Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 349: Chương 349: Cửu trọng lôi kiếp




Vọt ra khỏi động phủ, Nhạc Vũ quả nhiên thấy bên kiếp vân đang tụ tập bên chỗ Vân Thanh Phong. Nhíu mày, hắn không chút do dự ngự kiếm bay thẳng vào chỗ giữa kiếp vân tụ tập, đến khi tới một dược viên nằm trên độ cao bảy ngàn trượng mới ngừng lại. Sau đó chỉ thấy Sơ Tam đang ở trong đó giang cánh bay loạn, mấy thần thú khác đang đồng thời rống lên tựa hồ để lay tỉnh nó.

Bất quá đến khi trông thấy Nhạc Vũ thì cảm giác bất an của Sơ Tam cũng dần ổn định, chậm rãi đáp xuống rồi hướng lên trời cao hú dài lảnh lót như khiêu khích.

Nhạc Vũ cười khổ, ý tứ trong tiếng hú này của Sơ Tam ước chừng là cha ta tới, ta còn sợ ngươi cái gì, ngươi có gan đánh chết ta đi.

Còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc Sơ Tam học những câu thô tục này ở đâu thì thấy một người đến bên cạnh nắm lấy tay gầm gè:

- Trước kia ngươi luôn chối cãi, lần này bị bắt hiện hình nên nhận đi. Vân Thanh Phong của chúng ta bị con linh sủng của ngươi hại cho đến khổ.

Nhạc Vũ bất giác mỉm cười:

- Chu sư thúc tổ, ngươi nói Sơ Tam nhà ta hại các ngươi hại đến khổ, điểm này ta nhận. Bất quá những lão già các ngươi làm hư Sơ Tam như vậy thì tính làm sao? Lúc trước nó tới Quảng Lăng Tông còn như tờ giấy trắng.

Chu Húc tự nhiên không chịu nhận, mãnh liệt lắc đầu nói:

- Giấy trắng? Ngươi tự nói mà thôi, ta xem trong bụng đầy ý xấu. Ban đầu thay ngươi trả thù ta chẳng phải do Thanh Li nhà ta giật dây? Ta biết tài lực hiện giờ của ngươi có hạn nên cũng không muốn nhiều, nghe nói gần đây ngươi nhận được ba trăm vạn linh thạch, Vân Thanh Phong chúng ta chỉ cần một nửa là được!

Nhạc Vũ cũng bất đắc dĩ, vào lúc Sơ Tam độ kiếp, hắn cũng không muốn dây dưa với lão đầu này, phất tay nói:

- Đừng nói nữa! Ăn trộm linh dược không chỉ mình Sơ Tam. Chu sư thúc tổ nói hay lắm. Nếu như muốn bồi thường thì ta cũng đồng ý nhưng nếu sau này động phủ muốn mượn Sơ Tam hỗ trợ thì đừng trách đệ tử ta không nói tình cảm

- Ai nha! Ngươi còn dám uy hiếp ta?.

Chu Húc một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Nhạc Vũ, cả người giận đến phát run. Qua một hồi lâu lại rũ xuống, uể oải nói:

- Ta phục ngươi rồi. Chẳng qua là những linh dược trong dược viên này đều có định số, đệ tử Vân Thanh Phong ta chỉ phụ trách trông chừng mà thôi. Cuối cùng cũng phải nộp lên cho La trân điện, tổn thất này không thể để bên ta một mình gánh chịu, ngươi bỏ ra hai mươi vạn linh thạch là tốt rồi.

Thanh Dực Uyên cấp chín cũng vừa bay tới, nghe vậy thì kêu lên một tiếng mang theo ý chê cười rõ ràng. Nhạc Vũ nghe cũng không hiểu, bất quá cô cháu gái Chu Đổng của Chu Húc thì cười khúc khích nói: - Thanh Li sư thúc tổ nói, ngay cả ta cũng muốn lấy lòng Sơ Tam. Lão đầu ngươi là thứ gì cũng dám đi chọc nó?

Chu Húc giận tím mặt, đang muốn gõ đầu Thanh Li nào ngờ bị linh sủng của mình quạt cánh một cái bay ra ngoài hơn trượng mới đứng vững, sau đó đỏ mặt tía tai lao vào đánh nhau với Thanh Dực Uyên.

Động tĩnh sau đó, Nhạc Vũ cũng không còn tâm tư đi xem, chỉ nhìn Sơ Tam không chớp mắt. Trong thời gian này, đám người Nông Dịch Sơn cùng Cung Trí đã rối rít tìm đến, thêm cả Vu Duy cùng Phong Vân đang bế quan.

