Khi khí tức Lệ Bi Hồi hoàn toàn biến mất ở gần nơi này, ngay cả hồn thức của Nhạc Vũ thăm dò vào bên trong thời không loạn lưu cũng không cách nào phát hiện được thân ảnh của hắn, Đoan Mộc Hàn mới thở nhẹ một hơi, trong mắt mang theo vẻ kinh dị nhìn Nhạc Vũ nói:
Lúc trước ta chỉ nghĩ căn cơ của ngươi hùng hậu mà thôi, không nghĩ tới chỉ qua một năm, tiểu Vũ ngươi đã thu thập được nhiều bảo bối như vậy? Ngay cả Lệ Bi Hồi cũng bị đánh lui…
Không tính là gì, chẳng qua do hắn không muốn bại lộ thực lực mà thôi, tu vi của Lệ Bi Hồi đã đột phá tới mười ba cấp!
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, trầm ngâm nói:
Người này ẩn nhẫn như thế, nhất định có mưu đồ. Đoán chừng ngày tháng khó khăn của tông môn ta nhất định sẽ tới trong năm nay…
Khóe môi Đoan Mộc Hàn thoáng nhếch lên, biết được Lệ Bi Hồi che giấu thực lực, nhưng Nhạc Vũ cũng thâm tàng bất lộ, ít nhất Tỏa Long Cô cũng không hề cởi ra, còn có bao nhiêu lá bài tẩy, người bên cạnh cũng không hay biết.
Ánh mắt nàng lóe ra, sau đó vẻ mặt liền ngưng trọng, bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ hỏi:
Những lời vừa rồi của ngươi là có ý gì? Cái gì ta là người của ngươi? Còn nói ta vướng chân vướng tay, Vũ nhi, ta xem cánh chim của ngươi đã quá cứng rắn, cách nói chuyện làm ta giật cả mình! Như vậy có tính là khi sư diệt tổ hay không?
Hơi thở của Nhạc Vũ chợt ngưng lại, vô cùng lúng túng cười hắc hắc, nói:
Đúng rồi, sư phụ! Ngươi cùng Lệ Bi Hồi rốt cục lại có quan hệ gì? Cứ dây dưa không rõ như thế, thật làm người khác sinh chán ghét! Nhớ được hơn ngàn năm trước, Quảng Lăng Tông cùng Thiên Hồ sơn đều là đại địch của nhau rồi đi?
Ngươi muốn hỏi vì sao Lệ Thiên Tuyết gọi ta là chủ mẫu đại nhân phải không?
Đoan Mộc Hàn cũng không hề tránh né, hừ lạnh một tiếng, thẳng tắp ngó chừng Nhạc Vũ:
Chuyện này có quan hệ gì tới ngươi?
Nhạc Vũ cau mày, nghĩ thầm lần này đúng là lật trời. Nhìn thấy ánh mắt Đoan Mộc Hàn càng ngày càng lạnh, trong lòng vừa động, Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí tuôn ra, đem Đoan Mộc Hàn kéo tới trước người, ngay khi nữ tử trong tay hắn còn đang bối rối không biết nên làm sao, hắn chợt cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Đoan Mộc Hàn, đầu lưỡi không chút khách khí xâm nhập vào, tìm kiếm dây dưa.
Trên mặt Đoan Mộc Hàn chợt đỏ ửng, quên cả phản kháng. Ngay khi nàng còn đang choáng váng hoa mắt, chợt nhớ tới tình cảnh quấn quýt trong biển lần đó, trong lòng nhất thời thân thể cứng ngắc, thần hồn hoảng hốt, mặc cho Nhạc Vũ làm gì thì làm.
Cũng may Nhạc Vũ cũng không quá phận, ngay khi Đoan Mộc Hàn cơ hồ lạc mất thần trí, Nhạc Vũ đã buông nàng ra, trong ánh mắt hiện lên vẻ chân tình:
Lần này trở về ta sẽ thông báo tông môn, ta và ngươi hợp tịch song tu. Chưởng giáo sư tổ cùng chư vị trưởng lão hẳn sẽ đáp ứng…
Đoan Mộc Hàn mơ mơ hồ hồ quay người lại, lúc này mới hiểu rõ ràng đã phát sinh chuyện gì. Nghe được lời nói của Nhạc Vũ, đầu tiên theo bản năng muốn nổi giận, kết quả lời đến trên miêng nhưng lại phát hiện mình không thể thốt ra. Sau đó tâm tình của nàng liền chuyển thành xấu hổ cùng giận dữ, hừ lạnh một tiếng nói:
Người nào đáp ứng ngươi? Mơ tưởng!
Hất tay Nhạc Vũ, Đoan Mộc Hàn liền ngự kiếm xa xa bay đi.
Nhạc Vũ nhìn nàng bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết lúc này Đoan Mộc Hàn cần nhất là tỉnh táo. Nếu hắn đuổi theo có thể hiệu quả càng thêm trái ngược. Lúc này liền vỗ vỗ vai Chiến Tuyết như tán thưởng, sau đó bay theo phía sau Đoan Mộc Hàn, thong dong đuổi theo sau.
