Lôi trận vừa khởi động thì đã vang lên tiếng kêu thảm nhanh chóng truyền vào trong tĩnh tọa thất.
Chỉ là nghe được thanh âm này, trên mặt Nhạc Vũ không hề có nửa điểm vui mừng.
Trong lúc điện mang màu xanh chói mắt còn chưa tản đi thì một nhân ảnh xuất hiện cách cửa không xa, nhìn hình dáng đúng là Hoa Tập Nhân. Tuy trông pháp lực hắn tê liệt, dáng vẻ chật vật nhưng cặp mắt vẫn bình tĩnh nhìn vào Nhạc Vũ, phảng phất như mang theo hận ý từ Cửu U khiến lòng người rét lạnh.
Ngoài ra còn có một người khác cũng từ trong cổng không gian đi ra, hai mắt đỏ ngầu đầy bạo lệ, chính là Trữ Vân.
Nhạc Vũ nhíu mày, nhìn về chỗ lôi trận thì thấy một thi thể đã bị lôi điện nướng chín, nhìn dấu tích chắc là đệ tử của tông môn Trung Nguyên nào đó.
“Hắc! Tốt, đến cả một lượt đi“.
Thấy mình đã mắc lừa, Nhạc Vũ cũng không để ý, ngược lại hết sức bình thản, vẫn còn lòng dạ chế giễu một câu.
Những năm sống trong quân đội và làm lính đánh thuê đã tôi luyện cho hắn dưới áp lực càng lớn càng bình tĩnh. Huống chi tỷ lệ thắng bại hiện giờ chỉ là mới năm ăn năm thua mà thôi!
Hoa Tập Nhân lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó bước ra khỏi cổng không gian, làm ra một thủ ấn toàn lực thôi động Thập Phương Môn.
Nhạc Vũ cười khẽ, tiếp tục thôi động đại trận chém ra đạo không gian nhận thứ tư. Đầu tiên Hoa Tập Nhân còn không để ý nhưng sau đó lập tức biến sắc.
Thập Phương Môn trong tay hắn e ngại nhất chính là công kích không gian. Không gian nhận này hoàn toàn có thể ủy hiếp đến “môn” trước hắn.
Nếu là đổi lại bình thường, kịp thời chuyển dời tới cũng thì thôi, nhưng hiện giờ muốn dùng lại thì phải mất thời gian khởi động.
Nếu như không gian nhận của Nhạc Vũ có thể vô cùng vô tận thì có nghĩa hắn vĩnh viễn không có cơ hội để sử dụng pháp bảo?
Trữ Vân vốn che trước người hắn giờ cũng kiêng kị tránh lui. Vết nứt không gian này hoàn toàn có thể hủy diệt Huyết Tu La thân chưa hoàn thành của hắn.
Đúng vào lúc Hoa Tập Nhân xám ngắt chuẩn bị buông bỏ để trốn chạy vào trong cổng không gian thì một đạo kiếm mang lam sắc đột nhiên đâm tới quấy nát khe hở không gian này.
Nhạc Vũ liếc qua chỉ thấy Lam Chương Tuệ vốn đã tuyệt vọng lại hồi phục ý chí chiến đấu. Từ cây xích sắt lam sắc phóng ra một sợi thừng bằng tơ vàng dài mười trượng ngăn cản được Phong Loan kiếm của hắn.
Phẩm giai của vật này còn vượt qua vật trước, là một pháp bảo tam phẩm. Tuy nó không linh động như sợi xích sắt, lại có vẻ chưa hoàn toàn luyện hóa nhưng với tu vi Linh Hư Cảnh của Lam Chương Tuệ vẫn có thể phát huy đến ba bốn thành uy lực. Trên thân nó được gia cường thêm mấy đạo pháp thời thượng cổ, lần nữa vây khốn được Phong Loan kiếm.
Bản thân Lam Chương Tuệ lại lấy ra một thanh tuyết sắc phi kiếm ngũ phẩm đánh tan không gian nhận giải vây cho Hoa Tập Nhân.