Nhạc Vũ thầm buồn cười, linh sủng mình nuôi dạy này lại được tông môn coi trọng hơn cả bản thân.

Mắt thấy kiếp vân hội tụ càng ngày càng mạnh, Nông Dịch Sơn nhíu mày nói:

- Lần này kiếp vân lớn, xem ra ít nhất cũng là bát trọng lôi. Nơi này không phải là chỗ độ kiếp thuận lợi. Chư vị sư thúc, Xương sư đệ, cùng ta liên thủ để chuyển càn khôn.

Mấy người Cung Trí Mạc Quân nghe vậy đều mím miệng đánh ra một đạo pháp lực.

Sau đó một thoáng, Nhạc Vũ liền cảm giác thiên địa đại biến, cẩn thận nhìn lại thì đã đi ra ngoài mấy chục dặm ngoài Thủy Hàn Phong. Linh lực nơi này ước chừng gấp đôi trong Dược Viên, tinh thần Sơ Tam quả nhiên đại chấn, kêu lên một tiếng nhẹ để tỏ lòng biết ơn.

- Nơi này chính là chủ mạch của Quảng Lăng Sơn, có thể cho phép Sơ Tam độ kiếp ở đây còn hơn cả nhiều tu sĩ Kim Đan trong tông môn. Nhạc Vũ cũng hơi an tâm, lúc này kiếp vân cũng theo sát ngày càng thịnh, tuy không bằng ba tháng trước nhưng vượt xa yêu thú cấp năm độ kiếp.

Yêu thú cũng giống như tu sĩ nhân loại, cùng có mười mấy loại lôi kiếp, thấp nhất chính là Tử hồn lôi. Mỗi một tầng lôi kiếp thì uy lực phải gấp mấy lần tầng trước. yêu thú cấp sáu bình thường tối đa cũng chính là sáu tầng lôi kiếp. Lôi kiếp thần thú cho dù mạnh hơn cũng chỉ là bảy tầng, nhưng nhìn bộ dạng hôm nay thì chắc tám tầng lôi kiếp cũng chưa dừng lại.

Nhạc Vũ không khỏi hơi hối hận, thầm nghĩ nếu là sớm biết Sơ Tam sẽ đến mức độ này thì lúc trước cũng không cho nó ăn nhiều linh dược như vậy.

Qua bảy năm, hắn đã coi Sơ Tam như người nhà, bình thường cũng không tình nguyện để nó mạo hiểm. Vào lúc này, tầng lôi kiếp thứ nhất đã giáng xuống. Bất quá với thân thể không ngừng được Nhạc Vũ cường hóa của Sơ Tam thì lôi điện như thế này chỉ như gãi ngứa, liên tục đến bốn tầng nó vẫn lười nhúc nhích, đến khi tầng thứ năm mới lộ vẻ chú ý.

Sắc mặt mọi người vây xem đã đều lộ vẻ ngưng trọng. Mây đen trong không trung vẫn không hề có dấu hiệu tiêu tán, hiển nhiên số lượng lôi kiếp đã cao từ chín tầng trở lên!

Xương Băng Hồng hít sâu một hơi, đem bộ kia Thất Thải Bảo Sắc Kỳ ném ra bốn phía, bố trí Tụ Linh Trận quanh người Sơ Tam. Nghiêm Chân cũng cau mày đem một vạn hai ngàn Cửu Sách Huyền Hạo Thiêm tạo thành một linh trận lớn hơn.

Chỉ trong nháy mắt có thêm hai tầng lôi kiếp trôi qua, trên người Sơ Tam rốt cục xuất hiện vết thương, lông mao màu vàng lả tả rơi xuống, chẳng qua khi vết thương khép miệng lại thì lại có nhiều lông mao lấp lánh mọc ra dài hơn.

Nhạc Vũ đang khó hiểu thì Chu Húc bên cạnh đã hít một hơi khí lạnh:

- Quả nhiên là thay lông vũ! Không trách được phải chín tầng Tử hồn lôi. Hôm nay xem ra Sơ Tam đã không việc gì, hại chúng ta lo lắng vô ích một cuộc. Nó đang dùng lôi lực tương trợ để lột xác.

- Đây chính là lột xác?.

