Ánh mắt nghiêm nghị, Nhạc Vũ không chút do dự bước vào trong tĩnh tu thất. Đến khi nhìn thấy người trong đó thì Nhạc Vũ thực sự có hơi kinh ngạc .
“Lại là ngươi?”
Trước mắt của Nhạc Vũ, người đầu tiên tiến vào Tử Hiên phủ lại không phải là Hoa Tập Nhân có thể xuyên qua không gian, cũng không phải đệ tử chư tông có trọng bảo hộ thân mà là Lam Chương Tuệ có tướng mạo bình thường nhưng thực lực bất phàm của Băng Nguyệt tông!
“Nhạc sư đệ?”
Lam Chương Tuệ đang đứng giữa trận cũng kinh ngạc, dường như chưa từng nghĩ đến Nhạc Vũ sẽ theo nàng tiến vào đây là theo nàng về sau, tiến vào nơi đây. Sau đó như là nghĩ tới điều gì, sắc mặt nàng lập tức trở nên khó coi“Ta không nghĩ tới, lại có thể biết là ngươi!”
Nhạc Vũ thở sâu một hơi, chấn động tâm thần liền đã khôi phục như thường. Sau đó phảng phấp như vô sự đi vào trong trận, hàn mang trong mắt lấp lánh:“Nơi này ảo trận lợi hại, không biết Lam sư tỷ có thể nói là làm sao đi vào nơi này?”
Thần sắc Lam Chương Tuệ cũng khôi phục bình thường, thối lui hơn mười bước mới thi lễ nói:“Kính xin Nhạc sư đệ thứ lỗi! Chương Tuệ đi vào nơi này bằng một trọng bảo của tông môn. Chỉ là việ này là tuyệt mật của Băng Nguyệt tông, Chương Tuệ thật không tiện nói”
“Trọng bảo của Băng Nguyệt tông? Ta xem là có thần thức cấp bậc Kim Đanmới đúng chứ?”
Thấy Lam Chương Tuệ cau mày như muốn nói cái gì, Nhạc Vũ cũng không muốn nhiều lời, lắc đầu nói:“Ta cũng lười được nghe lời ngươi giải thích đến cùng chân tướng như thế nào. Xem qua nhẫn trữ vật của ngươi là có thể biết được!”
Thoại âm vừa rơi xuống, Nhạc Vũ trực tiếp dùng một đạo pháp lực hấp nhiếp về hướng nàng.
Sắc mặt Lam Chương Tuệ chuyển thành xanh trắng:“Hành động lần này của sư đệ không khỏi quá mức, thứ cho Chương Tuệ đi trước một bước không phụng bồi rồi!” Thân hình nàng như cá quẫy trong nước lách qua rồi tiến thẳng ra ngoài cửa.
“Quá mức? Nói như vậy là nhất định ta phải động thủ sao?”
Nhạc Vũ sớm có sở liệu, một đạo Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí đánh ra về phía sau đóng cửa lớn ại.
Bởi vì muốn đề phòng Hoa Tập Nhân nên hắn vẫn không muốn sử dụng Tam Diệu Như Ý lôi châm nên đạn chỉ lấy ra Phong Loan kiếm chuyển hướng ngăn ở trước mặt Lam Chương Tuệ, cơ hồ không chút lưu tình chém tới.
Ánh mắt Lam Chương Tuệ lạnh lùng, cũng một đạo kiếm quang đâm ra.“Đinh”, một tiếng nhẹ, Phong Loan kiếm đã bị đánh bạt ra, sau đó hằm hằm nhìn Nhạc Vũ:“Nhạc sư đệ đối đãi minh hữu như vậy sao? Lam Chương Tuệ ta tự hỏi cũng chưa mạo phạm Quảng Lăng tông, vì sao sư đệ một mực muốn hạ sát thủ như thế!”
Nhạc Vũ phảng phất giống như không nghe thấy, nhìn kỹ phi kiếm hàn hệ mà Lam Chương Tuệ sử dụng, sát cơ trong mắt càng thịnh. Phong Loan kiếm chuyển hướng, lần này không chút lưu thủ theo thức Đái Lệ Sơn Hà mang theo kiếm ảnh như núi đánh thẳng tới.