Hắn thầm nghĩ hôm nay tuy đem quan hệ mập mờ giữa hai người xé rách, nhưng với thân phận cùng tính tình của Đoan Mộc Hàn, nếu muốn nàng tỏ vẻ gì, cho dù đợi đến bao giờ cũng chưa chắc đợi được, hắn cần tìm thời gian thích hợp đem vị tiểu sư phụ này xử lý tại chỗ mới xong.
Giờ phút này Nhạc Vũ chưa từng chú ý, vẻ mặt Chiến Tuyết vốn đang lạnh nhạt lại nổi lên vẻ cô tịch vô cùng.
Đoan Mộc Hàn phi hành cũng thật chậm, nàng biết giờ phút này cũng không phải lúc nói chuyện tình cảm nam nữ. Phần lớn thời gian nàng cũng chỉ chuyên tâm tìm kiếm giản kỳ cùng tung tích vu tế Hậu Thổ.
Phi hành ước chừng ba trăm dặm phương viên, vẻ mặt Nhạc Vũ chợt dao động, pháp lực truyền lên hai mắt, dùng phương pháp vọng khí nhìn về hướng nam, chỉ thấy bên kia có một cỗ khí tức kim hoàng sắc bay thẳng đến chân trời.
Đây là khí tức hành thổ, kiêm hữu đế cùng tôn nghiêm, là Hậu Thổ không thể nghi ngờ! Những vu tế kia đang chuẩn bị cho Hậu Thổ hóa thân phủ xuống thế gian! Bảy trăm dặm hướng đông nam, những người này quả nhiên đã đổi phương vị.
Trong nội tâm Nhạc Vũ trầm tới đáy cốc, hắn không kịp nghĩ nhiều, nắm tay Chiến Tuyết bay tới, lại nắm lấy tay Đoan Mộc Hàn.
Ngay lập tức sử dụng Thập Phương Môn, dùng phương pháp không gian na di, chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện ngay một dãy đất bằng phẳng bên trong một sơn cốc.
Chỉ thấy nơi này có vô số phù văn lan tràn mở rộng, bao phủ khắp năm mươi trượng phương viên, quanh thân còn có pháp trận huyễn thuật che phủ, che giấu đi linh trận ba động nơi này.
Ngay trung ương là một tế đàn khổng lồ, mấy chục thần văn Hậu Thổ tạo thành một kết cấu hình tròn cực kỳ huyền ảo. Hơn mười vị vu tế cùng nữ tử không rõ dung mạo đang quỳ lạy bên ngoài tế đàn. Ngoài ra còn có hơn vạn tín đồ đang xúm xít bên ngoài, thành kính cầu nguyện.
Quả nhiên đang sử dụng pháp thuật hàng thế!
Trong mắt Nhạc Vũ chợt hiện lên một tia tàn khốc, hắn cúi đầu xuất ra một tia âm tiết, lợi dụng phương pháp thôi miên làm hơn vạn tín đồ bên ngoài lâm vào hôn mê. Chỉ chốc lát tu sĩ hộ pháp chung quanh liền kịp phản ứng, sau thoáng giật mình, liền cùng nhau xông tới tấn công ba người Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ không muốn hạ thủ với người phàm bình thường, cộng thêm những người này là tín đồ Hậu Thổ, ít nhiều gì hắn cũng tồn tại một chút cố kỵ. Nhưng đối với những tu sĩ kia, hắn tuyệt đối không chút khách khí. Bản thân là người tu chân, làm việc lại cứ hướng về Vu Thần, cho dù có giết chết thì Hậu Thổ cũng không có lý do đi so đo với Quảng Lăng Tông bọn họ.
Mở ra Vạn Mộc Phong Thần Bích, vững vàng bảo vệ hai người, sau đó Nhạc Vũ liền mở ra Biểu Lý Càn Khôn Đồ, vô luận tu vi cao thấp đều hút hết vào bên trong trận đồ. Người kịp thời dừng tay còn lưu lại tính mạng, nếu ngoan cố chống lại hắn lập tức sử dụng Thanh Lam Huyễn Nguyệt kiếm trận giết chết bên trong kiếm trận.
Ngay khi hắn vừa xử lý những người này, Đoan Mộc Hàn cũng đã ra tay, hai đạo kiếm quang ở trên không trung biến ảo thành hai cự long, quanh quẩn hướng tế đàn chém tới. Hàn Diễm lực lượng vô tận hội tụ bên trong, không hề kém hơn Băng Diễm Tuyệt Quang của Nhạc Vũ, chính là Lưỡng Nghi Hàn Cực Diễm Tuyệt kiếm! Chiến Tuyết cũng theo sát phía sau, ngàn đạo kiếm quang bên trong Thập Ngự Phục Ma kiếm trận cùng Ngự Phong kiếm, kể cả Bạch Đế kiếm đều thi triển ra Quảng Lăng kiếm thức mang theo kiếm quang mênh mông cuồn cuộn cùng vô số tín ngưỡng lực hướng trung ương tế đàn đánh tới.