Nhạc Vũ cau mày nghĩ tới đúng là trong sách có mô tả những hiện tượng như vậy, ví như yêu xà lột da, hải thú thay vảy…đây là hiện tượng yêu thú thức tỉnh huyết mạch, đạt tới giới hạn nhất định, giai vị đề thăng, nếu đột biến có thể thành yêu thú hoàn toàn khác, ví dụ như cá hóa rồng, rắn biến thành li giao.

Bản thân Sơ Tam đã là thần thú hạ vị, nếu tiến thêm một tầng nữa thì chân chính coi là khổng tước mà không phải là bàng chi!

- Tên tiểu tử này thật là có phúc khí. Mặc dù còn chưa tiến vào trung giai thần thú nhưng chỉ là do còn nhỏ mà thôi, đợi đến cấp bảy nhất định có thể vượt qua, nếu không hôm nay đã có thể xưng là Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước.

Chu Húc cảm thán một tiếng, vừa vui mừng vừa có ý mất mát:

- Tiểu Vũ, ta vốn lo lắng Sơ Tam rơi vào tay ngươi nhưng hôm nay coi như an tâm rồi. Thuật nuôi thú của ngươi so ra không kém ta bao nhiêu, có thể đứng thứ hai trong tông môn! Cũng không biết rốt cuộc ngươi sử thủ đoạn gì mà tên tiểu tử này có thể tiến một bước lớn như thế.

Bên kia Thanh Li lại hừ hừ, Chu Đổng cũng kịp thời thuật lại nói:

- Nó nói ngươi thật không biết xấu hổ, tự mình dát vàng lên mặt, Nhạc sư huynh so với ngươi mạnh hơn không chỉ một điểm nửa điểm! Đệ nhất trong tông môn phải là Nhạc sư huynh mới đúng

Chu Húc lườm một cái nhưng cũng không nổi giận mà chỉ nhìn Sơ Tam suy nghĩ.

Đến tầng lôi kiếp thứ bảy, trên người Sơ Tam bị bóc ra từng mảng huyết nhục lông vũ lớn hơn nữa, bất quá có linh khí bổ sung nên khôi phục cũng cực nhanh.

Qua đến tầng lôi kiếp thứ chín thì thân hình Sơ Tam đã đại biến. Lông vũ toàn thân lấp lánh như ngọc lưu ly, thân hình giống khổng tước đến chín phần, bất quá vẫn bảo lưu mũ phượng, hiển nhiên là huyết mạch phượng hoàng sau lần lột xác cũng không bị bài xích. Chờ cho kiếp vân tan hết thì Sơ Tam khẽ vẫy thân rồi đắc ý hướng lên trời ngao một tiếng, hài lòng bay trở về bên người Nhạc Vũ.

Đám người Nông Dịch Sơn thấy thế cũng đều lộ vẻ vui mừng. Duy chỉ có Xương Băng Hồng đi tới bên cạnh Nhạc Vũ lạnh lùng nói:

- Hôm nay Sơ Tam huyết tính chưa đầy, ngươi không thể quá mức chiếu cố. Lần sau lôi cấp nhất định sẽ không còn là Tử hồn lôi dễ dàng như vậy.

Nhạc Vũ hơi run sợ, nhớ tới gần đây dã tính và kỹ xảo chiến đấu của Sơ Tam quả thật chưa đầy, quá mức lệ thuộc vào hắn. Chẳng qua thần thú bậc này nếu thả tự do, đừng nói là hắn không yên lòng, tông môn cũng chắc chắn ngăn cản, ở ngoài Quảng Lăng Sơn quả thật không thể bảo đảm an toàn.

Nếu muốn tiến hành rèn luyện phương diện này cũng cần suy nghĩ kỹ càng.

Xương Băng Hồng nói xong câu này liền xoay người rời đi. Thần thú vây quanh Vân Thanh Phong để che chở cũng kêu to tựa như chúc mừng, còn có hai vị biến thành hình người cười dài.

Sơ Tam lại càng đắc ý, cố ý khoe khoang, quang hoa quanh người tăng mạnh, tế lên một đạo Ngũ Sắc Thần Quang chà lên một chỗ của linh trận cấm chế khiến nó dao động dữ dội.

Nhạc Vũ đang cảm giác phiền não cũng bị đánh thức, nhất thời cũng quên trách cứ Sơ Tam mà nhìn chằm chằm vào phần đuôi của nó. Ở đó là tầng thứ ba của Ngũ Hành Phù Trận, bất quá lại không phải là ba trăm mà là chín trăm linh phù! Ngoài ra hai tầng phù trận bên trong cũng nhiều hơn một trăm năm mươi đạo linh phù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.