Ở trong hư không vô tận chỗ Nhạc Vũ cùng La Hầu đã từng đại chiến thì linh lực vẫn chấn động hỗn loạn, thời không loạn lưu bị áp chế lúc này mới dần dần khôi phục.
Vào lúc hai người đã rời đi khuất khỏi đường hầm không gian thì một đoàn quang ảnh đột nhiên phá không bay tới, lúc hiện ra thân ảnh là mấy người Quảng Thành Tử cùng Từ Hàng, hết thảy đều mắt mang dị sắc quét nhìn bốn phía. Quảng Thành Tử thi triển pháp quyết thôi nghịch thiên cơ, sau khoảnh khắc liền nhíu mày ngừng lại.
Từ Hàng chỉ thấy thần sắc Quảng Thành Tử đã biết tình hình không quá lạc quan, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
- Sư huynh có sở đắc gì không?
Trong bốn người, thân phận Quảng Thành Tử là cao nhất, thực lực cũng là mạnh nhất, mấy người mới chỉ là Đại La Kim Tiên còn hắn đã thành tựu chuẩn thánh.
- Đến quá muộn
Quảng Thành Tử lắc đầu, tràn đầy vẻ tiếc nuối:
- Hơn nữa chủ nhân hai kiện Hồng Mông chí bảo đều là cao thủ huyễn thuật tuyệt đỉnh, chỉ một lần vận dụng Hồng Mông chí bảo liền đã biết lợi hại kịp thời thu tay. Không biết bên sư tôn ra sao còn , liền từng người hiểu được lợi hại, kịp thời thu tay lại không biết sư tôn bên kia, có thể không ngược dòng tìm hiểu ta bên này, nhưng lại không có nửa phần manh mối Từ Hàng sư đệ, tố cho ta giáo người nhiều mưu trí, không biết còn có suy đoán?
Từ Hàng cũng không từ chối, nheo mắt đánh giá liếc tứ phương nói:
- Không gian nơi này rất gần với tầng thứ 9 U Minh, hơn nữa nếu bàn về huyễn pháp, Uyên Minh có thể giấu diếm được Minh Hà lão tổ để đại trận vậy thì huyễn pháp chẳng phải là thượng giai?
Hoàng Long Văn Thù nghe vậy thì ánh mắt hơi lóe lên:
- Ý sư đệ chẳng lẽ cho rằng người nắm giữ Hồng Mông là Uyên Minh? Bất quá phàm có Hồng Mông chi bảo thì đều có thể trốn thoát Thiên Cơ nhưng Uyên Minh lại đang ở trong thiên cơ.
Quảng Thành Tử im lặng không nói, cau mày như nghĩ tới điều gì.
Từ Hàng bình tĩnh nói:
- Cũng không thể xác định là Uyên Minh, bất quá người này vẫn có chút hiềm nghi
Tiếp đó hắn hơi suy nghĩ một chút rồi nói: - Cũng không chừng là Huyết Lục Thiên quân.
Hắn còn chưa dứt lời thì từ ở đằng xa trong hư không đã truyền ra một tiếng cười khẽ:
- Nếu thật là Huyết Lục Thiên quân Nhạc Vũ, vậy thì cũng khó có thanh thế như lần giao thủ vừa rồi?
Theo thanh âm này, trong hư không đột nhiên hiện ra hai người, một văn sĩ trung niên tuấn mỹ, một thân hình cao lớn, tuy chỉ là Thái Ất Chân Tiên nhưng lại có khí độ uy thế khiến người ta kinh hãi, cùng mặc một loại đạo bào.
Người thứ hai không biết tính danh, người phía trước lại đúng là Triệu Công Minh, lúc này đang cười nhạt nói:
- Bất quá đã có Uyên Minh qua trăm năm thành tựu Kim Tiên vậy thì Nhạc Vũ đột phá như vậy cũng không là lạ.
Từ Hàng nheo mắt, Quảng Thành Tử lại cười cười hỏi ngược lại:
- Nói đến kỳ quái, với tu vi sư đệ sao lại đến chậm như thế?
Triệu Công Minh nghe vậy lại nhìn vị Chân Tiên bên cạnh rồi nói luôn:
- Cũng không phải ta đến chậm mà là được sư đệ ta đề điểm đến chín tầng U Minh để xem hư thật mà thôi.
