Liễu Tuệ lại giật mình lần nữa, Quảng Lăng Nhạc Vũ, nàng chưa bao giờ nghe nói qua, nhưng nếu đã là tu sĩ Đại Thừa nhất định cũng thuộc đại phái không thể nghi ngờ.
Nhưng vì sao trước đây chưa bao giờ nghe nhắc tới?
Liễu Nguyệt Như cũng không hiểu được những việc này, chỉ trịnh trọng ứng tiếng, tỏ vẻ ghi nhớ. Sau một khắc ánh mắt của nàng đột nhiên ngây ra, chỉ thấy trong tay áo Nhạc Vũ chợt xuyên ra một thanh kiếm sáng loáng, cắm ngay trước người nàng, sau đó nghe Nhạc Vũ lạnh lùng nói:
- Quảng Lăng Tông chúng ta cũng không có người nhu nhược, ngươi tự mình xử lý đi!
Nghe được lời này, không chỉ thần sắc Liễu Nguyệt Như khẽ biến, ngay cả mười mấy người vừa lặng lẽ thối lui khỏi nhà ngay lập tức vẻ mặt không còn chút máu.
Giờ khắc này bao gồm cả Liễu Thành bên trong, đoàn người đều phát hiện bản thân mình hoàn toàn không thể nhúc nhích. Cảm giác như thân thể của mình phảng phất nặng hơn mấy lần, cất bước vô cùng khó khăn.
Liễu Nguyệt Như khẽ nhíu mày, ngay sau đó không chút do dự nhặt thanh kiếm trước người, đi ra cửa, tay phải thật gọn gàng linh hoạt chém ra một kiếm, đem đầu của Liễu Thành chém xuống, ngay sau đó cũng không để ý tới người khác, đi thẳng tới trước mặt Nhạc Vũ phục lạy nói:
- Năm xưa Liễu Thành có thù oán với tổ mẫu đệ tử, mấy năm nay đệ tử cũng thường xuyên bị hắn hành hạ, hận hắn tận xương. Nhưng những người còn lại cũng chỉ là tòng phạm bị cưỡng bức, tội không đáng chết, kính xin sư tôn khai ân bỏ qua cho bọn họ.
Nhạc Vũ khẽ cau mày, trong lòng chợt tự giễu. Bản thân mình đã quen làm việc khoái ý ân cừu, quả thật không cần thiết yêu cầu đệ tử cũng học theo như mình.
Tuy Liễu Nguyệt Như có chút mềm lòng, nhưng vừa rồi ra tay giết chết Liễu Thành lại có vẻ dứt khoát nhanh nhẹn, dáng vẻ như vậy những nữ hài bình thường không thể sánh bằng.
Ánh mắt hắn nhìn lướt qua bên ngoài, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó hơn mười người kia miệng phun máu tươi, co quắp trên mặt đất.
Hắn không muốn bác mặt mũi của đệ tử, vì thế không hạ sát thủ, nhưng tội chết có thể miễn mà tội sống khó tha, một thân tu vi cũng đừng mong mang trở về.
Ngay sau đó Nhạc Vũ nhìn lướt qua khắp nơi, khẽ lắc đầu nói:
- Nhà của ngươi chỉ có bốn vách tường, nghĩ tới cũng chẳng cần mang theo thứ gì. Như vậy đi cùng ta thôi! Tổ mẫu ngươi chưa hoàn toàn giải độc, còn cần an dưỡng thêm chút thời gian. Có thể cùng mang bà ấy đi theo!
Nói dứt lời, Nhạc Vũ đi nhanh ra khỏi ngôi lều. Liễu Nguyệt Như vui mừng vội vàng cõng lên Liễu Tuệ đi theo sau lưng Nhạc Vũ, hướng phía bắc bước đi. Nhạc Vũ lững thững chậm rãi đi tới, nhìn qua có vẻ chậm chạp nhưng lại rất nhanh. Khoảng cách mặt đất như bị rút ngắn, thường thường một bước lại kéo tới ngàn trượng. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, dưới chân Liễu Nguyệt Như lúc này giống như giẫm phải đoàn gió nhẹ, thân hình vô cùng nhẹ nhàng, vô luận Nhạc Vũ đi nhanh thế nào nàng cũng có thể đi theo kịp.
Liễu Tuệ trên lưng nàng càng thêm kinh ngạc, trong nội tâm kinh hãi như muốn chết lặng. Thanh niên tu sĩ kia sử dụng Súc Địa Thuật rõ ràng đang thao túng không gian, mạnh mẽ gấp khúc, đem khoảng cách ngàn trượng lui lại thành một tấc dưới chân. Thực lực này đừng nói là Nguyên Anh cảnh giới, dù là tu sĩ Đại Thừa cũng chưa chắc có thể sử dụng được, ngoại trừ am hiểu về không gian đạo pháp, còn phải có pháp lực tuyệt đỉnh.
Đây cũng là cách mà những Tán Tiên thường dùng, mặc dù không cách nào xuyên qua hàng rào không gian, nhưng tốc độ ngang hàng với tu sĩ Đại Thừa, thậm chí còn vượt xa chính là nhờ đạo thuật này.
Nhìn theo đối phương mang hai người bọn họ những vẫn nhàn nhã tự nhược, chỉ sợ hơn phân nửa còn chưa xuất ra toàn lực. Hiển nhiên chỉ cần thiếu niên này nguyện ý, súc địa vạn dặm chỉ sợ cũng không phải là việc gì khó khăn.
Ngay sau đó, trong nội tâm Liễu Tuệ chợt cả kinh, với thực lực của Nhạc Vũ giờ phút này có thể phá vỡ hàng rào không gian hoặc dùng Súc Địa Thuật rời đi, chỉ sợ không ai có thể đuổi kịp. Vì sao giờ phút này còn thong thả đi bộ như vậy?
