân Hỏa, sau đó Nguyên Anh tu sĩ dùng Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt mới có thể thành tựu. Để làm xong một lá phù như vậy cần mười năm. Toàn bộ Bắc Hoang chắc cũng chỉ có được vài Nguyên Anh tu sĩ có thọ nguyên dài mới có thể hao phí tinh nguyên chế luyện vật này.

Nông Dịch Sơn lấy ra vật này, thật sự là khả nghi.

Sau một lát, Nhạc Vũ đã bị ngón tay vẽ phù của Nông Dịch Sơn hấp dẫn. Toàn bộ quá trình liền lạc như nước chảy mây trôi. Bút lực mạnh mẽ, phân bố linh lực đều được kết hợp hài hòa trong tờ linh phù này.

Nhạc Vũ cũng không biết rốt cuộc là loại đạo pháp nào dùng trong tờ linh phù này. Bất quá chỉ nhìn chiêu thức thì hắn cũng có thể phán định bản lĩnh của Nông Dịch Sơn về phương diện này không thua Xương Băng Hồng.

- Tạo nghệ trận phù của Chưởng giáo chân nhân quả nhiên chỉ thua Xương Sư thúc tổ mà thôi.

Nhạc Vũ nhớ chuyện lúc trước, Xương Băng Hồng có từng nói qua, trong Quảng Lăng tông kỳ thật còn có người có thiên phú vượt trên lão. Nếu người này chuyên tâm trận đạo, thành tựu chắc chắn sẽ vượt xa lão, lúc đầu hắn cho người đó là Phong Vân, hiện giờ xem ra chính là Chưởng giáo sư thúc mới đúng.

Theo nét bút cuối cùng của Nông Dịch Sơn, cả tờ linh phù lập tức xuất ra một luồng linh lực cực lớn, khuếch tán ra xa.

Sắc mặt Nông Dịch Sơn thoáng tái đi, sau một lúc liền khôi phục bình thường, ném tờ phù triện đã vẽ xong cho Nhạc Vũ, tiếp đó là ba tờ phù triện trong suốt quỷ dị.

- Ngươi cầm cái này cái phù đi vào, vào tình thế khẩn cấp có thể mở ra hộ thân, cộng thêm Long Tước phiến cùng Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn và mấy thứ pháp bảo khác trong tay ngươi, chắc sẽ không ngại gì. Bất quá này phù luyện chế khó khăn, không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì không nên dùng. Về phần ba tờ phù kia thì chắc ngươi biết tác dụng.

Nhạc Vũ đưa tay tiếp nhận, phân tích kết cấu của tờ phù rồi lưu trữ tư liệu trong đó, hắn nhớ tới một cái tên, nhãn thần lập tức co rút lại:

- Đây là Điên Đảo Thái Hư Lưu Lý Bích?.

Nông Dịch Sơn thoáng kinh ngạc, ngay sau đó cười cười:

- Không ngờ ngươi lại biết phương pháp này. Tàng thư trong Kinh Uyên Các và Kinh Sóc các quả nhiên là đã bị ngươi đọc qua hết.

Nhạc Vũ vẫn còn chấn động, hắn đương nhiên biết rõ đạo pháp ghi trong tờ Cửu Luyện Lục Dương Chân Huyền Phù Hiệt. Còn thanh danh của Điên Đảo Thái Hư Lưu Lý Bích không hề thua kém Tiểu Chư Thiên tứ cửu quy nguyên tráo, cũng đồng dạng là một trong những đại thần thông truyền thừa từ thời thượng cổ. Nghe đồn phương pháp này chính là mười hai Vu Thần trong Thiên Ngô sáng chế, tu luyện tới cực hạn thì dù là mấy đại thần thông Yêu tộc hợp lực cũng khó phá.

- Kỳ thật việc này cũng sớm nên để cho ngươi biết. Vào bảy ngàn năm trước, tông môn sau khi bị thất truyền Quảng Lăng tuyệt kiếm lại không có pháp môn nào chống đỡ nên mấy vị Nguyên Anh tu sĩ đã tiến về Lạc châu Trung Nguyên tìm cơ hội vây giết một vị tán tu Đại Thừa trọng thương sắp chết . Điên Đảo Thái Hư Lưu Lý Bích là một trong những vật đoạt được lúc ấy! Quảng Lăng tông bao năm qua tu thành không quá mười bảy vị, cũng nhờ lần mạo hiểm đó mà có lực kháng lại Vân Mộng Băng Nguyệt hai tông, thủy chung chưa từng có họa diệt môn.

Nói đến chỗ này, Nông Dịch Sơn lại như có điều suy nghĩ nhìn Nhạc Vũ:

- Nếu ngươi có hứng thú, về sau cũng có thể tìm ta học thần thông này. Nhìn khôi lỗi mà ngươi sử dụng vừa lúc tương đắc với pháp môn Thiên Ngô sáng chế. Còn tu sĩ chúng tao chỉ có thể đạt tới tối đa bảy thành uy lực của nó.

Bảy thành?

Nhạc Vũ nhíu mày, có thể có bảy thành cũng là rất tốt. Bản thân hắn cũng không có nhu cầu cấp bách về tìm kiếm đại thần thông hộ thân nhưng nếu Chiến Tuyết phù hợp thì có thể miễn đi cho hắn công sức tìm kiếm.