“Có thể đem một kiện pháp bảo thượng cổ tam phẩm phát huy đến mức độ như vậy, Lam Chương Tuệ thật sự chỉ có tu vi Linh Hư cảnh đỉnh phong thôi sao?.
Hai đồng tử của Nhạc Vũ hơi co rút lại, sau đó lắc đầu nói:“Lam sư tỷ, Thái Huyền tông cùng Vân Mộng Tông là tử địch của ta, vào lúc này ngươi lại không niệm tình minh hữu?.
Lam Chương Tuệ hừ nhẹ, kiếm quang sau khi phá vỡ không gian nhận trước người Hoa Tập Nhân quét ngược lại Nhạc Vũ, lạnh lùng nói:“ Ta làm thế chẳng phải do ngươi bắt buộc sao! Ngươi muốn giết ta, ta cũng có thể làm điều ngược lại! Chẳng lẽ muốn ta thúc thủ chịu trói không phản kháng?”
Nàng còn chưa nói xong thì thần sắc lại biến đổi, chỉ cảm thấy linh lực trong vòng mười trượng đột nhiên bạo tăng. Kiếm thế Phong Loan kiếm càng thêm lăng lệ khó địch. Kiếm ý cuồn cuộn mênh mông khiến nàng cảm giác thần hồn gần như bị chấn nát, vội vàng thu hồi hồn thức!
“Cái này Quảng Lăng tuyệt kiếm bản đầy đủ. Thật sự rất cường hãn! Có một kiếm này, “Xích kim triền long thằng” ta mới lấy được gần đây sợ rằng cũng không trụ được!”
Trong chốc lát, một loạt ý nghĩ thoáng qua trong đầu Lam Chương Tuệ, đến lúc này nàng mới biết Nhạc Vũ vừa rồi còn chưa xuất toàn lực.
Cơ hồ gần như lập tức, Lam Chương Tuệ lại phóng ra một phi kiếm lam sắc hợp lực cùng với xích kim triền long thằng để chế trụ Phong Loan kiếm.
Bản thân nàng kinh hãi lâm vào trầm tư:“Gia hỏa này tuyệt không giống hạ thủ lưu tình, sao lúc nãy hắn vẫn còn lưu thủ với mình, chẳng lẽ hắn biết Hoa Tập Nhân bên cạnh rình mò?”
“Chẳng lẽ hắn làm như vậy chỉ để dụ Hoa Tập Nhân và Trữ Vân ra tay?”
Lam Chương Tuệ càng nghĩ càng lạnh toát, hiện giờ cũng chỉ có thể trông vào Hoa Tập Nhân đến cùng còn có hậu thủ gì!
Nhạc Vũ lúc này nhìn sang thanh huyền binh tứ phẩm mà Lam Chương Tuệ vừa mới xuất ra, khóe miệng nhếch lên mỉa mai. Bi âm đao từ nhẫn trữ vật phá không theo ra rồi rơi vào tay trái hắn. Trong thoáng chốc đao âm rung lên, phá tan kiếm mang của Lam Chương Tuệ, ngay cả thanh huyền binh ngũ phẩm cũng bị đánh bay ra hơn mười trượng.
365 cây lôi châm vẫn không dừng lại, mang theo vô số điện mang lao như tên bắn vào Hoa Tập Nhân.
Sau khi tập luyện Đại tiên thiên huyền băng Ly Hỏa chân quyết, lại luyện hóa được “Càn Li chân diễm và Thái Huyền chân thủy, thu hoạch lớn nhất của Nhạc Vũ là tăng gấp đôi pháp lực!
Sau khi thu nạp Xích Minh diễm và Hàn Nguyên chân thủy thì tốc độ tinh luyện pháp lực của hai phù trận nhỏ trong đan điền Nhạc Vũ lại tăng lên không ít khiến cho chân nguyên vốn có hạn của Nhạc Vũ lại trở nên dồi dào!
Kết quả trực tiếp có thể thấy được là Phong Loan kiếm, Bi Âm Đao và Tam Diệu Như Ý lôi châm đã có thể đồng thời sử dụng, thậm chí còn dư lực!
“Tu La hóa huyết!”