Phi kiếm của Lam Chương Tuệ cũng tới lục phẩm, xét về phẩm chất, uy lực mà nói là vật cao cấp, vốn không có quan hệ với thanh huyền kiếm tứ phẩm mà hắc y nữ tử kia sử dụng ở biển xương hôm trước.
Chỉ là hồn thức của Nhạc Vũ mẫn duệ vượt xa thường nhân, cơ hồ phát giác chân khí hồn lực của nàng ở trên lưỡi kiếm không giống với tu sĩ Linh Hư cảnh bình thường.
Điểm này dù Nhạc Vũ bắt chước như thế nào cũng không thể làm ra.
Lam Chương Tuệ cũng thấy không ổn, đối với kiếm thế như núi của Nhạc Vũ hoàn toàn không có ý nghạnh kháng mà thân hình xảo diệu vòng lại về sau, thẳng đến vách tường khác.
“Sư đệ ngươi hôm nay đã không có lý trí. Chương Tuệ thực không muốn ở lâu chỗ này, có gì đắc tội ngày sau sẽ nói rõ!”
Nhạc Vũ đã nắm chắc tới tám phần nàng chính là hắc y nữ tử tập kích mình trong biển xương ngày kia, cho dù không phải cũng hơn nửa là tu sĩ Kim Đan.
Lúc này thấy nàng giống như muốn tường đổ mà ra, Nhạc Vũ lạnh lẽo:“Ta xem chuyện hôm nay còn chưa chấm dứt, ở trước mặt ta mà sư tỷ muốn đi thì đi hay sao?”
Lúc này hắn cũng lười nhìn qua Lam Chương Tuệ, càng không dùng Tam Diệu Như Ý lôi châm chặn đường, ngoại trừ tiếp tục ngự sử Phong Loan kiếm thì toàn bộ lực chú ý đều dồn vào giữa trận.
Hiệu dụng của Đại Diễn phá cấm thần phù quả thực phi phàm, không chỉ phá vỡ cấm chế lối vào mà còn khiến cho linh trận ở đây suy giảm. Phiền phức hơn là hiện giờ đã không còn ai có thể tiến hành điều khiển nó, Lam Chương Tuệ mới vừa rồi đứng ở bên cạnh nghiên cứu, đoán chừng cũng đau đầu vì thế.
Nhưng “Bất luận kẻ nào” lại không bao gồm Nhạc Vũ!
Ngay khi vừa hoàn thành phân tích những phù văn của linh trận, Nhạc Vũ lập tức vung tay lên, 3600 cây Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm phá không xuyên ra rồi cắm xuống như mưa trên mặt đất.
Linh trận lập tức thay đổi, linh lực lưu chuyển trở nên thông suốt, rất nhiều chỗ đứt đoạn đã chuyển biến tốt đẹp, một số cấm chế sát trận nhanh chóng khôi phục.
Pháp trận bố trí ở đây quả thật vượt xa kiến giải của Nhạc Vũ, chỗ phù trận hạch tâm này dĩ nhiên lại càng thâm ảo nan giải.
Bất quá không hiểu thì không hiểu, hiện giờ theo như Nhạc Vũ thấy không phải không có cách chữa trị. Chỉ cần hiểu rõ đầu mối linh trận hiện giờ thiếu cái công năng gì thì sẽ làm ra một ít trận pháp cấp thấp đền bù.
3600 cây Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm trong tay Nhạc Vũ vốn là khí cụ bố trí trận nhị phẩm, chất liệu cực tốt. Mặc dù là linh phù cấp thấp nhưng cũng có thể nỗ lực chịu được phụ trọng cực lớn của pháp trận cấp cao trong thời gian không ngắn, dùng thêm pháp trận tăng cường thì càng có thể chống đỡ hồi lâu.
Như thế tuy là không cách nào khôi phục mười thành uy lực nhưng cũng đủ để hắn điều khiển đả thương người!
Nhạc Vũ lại nhìn về chỗ gương đồng trung ương. Tuy nhiên còn chưa chờ hắn triệt để nắm quyền điều khiển trận pháp thì Lam Chương Tuệ đã quay trở lại, tiện tay ném ra một cây xích sắt màu xanh chống đỡ Phong Loan kiếm, bản thân thì lao thẳng vào Nhạc Vũ, bất quá kiếm quang của nàng lần này lại cày trên mặt đất.
