Thái Thanh Huyền Đô? Là hắn?
Hóa thân Hậu Thổ hơi nhíu mày, sau đó dời ánh mắt khỏi tấm phù bảo màu vàng trên đỉnh đầu Nhạc Vũ, nhàn nhạt nhìn hắn, trong mắt lộ ra vài phần suy ngẫm, tựa hồ đang suy tư chuyện gì đó.
Lúc này hắn nhìn thấy thân ảnh của nữ tử đang quỳ bái truyền tới tín ngưỡng lực càng ngày càng trở nên chân thật, trong nội tâm Nhạc Vũ không khỏi khẩn trương, cơ hồ không chút do dự lấy thanh Mộc Trâm kiếm chém xuống đại trận dưới mặt đất. Trong khoảnh khắc liền quét ngang toàn bộ những phù văn quái dị bên dưới.
Thần phù trên đỉnh đầu hắn lại phát ra một đạo quang mang thật mạnh mẽ, trong nội tâm Nhạc Vũ đã sớm có ý nghĩ ngọc đã cùng vỡ, kiên quyết dù cho đắc tội vị thượng cổ đại thần này cũng tuyệt không cho hóa thân của nàng phủ xuống thế gian. Một khi Hậu Thổ ra tay ngăn trở, hắn vẫn sẽ không một chút do dự đem linh lực bên trong thần phù kích phát với uy lực lớn nhất.
Mãi đến khi toàn bộ đại trận đều bị phá hư, hư ảnh nữ tử tuyệt mỹ trên tế đàn dần tiêu tán, không còn cách nào tiếp tục ngưng tụ hình thể, tâm thần căng thẳng của Nhạc Vũ mới thả lỏng trở lại.
Người trước mắt hắn dù sao cũng có pháp lực thông thiên, là Vu Thần đủ tư cách ngồi ngang hàng cùng Đạo tổ đứng đầu. Mặc dù bị pháp tắc của thế giới này ước thúc hóa thân, nhưng cũng đã có thể tung hoành vô địch tại Đông Thắng đại lục này. Nếu nói hắn không khẩn trương chính là giả dối, cho dù hắn có được thần phù, hắn cũng không có được nửa phần nắm chắc.
Hậu Thổ kia chỉ xa xa nhìn qua, thần thông khi nãy làm Nhạc Vũ bị trọng thương cũng không tiếp tục kích phát. Mãi cho tới cuối cùng nàng lại nhìn vào vùng bụng Nhạc Vũ, than nhẹ một tiếng:
Ngươi có biết hành động hôm nay của ngươi sẽ làm cho ngươi hối hận cả đời hay không?
Hối hận?
Ánh mắt Nhạc Vũ lạnh lùng, ngữ khí của Hậu Thổ tuy có chút kỳ quái, nhưng những lời này hắn theo bản năng vẫn nghĩ là cách nói uy hiếp.
Ánh mắt quét tới nữ tử đang quỳ trước tế đàn vẫn còn đang cầu nguyện, trong nội tâm Nhạc Vũ không khỏi hiện lên một tia sát cơ. Nếu đã đắc tội, như vậy đắc tội nặng hơn một chút cũng không sao cả.
Hư ảnh của Hậu Thổ hiện tại đều nhờ vào lực lượng trong cơ thể nữ tử kia duy trì. Chỉ cần giết chết nữ tử tên Giản Kỳ này, hết thảy đều được giải quyết.
Hậu Thổ nhìn thấy thế, tựa hồ cũng hiểu được tâm tư của Nhạc Vũ, nhất thời bất đắc dĩ cười một tiếng:
Ngươi không cần như thế, sở dĩ ta muốn dùng hóa thân phủ xuống thế giới này, thật ra chỉ là vì muốn đến gặp một người! Thế giới này tuy có mấy trăm ức sinh linh, nhưng đối với ta mà nói cũng không có gì đáng để ý.
Lúc này Nhạc Vũ mới phát giác tình hình có chút không đúng, lúc này vô luận là Đoan Mộc Hàn hay Chiến Tuyết đều không thể cử động, nguyên tưởng rằng hai nàng trúng phải vu thuật ác độc nào đó, ngay sau đó hắn liền phát hiện tình hình không phải như thế.
Thời gian nơi này tựa hồ như bị ngưng đọng lại. Vẻ mặt Đoan Mộc Hàn cùng Chiến Tuyết vẫn giữ nguyên thần sắc vài giây lúc trước. Giữa hai nàng chỉ có quanh người Chiến Tuyết xuất hiện từng đợt linh lực ba động yếu ớt, tựa hồ nàng đang toàn lực tránh thoát sự khống chế của Hậu Thổ.
Kể cả thanh âm của Giản Kỳ cũng chợt ngừng lại, phảng phất như giờ phút này cả thiên địa chỉ còn lại hắn cùng Hậu Thổ mà thôi.
Cố tỏa thời gian?
Nhạc Vũ không khỏi hít sâu một hơi rét lạnh, phát hiện được mình thật sự đã xem thường thần thông pháp lực của vị thượng cổ đại thần này, với thực lực của nàng, chỉ sợ trong nháy mắt liền có thể miểu sát cả ba người.
