Việc của Đông Hoa tán nhân tạm thời giải quyết, Nhạc Vũ vẫn ở nguyên tại chỗ.
Tâm niệm chợt động, liền lấy ra Côn Luân Kính, lấy mấy mảnh nhỏ lần trước Tây Vương Mẫu đưa tới hội hợp lại.
Cả mặt kính xem như đã gom lại toàn bộ, chỉ còn thiếu một chút ở mấy cạnh góc.
Nhạc Vũ mỉm cười, toàn thân dấy lên hỏa diễm nhàn nhạt, đem hàng rào không gian mạnh mẽ thiêu đốt.
Ngay sau đó hai ngũ sắc cự chưởng xuyên vào hư không bên ngoài, chộp vào tận sâu trong.
Nhắm mắt đứng yên chừng ba canh giờ, hồn niệm của Nhạc Vũ đã thông qua ngũ sắc cự chưởng cảm giác được một tiểu thiên thế giới tương đương Thiên Nguyên Giới trước kia.
- Lúc trước ta suy tính nơi bị thất lạc hẳn là nơi này!
Trong con ngươi chớp lên một tia sáng bóng, Nhạc Vũ thở mạnh một hơi, ngũ sắc cự chưởng chợt trảo tới, đem hàng rào không gian của tiểu thiên thế giới kia xé mở một đường, mạnh mẽ thăm dò vào.
Tiếp đó ba canh giờ trôi qua, khi ngũ sắc cự chưởng rút trở về, trong cự chưởng hiện ra một khối mảnh nhỏ trong suốt, dung nhập vào trong Côn Luân Kính.
Một ngũ sắc cự chưởng còn lại thời gian chậm hơn một chút, ước chừng phải hai ngày sau mới triệu hồi, trong lòng bàn tay cầm hai mảnh nhỏ.
Côn Luân Kính càng thêm đầy đủ, trôi nổi trước người Nhạc Vũ. Hào quang vạn vạn nhàn nhạt, chiếu sáng cả sơn cốc bừng lên thất thải quang mang.
Cũng may vật này là huyễn pháp linh bảo đỉnh cấp trong hồng hoang. Nhạc Vũ chỉ cần dùng ý niệm điều khiển đã có thể đem địa phương hắn đang đứng che lấp toàn bộ.
- Vẫn còn thiếu ba mảnh nhỏ mới được đầy đủ…
Nhìn chỗ tổn hại, Nhạc Vũ thoáng cau mày, tiếp theo hắn dùng Côn Luân Kính cảm giác hay dùng Cửu Cực La Bàn Nghi tác động đều không có kết quả.
Thoáng buồn bực, nhưng Nhạc Vũ đột nhiên lại bật cười. Cho dù chưa trọn vẹn, nhưng Côn Luân Kính vốn cũng không phải vật tầm thường.
Tiên thiên chí thánh linh bảo này khôi phục tới cấp bậc như vậy, bản thân hắn lẽ ra phải xem là may mắn.
Trước mắt bởi vì pháp lực hơi yếu mới không thể thăm dò, đợi đến ngày sau tu vi tiến thêm nhất giai, như vậy có thể tìm hiểu nơi mấy mảnh nhỏ kia thất lạc.
Tiện tay lấy ra một đoàn Huyền Hoàng Khí, phân ra tám phần đánh vào trong tàn kính.
Vật này tuy so với Hỗn Độn Khí còn kém cỏi, nhưng sau thượng cổ hỗn độn, Hỗn Độn Mẫu Khí đã bị Bàn Cổ chém ra mà biến thành, cũng là vạn vật mẫu khí, linh vật khởi nguyên.
Quả nhiên chỉ sau một lúc lâu vết rách đã dần dần phục hồi, liên tiếp cùng một chỗ.
Cả mặt linh kính quang hoa đại phóng, vô số linh lực ngưng thành phù văn, từ trong mở rộng, rõ ràng là một tòa linh trận vô cùng khổng lồ, bao phủ phạm vi vạn trượng.
