Nhạc Vũ cười nhẹ một tiếng giễu cợt, cũng phi thân bay theo phía sau mấy người kia.
Hắn nhìn thấy Đông Hoa tán nhân chậm rãi bay ra ngoài trăm vạn dặm, bỗng dưng độn quang biến đổi, một thân hóa thành chín đạo quang hoa, từ bốn phương tám hướng bỏ chạy.
Vài tên tu sĩ trốn dưới tiểu tán lập tức vô cùng kích động, chỉ đành chia ra bốn phương tám hướng đuổi theo.
Ước chừng đuổi theo ra ngoài ba mươi vặn dặm, chín đạo quang hoa đã biến mất vô tung.
Nhưng Đông Hoa tán nhân vẫn chưa xuất hiện, thân ảnh chợt lóe lại phân ra chín đạo độn quang.
Cứ lặp lại mấy lần như thế, chỉ dùng thời gian gần một khắc đã bỏ xa những người kia.
Nhạc Vũ cười lớn, Đông Hoa tán nhân cũng không giống như những tiên tu khác trong tiên giới này. Bên trong Thiên Nguyên Giới trải qua vô số mưa gió, đã là một nhân vật thành tinh. Trước khi độ kiếp phi thăng nằm trong hiểm cảnh bốn bề đầy thù địch, vẫn có thể giữ lại hậu chiêu, cầu tìm một con đường sống, lại há có thể bị một ít đạo chích tính kế?
Nhìn tình hình chật vật của mấy tu sĩ kia, Nhạc Vũ cũng đã bỏ qua ý niệm giết người.
Hắn phát ra một tia kiếm khí, chỉ một thoáng đã xuyên ra ngoài trăm vạn dặm, đem thân hình vài tên Ngọc Tiên tu sĩ xuyên thủng, phế bỏ nguyên anh!
Giẫm mạnh chân, đã trực tiếp bước ra ngoài bảy vạn dặm, Súc Địa Thành Thốn, chỉ trong một thoáng hô hấp đã đi tới phía sau Đông Hoa tán nhân.
Linh giác của Đông Hoa quả thật mẫn tuệ, lập tức liền cảm giác, quay phắt trở lại nhìn về phía Nhạc Vũ.
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú xa lạ, vẻ mặt Đông Hoa thoáng trầm xuống, tiếp đó cảm giác được một tia khí tức quen thuộc, không khỏi ngẩn ra nghi ngờ hỏi:
- Các hạ là ai? Vì sao phải theo dõi tại hạ?
Nhạc Vũ cười cười, đi tới trước mặt Đông Hoa chừng trăm trượng, quan sát hắn từ trên xuống dưới, trong lòng thoáng than thở.
Đông Hoa tán nhân đã sửa lại pháp môn kiếm tu, ngưng tụ kiếm đan. Nhưng tu luyện lại không được trọn vẹn. Đông Hoa lại lấy cơ bản sửa đổi thêm, không ngờ có thể bù lại toàn bộ những chỗ thiếu hụt kia. Cũng không hề thấp hơn nhân kiếm hợp nhất chi đạo mà Nhạc Vũ truyền xuống ngay tại Vạn Thọ sơn.
Một thân kiếm ý pháp lực đều vô cùng tinh thuần, căn cơ thật dầy, thực sự tột đỉnh.
Nhạc Vũ âm thầm tán thưởng, nhìn lên gương mặt Đông Hoa tán nhân đang tràn đầy vẻ cảnh giác, không khỏi cười nói:
- Ta cùng với ngươi có chút nhân quả liên lụy, lần này đến chỉ là vì muốn giúp cho ngươi một tay.