Trong thoáng chốc, ánh mắt Nhạc Vũ càng thêm âm trầm, trong lòng thoáng do dự có nên thúc giục thần phù ngay bây giờ hay không.
Ngươi không cần tự xem thường mình, thần thông điều khiển thời gian của ta cũng không được hoàn chỉnh. Bản thân ngươi có được Ngũ Sắc Thần Quang, so với Khổng Dật kia còn mạnh hơn một bậc. Thần thông của ta khóa được người khác nhưng không khóa được ngươi.
Lời nói của Hậu Thổ thật nhỏ nhẹ, khí chất giờ phút này thiếu đi cảm giác túc mục trang nghiêm, nhưng có cảm giác càng thêm gần gũi, nhẹ giọng cười nói:
Lại nói ta vì ngươi mà đến, há lại dễ dàng giết chết hai đồng bạn này của ngươi, vô duyên cớ lại bị ngươi chán ghét?
Giờ phút này đầu óc Nhạc Vũ hoàn toàn mờ mịt, Hậu Thổ nói lời này tuy cho hắn cảm giác cực kỳ quái dị, nhưng hắn cũng không thể tin, đành cau mày nói:
Chẳng lẽ nương nương đã quên chuyện vừa rồi?
Nhớ tới tình hình khi nãy, Nhạc Vũ vẫn âm thầm kiêng kỵ. Nếu không phải hắn kịp thời ra tay ngăn cản, giờ phút này Chiến Tuyết đã sớm bỏ mình tại chỗ.
Ta chỉ ra tay hù dọa nàng mà thôi! Nữ nhân kia sau này làm ta rất căm tức, rất nhức đầu.
Hậu Thổ bĩu môi, lạnh lùng nhìn Chiến Tuyết, trong mắt lộ ra vài phần kiêng kỵ. Ngay sau đó vẻ mặt chợt nghiêm túc, đánh ra một phù văn màu tím, ném về phía Nhạc Vũ:
Đây là Hộ Hồn Phù mà ta dùng thần lực ngưng tụ thành! Nữ tử bên cạnh ngươi có huyết quang tai ương sắp xuất hiện. Chỉ cần đem Hộ Hồn phù đánh vào trong nguyên thần của nàng, cho dù thần hồn bị thương nặng bao nhiêu cũng có thể giữ lại cho nàng một tia nguyên linh, sau đó đến địa phủ của ta chuyển thế trọng tu. Lần này ta hạ phàm, vốn chỉ muốn nhìn xem người mà bổn quân kết làm nhân quả, rốt cục là người như thế nào, thuận tiện nhìn xem có thể giúp được ngươi một tay hay không. Bất quá ở trước mắt xem ra chỉ có thể dùng cách này giúp ngươi mà thôi. Rốt cục có muốn sử dụng hay không, do chính ngươi lựa chọn.
Nhạc Vũ thoáng do dự, nhiếp lấy phù văn màu tím kia, liền phát giác phù văn này cũng không có gì nguy hiểm, nửa tin nửa ngờ thu vào trong tay áo.
Giờ phút này hư ảnh của Hậu Thổ đã dần dần phai nhạt, ngay cả dung mạo cũng không thể nhìn rõ, chẳng qua vị đại thần thượng cổ kia vẫn không chút nào để ý tới, đôi mắt mang theo vẻ thưởng thức đánh giá Nhạc Vũ từ trên xuống dưới:
Ta nguyên tưởng rằng người có được đại cơ duyên nhận lấy vật kia nhất định có tư chất bất phàm, là nhân vật tuyệt đỉnh thế gian. Nhưng thật sự xem không ra ngươi lại học được Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Dật! Còn tu luyện cả Thanh Đế Trường Sinh Quyết và Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa Chân Quyết của Tử Vân đạo nhân. Nếu có đầy đủ ngũ hành, tu luyện huyền công hay phương pháp rèn luyện Cửu Chuyển Huyền Công, không biết tương lai sẽ trưởng thành tới bậc nào. Chỉ tiếc thần thông do ta sáng chế phải dùng vu lực sử dụng, không hợp với ngươi, nếu không cũng có thể giúp ngươi bổ túc đầy đủ ngũ hành.
Giờ phút này Nhạc Vũ đã sớm chết lặng, hắn chỉ cảm thấy ở trước mặt Hậu Thổ phảng phất như mình hoàn toàn bị nhìn thấu, không thể che giấu được điều gì. Ngũ Sắc Thần Quang, còn có ngũ hành thần thông, không giấu được ánh mắt của Hậu Thổ.
Chẳng qua hắn thật sự không biết Tiên Thiên Hỗn Nguyên khí của mình, cùng đoàn tử quang trọng yếu nhất kia có bị Hậu Thổ cảm giác ra được hay không?
Trong lời nói của Hậu Thổ, đồ vật nàng để lại trong thế giới này có phải chính là Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa cùng Ngũ Sắc Thần Thạch hay không?