Thần sắc mấy người Quảng Thành Tử lập tức lộ vẻ kinh dị, nhìn người bên cạnh Triệu Công Minh lộ vẻ ngưng trọng, Từ Hàng lại hỏi:
- sư huynh đã đi Cửu U vậy có biết nơi hạ lạc của Uyên Minh hiện giờ?
Triệu Công Minh giống như sớm biết Từ Hàng sẽ hỏi, khẽ lắc đầu:
- Trước khi đến ta không biết, đến khi tới nơi thì Uyên Minh và Hậu Thổ ở cùng một chỗ, thương thảo chuyển khai mở Địa phủ, không thể ngờ là người này lại có thể khiến vị Thánh Nhân nương nương kia ra sức nịnh bợ, thật khiến người khác hâm mộ.
Từ Hàng khẽ giật mình, lần này quả thật có chút ngoài ý muốn, Văn Thù cười khổ nói:
- Nói như vậy hẳn không phải là kẻ này, mặc dù ta không thể nghịch tố Thiên Cơ nhưng lại biết hồi đại chiến vừa rồi có một vị tiếp cận với chuẩn thánh đã ngưng tụ khí huyết Hỗn Độn ám ma, tung tích đại chiến tựa hồ kéo dài đến tận ám giới. Ta thấy mặc dù Uyên Minh đã thành tựu Kim Tiên hồn ấn, đồng dạng có Hồng Mông chí bảo nơi tay nhưng cũng không phải đối thủ của người này, há có thể nhanh như vậy bình yên thoát thân? Hơn nữa người này thành đạo chưa quá mấy trăm năm , mặc dù được Hồng Mông tử khí cũng không có khả năng diễn hóa Hồng Mông chí bảo nhanh như vậy.
Hoàng Long chân nhân cũng khẽ gật đầu:
- Theo ta thấy, hai người này chắc là nhân vật đã thành đạo hơn hai vạn năm, chỉ bởi vì Hồng Mông tử khí, đào thoát Thiên Cơ, không bị chúng ta biết lần này tới Cửu U Minh Phủ, chỉ sợ cũng vì chuyện Hậu Thổ mở Luân Hồi mà gặp nhau rồi có kịch chiến.
- Cũng có thể có thể là hai người sau khi giao thủ, liền từng người bình yên rời đi, hay hoặc giả là thân ngoại hóa thân của Uyên Minh.
Từ Hàng vẫn như cũ là có chút không tin, thần sắc bất định, không cách nào nhìn trộm chuyện tương lai, hết thảy đều dựa vào suy đoán nên cảm giác có vô số điểm đáng ngờ, rồi lại có không ít phản chứng khó có thể xác định. Nếu đổi lại là người khác thì cần gì tìm chứng cứ, trực tiếp trảm sát là được nhưng thân phận Uyên Minh lại khác, ngoài việc là chân mệnh An Thiên Huyền Thánh Đại Đế thì giao tình với Hậu Thổ cũng không cạn.
Quảng Thành Tử lúc này lại khẽ thở dài:
- Đầu tiên là Hậu Thổ thành Thánh, tiếp đó lại là hai kiện Hồng Mông chí bảo xuất thế, vô luận hai người này có lai lịch gì, từ nay về sau Hồng Hoang sợ là không được sống yên ổn.
Triệu Công Minh nghe vậy cũng ưu tư, đón lấy lại hỏi dò:
- Trong hai người này thì một không biết lai lịch, một nhất định là Hỗn Độn ám ma nhất lưu, chứng tỏ trong ám giới đã nhân vật một vài nhân vật, ta muốn báo lên sư tôn lệnh cho đệ tử thanh lý, nhưng Xiển Giáo các ngươi định như thế nào.
Quảng Thành Tử kinh ngạc một lát, chỉ thoáng do dự rồi đáp ứng:
- Chỗ ô uế này cũng phải chỉnh lý một phen, đệ tử Xiển Giáo ta dĩ nhiên sẽ không từ nan.
Cơ hồ cùng một thời gian, dưới chỗ sâu nhất của mười tám tầng địa phủ Cửu U, cũng là tầng rộng nhất.
Nhạc Vũ cố nén đau đớn vì linh hồn bị thụ thương, đem hồn niệm xử lý vết thương xong xuôi rồi chờ hồi phục. Đến khi hắn mở mắt ra đã thấy Hậu Thổ cười duyên dáng trước mặt, không khỏi hơi cảm kích:
- Ta chỉ lối mấy vị tìm đến chỗ ngươi ít nhất cũng phải sau hai khắc nhưng không ngờ Triệu Công Minh lại nhanh như vậy, lần này nếu không có tỷ tỷ toàn lực che lấp tương trợ thì chắc đã để hắn nhìn ra sơ hở.