Tuy vẫn còn chưa được trọn vẹn, nhưng đã có thể vận chuyển không ngại. Mà trung ương Côn Luân Kính dần dần quang hoa nội liễm, nhưng khí tức càng lúc càng thêm cường thịnh.
Ước chừng qua mấy canh giờ, hào quang mới tản đi, linh trận dần dần thu hồi lại.
Nhạc Vũ đưa tay trảo tới, cầm Côn Luân Kính trong tay. Trong lòng chợt mừng như điên, nhất thời không cách nào đè nén. Hắn mạnh mẽ nắm chặt tay, ba vạn đầu Chân Long lực đồng thời nổ tung trong lòng bàn tay, khiến mười vạn dặm chung quanh đều lay động không ngớt.
- Quả nhiên là tiên thiên siêu phẩm!
Tính ra đây là kiện tiên thiên siêu phẩm linh bảo thứ hai trong tay hắn.
Thanh Ngọc Chân Nguyên Bình cũng không phải là vũ khí sát phạt, trừ việc bốn trăm năm ngưng tụ thành một giọt Thanh Nguyên Chân Dịch ra, cũng không còn trọng dụng nào khác.
Chỉ có Côn Luân Kính mới dùng sử dụng cho đấu pháp chân chính. Từ thời thượng cổ, hung uy hiển hách, bị Đông Vương Công nắm giữ, trấn áp quần tiên.
Trước mắt mặc dù còn chưa phục hồi, chỉ có được trình độ tiên thiên siêu phẩm hạ cấp, nhưng khi thi triển ra, uy lực mạnh tới mức những linh bảo cùng giai cũng không thể so sánh.
Cơ hồ thật khẩn cấp, Nhạc Vũ liền ném vào trong ba mươi sáu Thiên Cương Thai Tàng Hư Không kiếm trận, vừa lúc trấn áp ngay trung ương một trăm lẻ tám viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu.
Đến tận lúc này vật kia mới xem như là con bài chưa lật chân chính trong tay hắn. Linh bảo tuyệt đỉnh thủy hệ, mặc dù không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng cũng có thể đem uy lực bộ linh châu tăng lên gấp ba lần.
Tiếp tục dùng vật này mỗi ngày tẩy lễ tôi luyện, do Huyền Vũ luyện chế ra giả châu, chung quanh sẽ có một ngày thành tựu ra Huyền Thủy Thiên Linh Châu chân chính.
Nhìn thấy hai kiện linh bảo thủy hệ quả nhiên phối hợp không ngại, Nhạc Vũ không khỏi hài lòng cười, có Kim Tiên pháp lực lại có được bảo vật hỗ trợ, mới xem như chân chính có được thực lực sống yên trong tiên giới.
Long Hoàng An Thiên Tỳ tựa hồ cũng có cảm ứng, ở trong tay áo dị động một trận, tiếp tục chiếu xem đỉnh đầu của mình, chỉ thấy tử kim sắc đế khí trong ấn tỳ càng ngưng thật hơn vài phần.
Có con bài chưa lật này, ở bên trong Bắc Câu Lô Châu tuy có vô số cường giả, nhưng hắn có thể không cần sợ hãi. Vị trí An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc xem như vững vàng nắm trong tay!
Nhưng nếu chân chính so với Từ Hàng vẫn còn kém hơn không ít.
Nghĩ tới tình hình gặp mặt mấy ngày trước, vẻ vui mừng trên mặt Nhạc Vũ thoáng giảm đi, hiện ra vài phần lo lắng.
Tiếp đó hắn vung nhẹ tay áo, trước mắt liền xuất hiện vài bóng người. Là Nhạc Trương thị cùng ba người Nhạc Băng Thiến, còn có Sơ Tam cùng Tinh Nguyệt đều bị hắn mạnh mẽ triệu ra từ trong Thiên Ý Phủ.
