- Vật này quả là thứ tốt, một tờ huyết phù xuyên thẳng qua Tam Giới, cơ hồ có thể đến ngay lập tức.
Hậu Thổ cười nhìn huyết tinh trong tay Nhạc Vũ, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi nói đầu Hỗn Độn ám ma kia chính là một trong những phân thần của Ma Thần La Hầu năm xưa biến thành nên tự xưng La Hầu, có thật hay không?
Nhạc Vũ nhíu mày, nhớ tới lời của La Hầu trước khi chết, trên mặt hiện vẻ lo lắng:
- Thật sự chứ không phải là giả, trước lúc tru sát người này, dù ta mượn lực của Ngũ Hành Kiếm Trận cũng cảm giác không phá được hồn ấn hắn trong tầng thứ sáu bản nguyên.
Hậu Thổ bỗng dưng cả kinh, hồi lâu sau mới vẫy tay triệu Đế Thính đến trước người, cả người như một con chó nhỏ màu vàng dài ba thốn lười biếng nằm sấp trong chưởng tâm của nàng, tràn đầy vẻ kinh ngạc, sau một lát liền tỉnh ngộ ý của Hậu Thổ, vội vàng nói:
- Nương nương muốn biết chuyện Thiên Ma? Vào lúc Huyền thánh Bệ Hạ chiến đấu với hắn thì hết thảy ở đó đều bị Thánh Nhân ngăn cách che đậy, ta chỉ biết huyền thánh Bệ Hạ dùng Ngũ Hành Kiếm đại thắng Thiên Ma, đuổi vào ám giới.
Kỳ thật Đế Thính sớm có suy đoán về thân phận Thiên Ma, quả thực chính là hơn ngàn hồn niệm của Ma Thần La Hầu bị Hồng Quân trảm sát nhưng cũng bản thân cũng trọng thương nên không có lực truy tìm.
Hậu Thổ nghe xong chẳng những không lộ vẻ hài lòng, ngược lại nổi giận:
- Vừa rồi ngươi nghe lén hai người chúng ta nói chuyện?
Đế Thính không khỏi quá sợ hãi, liền hô oan uổng:
- Nương nương minh giám, nên biết được tính tình Đế Thính xưa nay đều là người nhát gan, hôm nay đã nhờ nương nương che chở, nào dám nghe việc riêng của Bệ Hạ cùng nương nương?
Hậu Thổ nhíu mày:
- Hôm nay không có cũng không phải trước kia chưa từng có, ngươi đến cùng biết rõ bao nhiêu?
Thần sắc Đế Thính càng bối rối xấu hổ, lần này lại ấp úng, đáp không ra lời.
Nhạc Vũ không khỏi buồn cười, nói giải vây:
- Tiền bối có biết mây người Quảng Thành tử cùng này Triệu Công Minh lúc này đang làm gì?
Đế Thính liếc Hậu Thổ, thấy nàng lộ vẻ giận nhưng cũng không có bộ dạng sắp ra tay, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, mặt lộ vẻ tự mãn nói:
- Hai người này cực kỳ đề phòng, lúc nói chuyện nhất định đã dùng thần thông che đậy nhưng lại không biết phép địa thính của ta gần đây đã có tiến cảnh, trong vòng một tỷ dặm ngoại trừ Thánh Nhân còn ai cũng khó ngăn ta. Huyền thánh Bệ Hạ yên tâm, Triệu Công Minh cùng Quảng Thành Tử cũng không hoài nghi ngươi, chỉ có Từ Hàng suy đoán vô căn cứ.
Nhạc Vũ thoáng buông lỏng, tiếp sau lại giật mình:
- Ta nghe nói Lục Nhĩ Mi Hầu cũng có thần thông tương tự, có thể có năng lực giống như ngươi không?
- Không có khả năng
Đế Thính quả quyết lắc đầu, giống như đoán biết do dự trong nội tâm của Nhạc Vũ nên giải thích nói:
- Mi hầu cũng là thân thể thần thú nhưng lại không thể có được một thân huyết mạch gân cốt tương hợp với thần thông địa thính tích lũy mười vạn năm như ta. Hơn nữa thuật địa thính cũng không phải nghe được toàn bộ chuyện của Tam Giới tứ châu mà tối đa chỉ có thể 10 tỷ dặm, cự ly càng xa thì hiệu quả giảm xuống trên diện rộng, mấy vị Thánh Nhân cũng có thể đơn giản tra. Huyền thánh Bệ Hạ cũng biết Lục Nhĩ Mi Hầu vì muốn nghe Hồng Quân diễn giải nên tự mình tìm đến Bất Chu Sơn che dấu? Chính vì biết lực thần thông có hạn nên chỉ có thể ở gần Bất Chu Sơn mới có thể nghe được.