Ngay sau đó, hắn quan sát ba tờ phù triện trong suốt rồi mới hiểu tại sao Nông Dịch Sơn không để ý Trần Dông do dự. So với các loại thủ đoạn lập thệ thần hồn thì đồ vật trong tay hắn quả thật tin cậy hơn rất nhiều.

Đúng vào lúc này, chỗ Phù Sơn bỗng nhiên vang lên tiếng nổ rung trời. Nhạc Vũ không cần nhìn sang cũng có thể phát hiện linh mạch phía xa đang nhanh chóng vỡ vụn, linh lực bị cưỡng ép dẫn xuất đều đang quay ngược trở về dưới đất. Đến khi hắn quay lại nhìn thì thấy tòa núi lớn mấy vạn trượng đã không còn chướng ngại,

- Xem ra là kết quả lưỡng bại câu thương ! Với hậu thủ của Ninh Càn Khôn mà đạt được như vậy cũng có thể coi là tốt.

Nông Dịch Sơn khẽ nhướng đôi mày trắng, giống như là có chút khó hiểu, sau đó lại hơi phất tay:

- Vũ nhicó thể đi qua. Có gì nghi hoặc thì đến đó là biết. Chuyện xử trí Phù Sơn tông tùy vào tâm ý ngươi!

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, lúc này hắn không có gì nghi hoặc, từ trong khẩu khí của Nông Dịch Sơn thì hắn cũng đã biết được đại khái, chỉ là hơi chút bất ngờ với kết cục này mà thôi.

Ngự kiếm đằng không xuyên qua tầng cương phong, Nhạc Vũ vừa tới nơi thì đã thấy mái kim loại mấy của cung điện trên đỉnh sau khi mất đi sự che phủ của linh trận đang nhanh chóng tan ra dưới sự chiếu rọi của Thái Dương Chân Hỏa . Chỉ có đại điện trung ương vì còn sót lại linh trận nên vẫn bảo tồn hoàn hảo.

- Người Phù Sơn tông đều ở đây sao?

Nhạc Vũ khẽ hạ kiếm quang, trông thấy các đệ tử Phù Sơn tông đang ngự đủ các loại trú pháp bảo huyền binh tới đây.

Đến khi hắn bước nhanh vào trong điện thì thấy trong phạm vi mấy ngàn trượng có hơn ngàn đệ tử đang im lặng tĩnh tọa. Cho dù trông thấy hắn tiến vào thì cũng chỉ khẽ nhướng mắt rồi thu liễm lại, trên mặt không có một tia huyết sắc.

Trong một góc đại điện còn có không ít thi thể, đa số còn miễn cưỡng bảo trì nguyên vẹn nhưng trông bộ dạng chốc lát nữa sẽ vỡ nát. Nhìn phục sức thì là bốn tu sĩ Kim Đan vẫn ở bên ngoài Phù Sơn tông.

Trong chỗ sâu của bảo điện, Ninh Càn Khôn vẫn ngồi trên bảo tọa, trên mặt lem luốc máu, chỗ ngực có mấy vết thương đâm suốt.

Hai bên lão còn có mười mấy người, sắc mặt đều không chút biểu tình, trên người đều có thương tích, đặc biệt là một tu sĩ Nguyên Anh lão niên sát bên Ninh Càn Khôn cơ hồ là hấp hối.

Nhạc Vũ còn đang dò xét chung quanh thì Trần Đông cũng theo sát hắn, trú kiếm nhảy vào trong điện. Hắn nhìn thoáng qua thảm trạnh của mọi người trong Phù Sơn tông, trên mặt cũng không chút huyết sắc, hướng phía Nhạc Vũ thi lễ thật sâu:

- Nhạc đạo hữu, chúng ta may mắn không làm nhục mệnh, những gì hứa hẹn lúc trước đã hoàn thành. Không biết Chưởng giáo nhưng còn có phân phó khác?

Nhạc Vũ nhìn sang bên cạnh, không để ý đến hắn mà bước thẳng vào trong điện.

Linh thức của hắn tập trung vào một khí tức quen thuộc tới cực điểm rồi quát:

- Huống Vân Hoa!

Chiến Tuyết đột nhiên đằng không xuất hiện, sau đó phát ra ngàn vạn đạo tơ bạc chế trụ người kia.

Nhạc Vũ liếc qua rồi thuận tay bắn ra một đạo pháp lực, đến khi Huống Vân Hoa dần khôi phục thần trí thì lạnh lùng nói:

- Tuyết Nhi. Đem người này bầm thây vạn đoạn, một mảnh không thể thiếu, một mảnh không thể nhiều! Cũng đừng làm hắn chết nhanh.

Hắn vừa nói xong thì những sợi tơ bạc đang vây khốn Huống Vân Hoa nhất thời phân ra mấy chục đạo hàn mang cắt sâu vào huyết nhục.

Huống Vân Hoa sau khi tỉnh lại cũng không hề rên lên một tiensg. Nhạc Vũ cũng không để ý đến hắn mà đi thẳng tới trước mặt Ninh Càn Khôn. Sau khi cẩn thận nhìn qua người này thì Nhạc Vũ lấy ra Phong Nha kiếm chỉ vào yết hầu.

- Quỳ xuống!

Thanh âm lạnh nhạt nhưng lại khiến cho toàn bộ người trong điện sợ hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.