Đông Hoa rõ ràng không tin, ý phòng bị càng thêm nồng hậu. Nhạc Vũ cũng không quản hắn, trực tiếp lấy ra hai phù chiếu nói:
- Đây là tín vật của ta, ngươi cầm phù chiếu này có thể đến Bát Cảnh sơn hoặc Vạn Thọ sơn đều có thể có được một lần cơ duyên. Tiên giới không giống phàm trần, làm tán tu thật sự vất vả hơn nhiều lắm. Nếu có được minh sư chỉ điểm, sẽ đạt được lợi ích không nhỏ. Trấn Nguyên Tử cùng Huyền Đô đại pháp sư tuy không phải sư tôn của ngươi, nhưng đều là người có thể giúp ngươi thành đạo!
Đông Hoa đón hai phù chiếu trong tay, lại có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng khí tức người trước mặt lúc thì lớn mạnh như vực sâu, lúc lại bình ổn như người phàm, thật sự làm cho hắn nhìn không thấu.
Suy ngẫm chốc lát, hắn chợt lắc đầu trả lại hai phù chiếu:
- Tiền bối, không phải ta không tin! Nhưng trong lòng ta đã sớm có kế hoạch, muốn đến phương bắc Các Linh sơn bái An Thiên Huyền Thánh đại đế làm sư tôn. Bát Cảnh sơn hoặc Vạn Thọ sơn mặc dù thật tốt nhưng không phải nơi đệ tử sở cầu. Đa tạ hảo ý của tiền bối!
Nhạc Vũ không khỏi ngẩn người, có chút trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày nói không ra lời.
Vị Đông Hoa này ngày sau lấy thân Huyền Tiên chuyển sang kiếp khác trùng tu. Đứng trong môn tường của Thái Thanh đạo tổ, làm đệ tử nhập thất đời thứ ba, thành tựu Chuẩn Thánh vị nghiệp, là Thuần Dương Kim Tiên tiền đồ vô lượng. Làm sao có thể đột nhiên nghĩ tới đi tìm mình bái sư?
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường, cho dù không có mối liên hệ với Thái Thanh đạo tổ, quan hệ năm xưa giữa Nhạc Vũ cùng Đông Hoa, cũng tuyệt không thể nào thành sư đồ.
Im lặng chốc lát, Nhạc Vũ chợt bật cười, cũng không lấy lại hai phù chiếu. Ngược lại lấy ra một đạo phù kim sắc, dùng pháp lực đưa tới trước người Đông Hoa nói:
- Ngươi muốn đến Các Linh sơn ta cũng không ngăn cản ngươi. Cầm lấy tín vật này, bên trong phương bắc đế đình sẽ tiếp đãi ngươi như khách quý. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, An Thiên Huyền Thánh đại đế cùng Xiển giáo có rất nhiều ân oán, lại kết thù kết oán vô số, mặc dù truyền xuống kiếm tu chi đạo, nhưng cũng không phải là lương sư của Đông Hoa tán nhân ngươi đâu.
- Đông Hoa tán nhân? Ngươi làm sao biết tên của ta?
Đồng tử Đông Hoa co rụt lại, ngây người nhìn Nhạc Vũ. Hắn từ sau khi phi thăng, liền mai danh ẩn tích, người trước mắt rốt cục từ chỗ nào biết được?
Nhạc Vũ cười không đáp, lại khẽ vẫy tay lấy ra một đạo phù còn trống, cầm trong tay.
Hắn dùng Thanh Lộ Linh Tuyền Thủy trộn cùng máu huyết của yêu thú Huyền Tiên làm mực, chỉ trong nháy mắt đã vẽ ra một chuỗi phù văn trên đạo phù.
Tiếp theo phất qua đưa tới trước người Đông Hoa nói:
- Ta biết ngươi không tin ta nói, nhưng cũng không có gì. Phù chiếu này thật hay giả ngày sau ngươi sẽ tự hiểu. Nhưng ta đã tính ra, trong nửa canh giờ sau ngươi có một phen kiếp số. Tuy không đến nỗi gặp họa sát thân nhưng vẫn gặp phiền toái. Khi đó dùng đạo phù này có thể giúp ngươi thoát thân!