Nói đến chỗ này, Đế Thính lại cười tự giễu nói:
- Cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi Bất Chu Sơn, lưu lại phương pháp nghe không truyền qua tai, dị loại giống như ta và Bạch Trạch, Chư Thiên Thánh Nhân đều đề phòng chúng ta một khi thành đạo thì thế gian không còn gì là bí mật.
Nhạc Vũ tức cười, cũng không nói câu gì an ủi, bản thân hắn cũng cực kỳ kiêng kị huống hồ người khác
Hậu Thổ lại cười nói:
- Thiên Đạo gian nan, với gan chuột nhắt của người này lấy đâu khả năng thành đạo? Lục Nhĩ dám mạo hiểm dù bị diệt sát cũng đi Côn Luân Sơn một chuyến, Bạch Trạch biết rõ Yêu tộc tiền đồ khó lường cũng muốn hiệu lực dưới trướng Đế Tuấn ý đồ nghịch chuyển Thiên Cơ, chỉ có ngươi trốn trốn tránh tránh, không chịu bốc lên nửa điểm phong hiểm.
Đế Thính nghe vậy không khỏi là ngượng ngùng cười cười Hậu Thổ lại mặc kệ đem cất hắn đi, lộ vẻ ngưng trọng:
- Nói như vậy thì La Hầu quả nhiên còn có một tuyến cơ hội phục sinh, việc này ngươi cần vạn phần coi chừng. Bất quá với hồn niệm của La Hầu thì không chỉ là ngươi mà Hồng Quân cũng muốn trừ bỏ, cuộc chiến hôm nay chưa chắc không phải không có người muốn mượn tay ngươi diệt trừ ẩn hoạn.
Nhạc Vũ đồng ý, hôm nay nếu không phải thiết kế đầy đủ mọi thứ , La Hầu chưa hẳn liền có gan cá chết lưới rách cũng muốn động thủ.
Hậu Thổ khẽ ngừng lời rồi trong mắt lóe lên:
- Nghe ngươi nói, đầu Hỗn Độn ám ma cũng không phải lỗ mãng, vậy ngươi đã đoạt hắn vật gì để khiến hắn nổi giận đuổi đến tận đây?
Nhạc Vũ chấn động, việc này hắn cũng suy nghĩ đã lâu, chỉ là lúc này lập tức liên hệ với Chiến Tuyết trong Thiên Ý châu, sau một lát trong tay đã có một ngọc bàn huyết sắc và một bản kinh hắc sắc.
Hậu Thổ thấy thế lại cười khúc khích:
- Vị sư muội của ngươi chẳng lẽ là không muốn đi ra gặp ta? Hoặc là đệ đệ lo lắng ta sẽ khó xử nàng?
Nhạc Vũ cứng miệng, cũng không nói mà chỉ nhìn khay ngọc trong tay. Chiến Tuyết đối với Hậu Thổ có ý e ngại, nếu thực lực tương đương thì cũng thôi nhưng người sau đã thành thánh vị, tự nhiên không có khả năng đi ra, không duyên cớ chịu nhục, ngay bản thân hắn cũng còn sợ hãi về lần đầu gặp mặt trước kia.
Tiếp theo trong nháy mắt, Nhạc Vũ lộ ra một tia ngưng trọng.
- Sát lực thuần khiết.
Ngay cả Hậu Thổ lúc này cũng hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào dịch thể hồng sắc như ngọc trong ngọc bàn, rõ ràng là sát lực tinh thuần ngưng tụ, không hề pha trộn một chút oán hận lệ ý.
Nếu không phải là trong thần hồn hai người đều có cảm ứng, cơ hồ liền cho rằng trong khay ngọc chỉ là dịch thể bình thường.
Khiến Hậu Thổ chú mục nhất là mười hai sát liên huyết sắc trôi nổi trên dịch thể, giống như một đóa sen nở rộ nhưng toàn thân lại như huyết ngọc.