Nhưng chỉ trong nháy mắt trên tế đàn đã hiện ra hư ảnh của một nữ tử. Trong thần hồn cảm giác của Nhạc Vũ, trong ngàn dặm toàn bộ hành thổ linh lực đều điên cuồng hướng nơi đây hội tụ.
Một cỗ lực lượng vô cùng nặng nề bỗng nhiên phóng lên cao. Liền đem những thanh huyền binh tuyệt đỉnh khựng lại, còn hiện ra vẻ phản chấn.
Chẳng lẽ đã chậm một bước?
Trong lòng Nhạc Vũ càng thêm lo lắng, cơ hồ không chút nghĩ ngợi, liền giải khai ràng buộc của Tỏa Long Cô, đem mấy ngàn hạt giống Huyền Huyết Đằng cắm xuống dưới đất, sau đó toàn lực thúc giục Thanh Đế Trường Sinh Quyết, điên cuồng hút lấy thổ linh lực bắt đầu chuyển đổi thành dinh dưỡng sinh trưởng cho Huyền Huyết Đằng. Lại tế ra Thiên Mộc kiếm dùng Thanh Đế Trường Sinh kiếm khí chém ra xa.
Mộc khắc thổ, một kích toàn lực của Nhạc Vũ cuối cùng khiến cho thần lực cùng thổ linh lực nồng hậu hội tụ trên tế đàn tản ra bốn phía. Linh lực khổng lồ chấn động, mười mấy vu tế dù được vu lực gia trì, thân thể vô cùng mạnh mẽ cũng lập tức bị hôn mê. Chỉ có nữ tử ngay trung ương vẫn không nhúc nhích, cúi người tế bái.
Ngay trong thoáng chốc, hư ảnh trên tế đàn càng thêm chân thật. Là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, ngũ quan cùng thân hình đều tuyệt mỹ, nhưng lại không mang một chút yêu mị, khí chất tôn quý trang nghiêm làm người ta cảm thấy rung động hiện ra.
Hư ảnh nữ tử nhìn chung quanh, sau đó liền đem ánh mắt tập trung lên người Chiến Tuyết, sát cơ lóe lên trong mắt, liền chỉ ngón tay về phía Chiến Tuyết.
Sắc mặt Nhạc Vũ khẽ biến, thân hình chợt lóe, liền xông tới trước người Chiến Tuyết. Trong chốc lát, tất cả pháp lực trong cơ thể Nhạc Vũ đều vận chuyển lên, Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, Băng Diễm Huyền Quang Chướng, Vạn Mộc Phong Thần Bích, Huyền Quy hư ảnh tầng tầng bố trí trước người, cuối cùng là một tầng lân phiến màu vàng nhạt bao trùm toàn thân.
Trong một thoáng, một cỗ từ lực mạnh mẽ tuyệt đối gia tăng lên người hắn, từ bốn phương tám hướng xé rách thân thể hắn.
Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tuy tiêu ma một ít, nhưng ngay sau đó đại thần thông hộ thân tựa như bị xông phá, dễ dàng đập vỡ vụn.
Trọng áp trên thân thể hắn vẫn còn chưa tan dư lực, cho dù có long lân bao trùm, đã tu thành Đại Thừa Kim Thân, nhưng khí huyết vẫn cuồn cuộn bốc lên, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Đây là thần thông của Hậu Thổ?
Trong lòng Nhạc Vũ sợ hãi, những pháp môn phòng thân vừa rồi vô luận là thiếu loại nào, như vậy giờ phút này cho dù hắn không bị từ lực xé rách thành mảnh nhỏ, cũng sẽ bị trọng thương không còn lực tái chiến. Chiến Tuyết đứng phía sau hắn, gương mặt tái nhợt, chẳng qua trong con ngươi hiện lên vẻ kinh dị cùng mừng rỡ.
Lúc này Nhạc Vũ không dám có chút chậm trễ, liền lấy ra một đạo phù bảo.
Đạo phù màu vàng bay lên, thanh thế huy hoàng bao phủ trên đỉnh đầu Nhạc Vũ. Dòng chữ Thái Thanh Huyền Đô cũng tản ra vẻ sáng bóng chói mắt.
Sắc mặt Nhạc Vũ lạnh như băng sương, Long Tước Phiến nắm trong tay, kiên quyết nhìn đối diện nói:
- Là Hậu Thổ nương nương? Kính xin thối lui, thế giới này không phải ngươi nên tới…
Nếu hóa thân của vị thần minh này hoàn toàn phủ xuống, như vậy thực lực tuyệt đối đứng đầu Tán Tiên, nhưng nếu hôm nay còn chưa hoàn thành, vậy vẫn còn hi vọng.
Trong mắt hư ảnh Hậu Thổ chợt lóe lên, nhìn lên đạo phù màu vàng trên đỉnh đầu Nhạc Vũ. Đợi đến khi nhìn thấy dòng chữ Thái Thanh Huyền Đô, không khỏi khẽ nhíu mày.