Đông Hoa tán nhân nhíu mày nhìn kỹ đạo phù trước mắt. Ngoại trừ chất liệu bất phàm, tựa hồ trên tam phẩm, không còn chỗ nào thần kỳ, không lộ ra chút khí tức, phù văn sử dụng chỉ bình thường không có gì lạ lẫm.
Chỉ là ngay trong trung ương đạo phù, thượng cổ chữ triện làm cho hắn cực kỳ chú ý. Đặc biệt kiếm ý ẩn thấu, cơ hồ áp chế phong ấn muốn xông ra. Lộ ra ý kiếm cường hoành mà ôn nhu, lại giống như ẩn chứa vô số áo nghĩa, làm kẻ khác vô cùng bàng hoàng.
- Kiếm phù sao?
Khi hắn ngẩng đầu lên thì thanh sam đạo nhân đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng, hắn không khỏi vô cùng kinh hãi, lại càng thêm kinh ngạc.
- Đạo nhân kỳ quái, thật không hiểu xảy ra chuyện gì! Nhưng thực lực người này quả thật sâu không lường được, muốn giết ta chỉ như trở bàn tay thôi. Hẳn không giống như có ác ý.
Thoáng do dự một chút, Đông Hoa vẫn đem phù chiếu toàn bộ thu hồi.
Lại nhớ tới lời nói của đạo nhân vừa rồi, trong vòng nửa canh giờ bản thân mình sẽ gặp phải kiếp số, nội tâm không khỏi trầm xuống, trong lòng có chút không tin, nhưng theo bản năng lại có chút cảm giác bất an, còn hoảng hốt thấp thỏm.
Cơ hồ ngay lập tức hắn hóa thành một đạo độn quang bay đi, bay một mạch ra ngoài trăm vạn dặm mới thoáng buông lỏng tâm thần.
Nhưng ngay lúc này, trên không trung chợt truyền ra tiếng nổ vang như sấm rền, vừa ngẩng đầu lên, trên không trung đã hiện ra một vết rạn màu đen, ngay sau đó một thân ảnh hắc y bỗng dưng xuyên không bay ra.
Gương mặt người kia đều bị hắc vụ che khuất, chỉ một đôi ánh mắt băng sương đến cực điểm nhìn thẳng xuống dưới.
- Thanh kiếm kia chính là bị ngươi mua xuống?
Đông Hoa cảm thấy tay chân cứng ngắc, toàn thân rét run, dưới hồn áp cơ hồ không thể nhúc nhích.
Người này lại là Thái Ất Chân Tiên!
Chỉ nửa hơi, miệng mũi Đông Hoa đã tràn đầy máu, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Chỉ có thể dùng thần hồn kháng cự, âm thầm đem một viên đan hoàn màu bạc cầm trong tay.
Đây là vật cứu mạng của hắn, dưới cơ duyên xảo hợp mới đạt được một viên, nghe nói có uy lực vô cùng, trước mắt chỉ có thể trông cậy vào vật này cứu lấy tính mạng của mình.
Không ngờ lúc này trong đầu hắn xẹt qua kiếm phù mà thanh sam đạo nhân kỳ quái đã tặng cho, trong lòng không khỏi có chút do dự.
Người kia có thể tính ra hắn sẽ gặp tai kiếp sau nửa canh giờ, một thân pháp lực thần thông thật sự bí hiểm, tặng cho kiếm phù nhất định là bất phàm.
Duy nhất không xác định chính là không biết người kia rốt cục có ý định lừa gạt hắn hay không.
Hắc y nhân nhìn Đông Hoa một thoáng, ánh mắt tập trung trong tay áo hắn. Ngay sau đó chợt vui vẻ, đưa tay vẫy ra, một thanh tiên binh màu đen không có gì nổi bật bỗng dưng từ trong tu di không gian của Đông Hoa bị hút nhiếp ra, bay lượn giữa không trung.