Hậu Thổ che miệng cười khúc khích:
- Ta và ngươi chính là tỷ đệ, nói những chuyện này là gì? Ngươi lần này bỏ sinh tử, quên an nguy cũng muốn dốc sức giúp ta thành đạo. Người trong tam giới có thể theo giúp ta chung hoạn nạn cũng chỉ có mình Tiểu Vũ ngươi, ân đức lớn như vậy tỷ tỷ còn chưa nói gì, đệ đệ nói câu cảm tạ lại khiến ta cực kỳ thương tâm.
Nhạc Vũ lạnh toát da đầu, khi có người bên ngoài thì thần thái Hậu Thổ đều nghiêm cẩn nhưng khi trước mặt hắn thì lại tùy tiện như một tiểu nữ hài, khiến hắn cảm giác như bị đùa giỡn, hết sức bất đắc dĩ, lại có chút mừng thầm, tận lực dời chú ý đi chỗ khác:
- Là tiểu đệ không phải, tỷ tỷ chớ trách, không biết hôm nay đám người Triệu Công Minh Từ Hàng có tin tưởng hay không?
- Bán tín bán nghi thực sự không dám tùy tiện làm việc.
Nói lên chính sự, Hậu Thổ cũng lộ vẻ nghiêm túc:
- Cho dù là ta, cũng không ngờ tới ngươi có được Hồng Mông tử khí đã thành tựu linh bảo nhanh như vậy, hơn nữa không phải một đạo mà là dung nhập hai đạo nên những người kia cũng không khả năng biết được. Nói ra mới thấy Tiểu Vũ ngươi lần này thật đúng là lớn mật, rõ ràng biết được, ta phong thánh không lâu, những vị đại năng Hồng Hoang còn chưa đi xa đã dám vận dụng Hồng Mông chí bảo gần đây như vậy.
- Cũng là bất đắc dĩ.
Nói đến đây, Nhạc Vũ cũng vạn phần ảo não, hắn cũng biết chỗ hung hiểm trong đó nên vẫn một mực ẩn nhẫn, ngay từ đầu chỉ có ý muốn đào thoạt, chỉ đợi qua hai trăm nhịp hô hấp khi La Hầu không thể khống chế nổi khí tức Hồng Mông sẽ biết khó mà lui, ai ngờ còn dẫn theo hơn mười vị Hỗn Độn ám ma theo sát, lúc chiến đấu cũng không dành ra được bao nhiêu tâm lực tính toán hung cát.
Nếu không phải vừa ra tay đã chiếm được đoàn Hồng Mông tử khí khiến cho Ngũ Hành Kiếm Trận hoàn thiện đến mức độ như hiện giờ thì không biết sẽ còn ác liệt đến mức nào. Cũng may coi như nhân họa đắc phúc, ngoại trừ đạo Hồng Mông tử khí còn có những thu hoạch không nhỏ khác không nhỏ.
Tâm niệm vừa động, hắn liền lấy ra huyết tinh của La Hầu:
-- Vật này chính là khí huyết La Hầu, ngưng tụ biến thành, chỉ có ám ma tương đương chuẩn thánh mới được, tối thiểu cũng có năng lực nhất phẩm Tiên Thiên linh bảo.
Phàm là Vực Ngoại Thiên Ma đều có thần thông trời sinh tự do xuyên thẳng qua Tam Giới cơ hồ không bị thời không ngăn cản.
La Hầu cơ hồ đến cảnh giới chuẩn thánh, thần thông thời không đã tiến một tầng, vừa rồi giao thủ chỉ thoáng cái đã mở thông đạo chính là nhờ thần thông này, có thể dám vận dụng Hồng Mông chí bảo chắc cũng dựa vào nó để trốn thoát.
Hiện giờ tất cả tinh hoa thần thông của hắn đều ở trong huyết tinh, nếu không như nhờ vào nó thì Nhạc Vũ đã không thể chạy kịp từ ám giới tới Cửu U, tránh thoát tai mắt đám người Quảng Thành Tử.
Trong huyết tinh này còn có mười hai tờ huyết phù có diệu dụng khai mở không gian, dùng một tờ sẽ hết một tờ, bất quá qua trăm năm lại sinh một tờ.