“Trở về rồi sao?”
Nhạc Vũ cười khẽ, nghĩ thầm Lam Chương Tuệ quả thực thông minh, lập tức quay lại để ngăn cản hắn chữa trị đầu mối linh trận. Nếu thật sự để hắn nắm giữ quyền điều khiển thì Lam Chương Tuệ chắc chắn sẽ không thể chạy thoát!
Lúc trước có thể bình yên vô sự vượt lên dẫn đầu tiến vào nhưng trở ra thì chưa thể đảm bảo. mặc dù chỉ là một linh trận tiên gia không đầy đủ nhưng nếu có người điều khiển thì vượt quá xa khả năng chống cự của một tu sĩ Kim Đan!
Chỉ là muốn phá hủy linh trận này đâu phải đơn giản như vậy?
Nhạc Vũ tùy ý liếc qua bên cạnh, cây xích sắt màu xanh da trời này quả thực lợi hại, phẩm cấp lên tới cấp bốn, lúc này đang dây dưa quấy nhiễu.
Phong Loan kiếm của hắn tuy vẫn lăng lệ ác liệt thi triển ra Quảng Lăng tuyệt kiếm, kiếm khí tung hoành càn quét bốn phía nhưng cũng không làm đươc gì, càng không thể quay lại cứu viện.
Hắn cũng không để ý, tay phải tùy ý xuất ra một ấn quyết. Sau đó 3600 cây Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm trên mặt đất cơ hồ cùng chuyển động, nhất thời dẫn đến cả đại trận linh phủ cùng phản ứng. Một khe nứt không gian chừng hai trượng bỗng nhiên hiện ra không chỉ chặt gãy thanh phi kiếm lục khẩu của Lam Chương Tuệ mà còn khiến nàng kêu lên kinh dị lui về sau để tránh né.
Tới lúc này ngay cả Nhạc Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Tiên gia linh trận quả nhiên là bất phàm. Mới chỉ chữa trị vội vàng đã có năng lực xé rách không gian!”
Nhạc Vũ còn chưa thật sự nắm vững việc điều khiển đầu mối linh trận, phảng phất là nhờ vào Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm dẫn nhập rồi dùng một số linh quyết khống chế thô sơ vẫn có thể phát huy một phần công dụng đại trận.
Chỉ là Nhạc Vũ không ngờ rằng pháp trận này lại có uy lực to lớn đến thế, mặc dù sử dụng không đúng khẩu quyết vẫn có thể phát ra đòn tấn công khiến người ta kinh hãi!
Hắn khẽ giật mình rồi lập tức định thần, Lam Chương Tuệ cũng đã né tránh được vết nứt không gian kia.
Nhạc Vũ cũng biết cách này không làm gì được nàng. Không gian nhận uy lực không kém nhưng thời gian khởi động hơi dài. Mới vừa rồi hắn xuất kỳ bất ý mới có thể chặt đứt được phi kiếm đối phương, giờ Lam Chương Tuệ đã có lòng phòng bị, với linh thức Kim Đan tất nhiên là có thể nhẹ nhàng tránh thoát.
Hắn mỉm cười, đồng thời bỏ đi ý định dùng linh trận công kích nàng. Lần này một đạo không gian nhận chém ra nhằm vào sợi xích màu xanh. Sau đó kiếm thế của Phong Loan kiếm bỗng nhiên tăng vọt, chặt đôi sợi xích ra làm hai mảnh.
Lam Chương Tuệ cũng bắn ra một ngụm máu tươi. Pháp bảo tứ phẩm này bị hủy rốt cuộc đã khiến thần hồn của nàng bị thương, trong mắt hiện lên vẻ trống rỗng.
Giao thủ một hồi thì mặc dù bản thân Lam Chương Tuệ vẫn chưa việc gì nhưng cơ hội chạy trốn gần như đã bị Nhạc Vũ hoàn toàn đoạn tuyệt. Lúc này nàng dù lạc quan đến mấy cũng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Bất quá ngay lập tức Nhạc Vũ lại đột nhiên biến đổi. 365 cây Tam Diệu Như Ý lôi châm súc thế đã lâu lại tiếp tục khởi động, bày ra lôi trận sau đại môn khoảng mười trượng.