Trữ Vân lúc này đã đứng trước người Hoa Tập Nhân, một luồng huyết mang ngưng luyện vô cùng tạo thành một huyết thuẫn cao hai trượng chắn ngang trước đám châm bạc.
Chỉ là vật ấy trời sinh đã bị Lôi Lực khắc chế, khi một đoàn điện mang quét ngang về trước thì huyết thuẫn lập tức tan tành. Trữ Vân cũng phun máu tươi lùi lại, chỉ là trong nháy mắt huyết thuẫn đã được thân thể hắn hút vào.
Có được thời gian rảnh tay như vậy, Hoa Tập Nhân cuối cùng hoàn thành xong ấn quyết. “Môn” phía trước hắn lập tức sáng lên rồi từ trong xuất ra một uy áp khiến người ta hít thở không thông.
“Đây là khí tức của tu sĩ Nguyên Anh! Nhạc Vũ thực sự quá mức ngông cuồng, hôm nay nhất định vẫn lạc!”
Lam Chương Tuệ khẽ giật mình nhưng sau đó mừng rỡ. Nếu là lão quái Nguyên Anh ra tay thì hôm nay Nhạc Vũ không thể nào may mắn!
Trong nháy mắt sau đó, một đạo tử sắc nhân ảnh từ trong cửa xuyên ra, trong tay cầm một thanh kiếm màu đỏ lóng lánh, người và kiếm như hợp nhất như một luồng sáng đứng thẳng trong tâm trận.
“Quả nhiên là Diêm Chí, một chiêu này, cuối cùng là đã đến”.
Nhạc Vũ lúc này hết sức bình thản, không chút phản ứng với sự vật quanh thân. Kiếm thế mặc dù sắc bén vô cùng nhưng tâm tình hắn không hề dao động, bình tĩnh chuyển động tâm niệm triệu hồi Ngũ Hành Tam Quang kính đến trước người.
Khanh!
Một tiếng vang bén nhọn tới cực điểm đột nhiên vang lên, trong nháy mắt Bi Âm Đao trên tay Nhạc Vũ đã đạt đến ngũ chuyển.
Kiếm thế của tử y nhân bị Ngũ Hành tam quang kính thoáng cản trở một lát. Ngay sau đó Ngũ Hành quang ba chướng đã bị kiếm khí màu đỏ bức đến tan rã triệt để, Ngũ Hành tam quang kính trước mặt Nhạc Vũ cũng bị đánh dạt sang một bên.
Tử y nhân cơ hồ đã chứng kiến thiên niên tuyệt thế đương thời bị một kiếm của mình đánh nát, bất quá hiện giờ ánh mắt lão đã sững lại.
Từ phía sau Nhạc Vũ, một thanh trường kiếm màu trắng bỗng nhiên lăng không đâm ra, giao kích với trường kiếm của lão. Lực lượng mũi kiếm đạt đến gần một ngàn bảy trăm thạch lực, cơ hồ không phân cao thấp với tu sĩ Nguyên Anh!
Ngay vào lúc trường kiếm màu đỏ của Diêm Chí bị bạt ra, cả người lão bất giác lùi lại thì Nhạc Vũ không chút biểu tình đánh ra một quyền.
Vốn Diêm Chí không thèm để ý, chỉ dùng pháp y trên người ngăn trở, song khi quyền thế của Nhạc Vũ tới gần thì lực lượng cuồng mãnh bộc phát khiến ngay cả thân thể Nguyên Anh của lão cũng vô cùng khó chịu thì lão mới chấn động.
“Làm sao có thể? Lực lượng này đạt tới 800 thạch lực! Hắn bất quá mới tu vi Linh Hư cảnh đỉnh phong mà thôi. Có thể nào có thể có lực lượng so với tu sĩ Kim Đan.”
Linh lực trong tĩnh tu thất đột nhiên đại tăng, tựa hồ có một lực lượng cực lớn nào đó đang điên cuồng quán chú vào đây.
Thần sắc Diêm Chí nghiêm nghị, biết rõ đây là linh trận của Tử Vân Tiên Phủ bị lão dẫn động vào đây, chỉ cần chạy chậm là có thể bóp chết lão.