Nhìn một lát, Hậu Thổ mới lấy lại tinh thần nói:
- Trách không được, La Hầu tình nguyện mạo hiểm cũng muốn đoạt lại bảo vật này, có nó lập tức thành tựu chuẩn thánh, thậm chí gần một bước trảm thiết hóa thân, cũng chưa hẳn không thể
Nàng lại khẽ cười nói:
- Chúc mừng bệ hạ, vật này dù ngươi không dùng được nhưng vị sư muội Câu Trần tinh quân kia lại vừa khéo cơ duyên xảo hợp, nàng đi đúng con đường của Xi Vưu, sau này có thể tu thành Huyền sát Chiến Ma không trở ngại
Nhạc Vũ trong nội tâm cũng vui vẻ, sát lực trong khay ngọc này, Chiến Tuyết chỉ cần thêm chút tế luyện là có thể luyện hóa, ngày sau chỉ cần căn cơ vững chắc, tu vi pháp lực tự nhiên tăng mạnh.
Còn có thập nhị phẩm Tuyết Liên rõ ràng cho thấy sắp thành hình Tiên Thiên linh bảo, chỉ cần lại ân cần săn sóc một đoạn thời gian đã có thể sử dụng, há có thể không bảo người kinh hỉ?
Hắn chiêu lấy bản sách hắc sắc trong tay thì thấy trên trang bìa có bốn chữ Vô Thượng Ma Điển, hồn niệm Nhạc Vũ thoáng tìm tòi thì sắc mặt chuyển thành xanh trắng, khó coi vô cùng.
Hậu Thổ thấy thế đoạt lấy rồi cũng inh dị nói:
- Hay cho pháp môn tà dị, tuy tại Tam Thiên Đại Đạo, ngoài 800 bàng môn nhưng tinh diệu vô cùng, ta chỉ nửa bước thành Thánh cũng động tâm.
Nàng suy nghĩ một lát lại hỏi:
- Nếu vật này truyền ra thì có thể nói lưu độc vô cùng, phong ba không kém đạo kiếm tiên của ngươi, vậy để chỗ ta thế nào? Nhất định trấn áp thích đáng.
- Cần gì trấn áp?
Nhạc Vũ khôi phục như thường, lấy lại bản sách nói:
- Thế gian này có âm thì tất có dương, có quang tất có ám, lảng tránh không được, vậy để ta tham tập nhất định có ích rất lớn với tạo nghệ trận đạo.
Hậu Thổ hơi lộ ra thần sắc lo lắng, cũng không khích lệ mà suy ngẫm nói:
- Theo truyền thuyết năm đó Tạo Hóa Ngọc Điệp vỡ vụn thì hơn một nửa do Hồng Quân sở hữu, một phần khác trong tay La Hầu, quả nhiên là thật. Bản đạo điển này với Tử Khuyết Thiên Chương của ngươi cũng đều là mô phỏng Ngọc Điệp, bất quá nói không chừng bên trong cũng có tiềm phục một đạo phân hồn La Hầu.
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, vừa rồi hắn cũng thấy bên trong có một tia ma niệm không ngừng câu dẫn ý niệm hắn tiến vào.
Nếu như La Hầu còn tại thế thì hắn còn đứng xa mà trông, hôm nay La Hầu đã vong, ngay cả phân hồn La Hầu còn dám trảm sát, dĩ nhiên không sợ một tia thần niệm này.
Một tay hắn cầm ma điển, một tay cầm khay ngọc quan sát kỹ lưỡng, đầu Hỗn Độn ám ma kia nói hai thứ này liên quan tới một bí mật tuyệt đại của La Hầu nhưng lại không nói rõ.
Cũng không biết đó là chỗ để di vật hay linh bảo hạ lạc nhưng chắc bí mật này không phải là giả, hết thảy đều ở hai vật này nhưng hắn tìm tòi vẫn không thấy dấu vết.
Khả năng nhất chính là ma điển, tuy nhiên hiện giờ hắn lại không đủ tự tin giữ vững đạo tâm duyệt hết ma điển, chỉ có thể thu hồi hai vật, đưa khay ngọc về chỗ Chiến Tuyết rồi lại lấy ra Ngũ Hành Kiếm Trận.