Hắc y nhân hăng hắc cười, cầm lấy tiên binh, trong mắt lộ ra vui mừng vô tận, tiếp đó sát khí lành lạnh nhìn xuống Đông Hoa.
- Làm phiền ta bôn ba tìm kiếm mấy trăm vạn dặm, ngươi đúng là đáng chết!
Vừa nói xong liền bắn ra một đạo hắc quang xuyên không bay xuống, đồng tử Đông Hoa lập tức co rụt lại, biết không thể tiếp tục chậm trễ. Một mặt cầm chặt đan hoàn màu bạc, một mặt ném ra trương kiếm phù, dùng hồn ý mở tung ra.
Hắn vốn nghĩ nếu tình hình không ổn sẽ mượn lực viên ngân hoàn kia bỏ chạy, nhưng ngay sau đó liền thấy thiên địa chung quanh thất sắc.
Một đạo thủy lam kiếm quang như ngân hà đổ ngược bỗng dưng bay lên, vỡ bờ phía chân trời. Tung hoành trăm vạn trượng, đem toàn bộ vạn vật trước người chém nát hủy diệt!
Đạo hắc quang vừa giáng xuống, giờ phút này hoàn toàn không cách nào so sánh.
Thủy lam kiếm quang vừa tới, liền quét tan, mà hắc y nhân kia, đồng tử co rút lại, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi vô hạn hét to.
- Thủy Vân kiếm quyết! Bắc Phương An Thiên Huyền Thánh đại đế!
Cơ hồ ngay lập tức hắn muốn né tránh xa xa bỏ chạy, nhưng lại bị một cỗ kiếm áp bức người trói bược ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích. Chờ khi kiếm quang trảm tới, cả người cơ hồ không có chút phản kháng, lập tức hóa thành bụi phấn bay tung bốn phía!
Đông Hoa tán nhân đã sớm trợn mắt há hốc mồm, ngây người quan sát tình hình trước mắt. Vừa lấy lại tinh thần chỉ thấy thân ảnh hắc y nhân đã hoàn toàn không còn bóng dáng. Chỉ còn lại hắc sắc tiên binh vẫn hoàn hảo không chút tổn hao từ trên rơi xuống.
Đông Hoa lập tức hít sâu một hơi:
- Người kia rốt cục là ai? Tùy ý chế tạo một trương kiếm phù đã có uy lực như thế?
Lại nhớ tới tiếng kinh hô của hắc y nhân, trong mắt hắn chợt lóe tia thần quang.
- Thủy Vân kiếm quyết, thật sự là Thủy Vân kiếm quyết! Người kia chính là Bắc Phương An Thiên Huyền Thánh đại đế!
- Nhưng vì sao hắn lại nói hắn không phải là minh sư của ta?
Nhớ lại chuyện nửa canh giờ trước, trên mặt Đông Hoa dần dần hiện ra vẻ lo lắng, còn có vài phần kiên quyết.
Cùng thời khắc đó, ước chừng ngoài ngàn vạn dặm, Nhạc Vũ chợt cười khẽ một tiếng, nhìn theo phương hướng Đông Hoa rời đi.
Tuy cách xa ngàn vạn dặm, nhưng lấy long nhãn của hắn vẫn có thể thấy rõ đạo kiếm quang kia.
Gặp qua uy lực của kiếm phù, Đông Hoa sẽ hiểu thân phận của hắn, cũng sẽ nghe lời đi tới Vạn Thọ sơn.
Kỳ thật việc này dùng thân phận của hắn thực hiện mới là thích hợp nhất.
Nhưng bởi vì Hồng Mông kiếm điển, hắn đành phải thua thiệt Đông Hoa, cũng chỉ chọn Thủy Vân. Hai thân phận không thể đồng thời cùng xuất hiện, tránh cho việc trêu chọc người hồ nghi suy đoán. Vì vậy hắn buộc phải hành sự theo phương pháp này.