Trăm năm thời gian, mấy người này lại không giống như hắn, ở bên trong Ngũ Trang Quan gia tốc thời gian tu hành gấp trăm lần.
Nhưng ở bên trong Thiên Ý Phủ sáu trăm năm, đều thăng lên tới Ngọc Tiên cảnh giới, trong đó Lâm Trác đã chuyển sang kiếm đan.
Vốn tu tập hai môn canh kim công pháp, giờ phút này toàn thân càng thêm bộc lộ sắc bén.
Nhạc Vũ thấy thế khẽ cau mày, tu vi của mấy người tuy tiến triển cực nhanh nhưng căn cơ lại suy yếu, đạo tâm không ổn định, chỉ cần có chuyện ngoài ý muốn sẽ gặp phải nguy cơ diệt vong.
Tiếp theo ngẫm lại tai họa ngầm có thể lập tức được giải quyết, lúc này vẻ mặt Nhạc Vũ mới hòa hoãn, khôi phục lại như thường.
Mọi người mới từ trong Thiên Ý Phủ đi ra, trước tiên vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Nhạc Vũ.
Nhạc Trương thị vốn là người lanh lợi thông minh, sau khi tu luyện đạo pháp trong lòng càng như thủy kính, hết thảy sự vật chung quanh đều có thể xem hiểu thấu rõ.
Lúc này chỉ thoáng suy tư liền đoán biết nguyên nhân, nhìn Nhạc Vũ nói:
- Hài nhi, ngươi đang lo căn cơ của chúng ta không ổn định phải không? Kỳ thật từ trăm năm trước ta đã cảm thấy không ổn. Tu vi chẳng những không cách nào tiến triển, tâm tình lại nóng nảy không cách tĩnh tâm. Cũng may trước kia từng cùng ngươi đi qua ám giới một chuyến, tôi luyện tâm tình một phen. Nếu không như thế lúc trước khi độ Ngọc Tiên kiếp đã bị thân vẫn…
Nhiễm Lực nghe vậy cũng u sầu nói:
- Sư huynh, nếu cứ tu hành như vậy chung quy sẽ có ngày xảy ra chuyện. Đạo tâm của chúng ta cũng không trải qua ma luyện, một thân pháp lực tuy không kém nhưng chẳng khác gì bị nhốt mãi trong nhà, không chịu nổi trọng dụng. Mỗi ngày ở bên trong Thiên Ý Phủ cũng có chút nặng nề, thật sự khó thể lĩnh ngộ.
Sơ Tam cùng Tinh Nguyệt nghe vậy cũng gật đầu, Nhạc Băng Thiến cùng Lâm Trác mặc dù không nói chuyện nhưng chân mày đều chau lại, hiện lên thần sắc lo lắng.
Nhạc Vũ cảm thấy vui mừng, tâm niệm chợt động, đem Côn Luân Kính triệu ra, nói:
- Việc này ta cũng hiểu rõ, trước kia chỉ vì lo lắng mọi người bị Xiển giáo tra xét mới cẩn thận như vậy. Nhưng hiện nay ta đã chữa trị xong Côn Luân Kính, tình hình sẽ khác.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người đều run rẩy lên, lặng người nhìn vào Côn Luân Kính, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Nhạc Vũ cũng mỉm cười:
- Trước mắt có hai phương pháp giải quyết, có thể giúp mọi người củng cố đạo cơ. Một là ta dùng kính này huyễn chiếu ra đại thế giới, đem thần hồn của mọi người đầu nhập vào, lịch lãm tình đời, ma luyện đạo cơ. Hai là mọi người tự mình rời đi, tự do du lãm trong tiên giới này. Có Côn Luân Kính trấn áp, mặc dù là Đạo tổ nếu không tự mình suy diễn cũng khó thể biết thân phận mọi người. Nhưng con đường này hung hiểm khó lường, ta cũng thật khó bảo đảm vẹn toàn.