Hậu Thổ lại nói tiếp, ánh mắt chuyển sang vài món trọng bảo quanh người Nhạc Vũ, thản nhiên nói:
Bổn quân phủ xuống thế giới này, nguyên chuẩn bị chút đồ tốt hơn cho ngươi, nhưng hiện tại không còn cách nào đưa tới thế giới này rồi. Nhưng nhìn xem tình hình của ngươi, đoán chừng đã không cần thiết. Bên trong hồng hoang thiên cơ rối loạn, bổn quân chỉ có thể lấy một chút nguyên linh gặp mặt ngươi, cũng không thể ở lâu, tránh bị người tra xét. Chỉ có thể cho ngươi một lời khuyên, vật trong người ngươi ngày sau nhất định là tiên thiên trọng bảo, nếu tương lai ngươi không chết, sẽ có thành tựu tuyệt đại. Chẳng qua thiên cơ gian nguy, thế gian còn có vô số tiên đạo tu sĩ đang truy tìm vật đang nằm trong bụng ngươi. Thậm chí kể cả Đại La Kim Tiên, mấy vị Đạo tổ cũng không ngoại lệ. Tiền trình của ngươi hiểm ác, nên cẩn thận…
Vừa nói tới hai chữ cẩn thận, nửa thân dưới của Hậu Thổ đã không còn nhìn thấy. Trong nội tâm Nhạc Vũ thầm buông lỏng, nghe xong lời của nàng, tựa hồ là nhắc tới đoàn Tiên Thiên Hỗn Nguyên khí trong người hắn, nhưng lại không biết được đoàn mây tím vẫn đang nằm bên trong.
Nhưng nếu những đồ vật này thật sự do Hậu Thổ lưu lại, như vậy giữa hai người họ đúng là đã kết đại nhân quả.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ không khỏi âm thầm tiếc nuối, sớm biết như thế đã không nên xua đuổi vị Hậu Thổ nương nương này gấp như vậy, đồ vật của thượng cổ đại thần đưa tặng, làm sao lại là vật phàm?
Nhưng cho dù trở lại thêm một lần, Nhạc Vũ cũng tuyệt không dám mạo hiểm. Ai biết lời nói của Hậu Thổ có phải là sự thực hay không?
Nhìn thấy hư ảnh của Hậu Thổ sắp biến mất trên tế đàn, trong lòng Nhạc Vũ chợt động, vẫy tay hút lấy Bạch Đế kiếm của Chiến Tuyết, mạnh mẽ lấy ra một đoàn vu lực đánh vào bên trong hư ảnh kia, quả nhiên hư ảnh lại chuyển thành rõ ràng lần nữa. Nhạc Vũ không chút ngoài ý muốn, chỉ khẽ nhướng mày nói:
Ngươi nói Hàn nhi có khả năng gặp huyết quang tai ương, rốt cục là thật hay giả?
Hậu Thổ nhẹ nhàng lắc đầu, không đáp mà hỏi ngược lại:
Thần hồn của ngươi đã đạt tới Minh Đạt cảnh giới, thôi diễn thiên cơ đã mạnh hơn người khác. Chuyện này ngươi tự mình tính toán không phải sẽ biết sao?
Nhạc Vũ khẽ cau mày, do dự một thoáng, lại hỏi:
Nhân quả vì sao mà kết?
Trong lòng ngươi đã sớm có câu trả lời, cần gì phải hỏi ta?
Thanh âm Hậu Thổ đã phảng phất như vọng lại từ cõi xa xăm, ba chữ cuối cùng vừa thốt ra, đã không còn nhìn thấy bóng người.
Đúng ngay lúc đó thời gian bị phong tỏa cũng đã hồi phục lại như xưa. Nhạc Vũ chợt nhớ tới chuyện ở kiếp trước, tiếp theo sắc mặt xanh mét, lập tức lấy ra Càn Khôn Dịch Bàn, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, đợi đến khi quang mang sáng rực, lập tức bắt tay vào thôi diễn.
Đoan Mộc Hàn cùng Chiến Tuyết nhìn thấy thế, không hiểu ý Nhạc Vũ, nhưng cũng không quấy rầy, đành đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt Nhạc Vũ càng thêm khó xem, ánh mắt thật phức tạp nhìn qua Đoan Mộc Hàn, quả nhiên đã thấy có huyết quang hiện ra, thân phạm sát kiếp.
Chỉ một lát sau tâm tình Nhạc Vũ đã hồi phục trở lại. Chuyện thiên cơ xảy ra cũng không nhất định chuẩn xác, chỉ cần hắn cẩn thận xử trí, chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm. Kết quả thôi diễn cuối cùng của hắn chẳng qua chỉ là một trong hàng trăm ngàn kết quả mà thôi.
Thu hồi Càn Khôn Dịch Bàn, Nhạc Vũ đưa mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy Giản Kỳ đã dịu dàng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc đứng dưới tế đàn. Dung mạo của nàng chỉ hơi xinh đẹp một chút mà thôi, nhưng có được cỗ khí chất thánh khiết người thường khó có được.
Nhạc Vũ híp mắt nhìn nàng một lúc lâu, mở miệng hỏi:
- Hậu Thổ nương nương có từng nói lời gì muốn ngươi nhắn lại với ta?