Nhạc Trương thị chỉ suy nghĩ thoáng chốc, liền cười nhẹ nói:
- Ta cũng muốn đi chung quanh nhìn xem một chút, nhìn phong cảnh của tiên giới này.
Nhạc Vũ không nói một lời, dùng Côn Luân Kính chiếu xuống, liền khiến Nhạc Trương thị thay đổi dung mạo. Vẫn còn khí chất tươi mát, lại là một nữ tiên chừng hai mươi tuổi, nhưng ngũ quan lại hoàn toàn bất đồng.
Theo sát phía sau Nhạc Băng Thiến cùng Lâm Trác và Nhiễm Lực đều hiện lên vẻ kiên quyết, Nhiễm Lực chợt cười lớn nói:
- Thường nói trong huyễn cảnh cho dù gặp được chuyện khủng bố sinh tử cũng không so được với tôi luyện sinh tử trong đại thế giới chính thức a!
Nhạc Vũ cũng hiểu được tâm ý ba người, tuyệt không nguyện tiếp tục sống dưới sự che chở của hắn. Tâm niệm chợt động, Côn Luân Kính chiếu xuống thay đổi dung mạo của ba người.
Sau đó mấy người thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng.
Ngay cả Sơ Tam và Tinh Nguyệt đều rời đi, không muốn tiến vào trong huyễn cảnh thế giới.
Nhìn mấy đạo độn quang đi xa, Nhạc Vũ cảm thấy có chút mất mát. Hắn biết được lần này ly biệt, thật không biết phải bao nhiêu năm mới có thể gặp lại.
Ngoại trừ Nhạc Băng Thiến cùng Sơ Tam đối với hắn cực kỳ quyến luyến nên sẽ không chịu rời đi quá lâu, với tính tình của mấy người còn lại nếu không xông ra một phen thành tựu tuyệt sẽ không dễ dàng quay trở về gặp hắn.
Khe khẽ thở dài, Nhạc Vũ lại nhìn qua Cực Lan cùng Cực Uyên hỏi:
- Nhị vị sư huynh, hai vị lại có tính toán thế nào? Nếu muốn rời đi, Nhạc Vũ cũng có thể dùng Côn Luân Kính trợ nhị vị che lấp thân phận.
Cực Uyên đã sớm biết vị sư đệ này hiện giờ đang dùng thân phận đệ tử Uyên Minh của hắn, nhìn nhìn Nhạc Vũ tâm tình chợt cảm thấy vô cùng phức tạp.
Hồi lâu sau, hắn hồi phục lại tinh thần, nói:
- Thời gian của ta không còn nhiều lắm, có thể gia nhập dưới trướng của sư đệ, đảm nhiệm một chức quan hay không? Hoặc có thể mượn nhờ thần lực để kéo dài tính mạng…
Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười:
- Đúng là muốn cầu còn không được!
Cực Uyên tuy chỉ có tu vi Ngọc Tiên, nhưng là người có đại thần thông, cho dù đảm đương chức thần tướng cũng có thể được, như vậy trong tay Nhạc Vũ cũng có thêm một người có thể trọng dụng.
Kỳ thật tai họa ngầm của Dung Vũ Hóa Vân chân khí chưa chắc không thể chữa trị, tu vi cảnh giới của Cực Uyên chỉ cần tiến thêm được một bước cũng không phải là việc gì khó.
Nhạc Vũ nhìn qua Cực Lan, vị chưởng giáo Thủy Vân Tông cũng lắc đầu nói:
- Thủy Vân Tông có ngươi thay mặt chiếu ứng, hiện tại ta ngoại trừ mong chờ bước lên Kim Tiên cảnh giới, chuyện khác cũng không còn gì vướng bận. Cũng không cần đi tìm thêm cơ duyên, chỉ cần đi theo ngươi phỏng chừng chung quy có một ngày có thể thành tựu Đại La Kim Tiên thân thể!
Nhạc Vũ cười vang, thu hai người vào trong Thiên Ý Phủ, tiếp theo hóa quang bay lên hướng về chân trời phương tây.