Trong lòng nàng hơi chuyển niệm, liền cau mày nói:
- Tiền bối, lời nói vừa rồi của Liễu Thành ngài cũng đã nghe thấy! Người vãn bối chọc tới thật sự không tầm thường, ngoại trừ Tán Tiên của chín mươi bảy đảo, còn có vài vị tu sĩ Đại Thừa. Tiền bối không còn chuyện gì khác để làm, theo vãn bối hay nên nhanh chóng rời nơi này tốt hơn.
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, vẫn chậm rãi đi về phía trước, không bao lâu đã đi tới hải cảng, đạp lên sóng biển bước tới.
Liễu Nguyệt Như thoáng do dự, tiếp theo nghe theo lời Liễu Tuệ chỉ điểm vẫn sải bước đi theo, vượt ra ngoài ngàn trượng.
Đi tới đây, khoảng cách súc địa của Nhạc Vũ lần nữa gia tăng, cứ đi tới thêm hai bước đã tới cạnh bên hàng rào linh trận, không qua nửa hơi hô hấp, hẳn đã vượt qua ngàn dặm!
Hắn tiện tay phát ra một đạo kình khí đem linh trận phá vỡ, Nhạc Vũ đang dự định tiếp tục đi về phía trước, liền nhìn thấy trong phương viên trăm dặm chợt sinh ra vô số không gian ba động.
Sắc mặt Liễu Tuệ khẽ biến, mà khóe môi Nhạc Vũ chợt nhếch lên, dứt khoát dừng lại đem theo hai người phía sau phiêu phù trên mặt biển lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ trong một thoáng, nơi đây liền có trên trăm tu sĩ Nguyên Anh đồng loạt phá không mà đến. Duy nhất làm Nhạc Vũ chú ý chính là trong đó có hai tu sĩ Đại Thừa trực tiếp xuất hiện trước mặt Nhạc Vũ chừng hơn ngàn trượng, lộ ra vẻ cực kỳ tự tin đối với thực lực của chính mình.
Sau nhóm tu sĩ Nguyên Anh là hơn ngàn tu sĩ Kim Đan, kết thành gần trăm linh trận, phá không xuất hiện phía sau. Bọn họ phân biệt vây quanh trăm dặm phương viên, nhân thủ mặc dù không bằng lần mai phục của Li Trần Tông, nhưng thực lực vẫn không hề thua kém.
- Lại còn có tu sĩ Tán Tiên? Thú vị! Xem ra bí đồ kia cũng không phải là chuyện đùa.
Hồn niệm cảm giác ngoài mấy vạn dặm còn mơ hồ có vài cỗ khí tức đang ẩn núp, Nhạc Vũ nhất thời cười nhẹ một tiếng, tiếp theo đưa mắt nhìn ra phía trước, chỉ thấy ngoại trừ hai tu sĩ Đại Thừa tướng mạo như cải lão hoàn đồng thành hai thiếu niên, giờ phút này còn một lão giả tóc bạc, nhưng tu vi chỉ đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Sở dĩ hắn tỉ mỉ đánh giá người này, tất cả đều là vì hai bà cháu đang đứng sau lưng hắn vừa nhìn thấy lão giả kia, hai mắt liền phẫn nộ, hô hấp trở nên dồn dập.
Sau một khắc, liền thấy lão giả tóc bạc tiến lên mấy bước, thi lễ nói:
- Tiền bối thật bản lĩnh! Súc Địa Thuật một bước ngàn dặm, dù Tán Tiên cũng khó theo kịp ngươi. Nghĩ đến ngươi cũng là tu sĩ Đại Thừa cảnh không cần nghi ngờ! Chẳng qua nếu tiền bối dự định dùng cách này thị uy, sợ đã đánh lầm bàn tính!
Nhạc Vũ chắp tay sau lưng, lúc này nghe vậy chẳng những không hề có vẻ giận dữ, ngược lại còn lộ ra nụ cười:
- Nói như vậy các ngươi dự định cùng ta động thủ?
Lão giả tóc bạc lắc đầu nói:
- Tán tu chúng ta không dễ dàng kết thù kẻ địch. Bất quá Lưu Vân lão tổ bên cạnh ngài còn có nữ hài kia liên quan tới mười mấy vạn tán tu của Tàn Nguyệt Hải, quả quyết không thể cho phép hai người này rời khỏi Phỉ Ngọc Đảo. Nếu đạo hữu chịu một mình rời đi, chúng ta tự nhiên sẽ không cùng đạo hữu là địch.
Liễu Nguyệt Như bỗng nắm chặt tay, sụp mắt xuống, len lén nhìn Nhạc Vũ. Nàng biết tính mạng cùng tương lai của mình giờ phút này đều nằm trong nhất niệm của vị sư tôn trước mặt.
Thấy Nhạc Vũ trầm mặc không nói, chỉ cười cười, cũng không biết suy nghĩ điều gì.
Lão giả tóc bạc chỉ vào vẻ mặt Nhạc Vũ liền biết hắn tuyệt đối không có ý thối lui.
Thở sâu một hơi, hắn khẽ nghiêng người nhìn hai người phía sau nói:
- Nhìn tiền bối cũng không phải tu sĩ Đông Hải, nghĩ tới đối với tình hình của Tàn Nguyệt Đảo cũng chưa biết rõ. Hai vị này là Hiểu Nguyệt cư sĩ cùng Si Niệm chân nhân, nói vậy chắc đạo hữu từng nghe nói qua? Còn có các vị tiền bối không muốn lộ diện, nhưng đối với chuyện lần này cũng thật sự chú ý. Đạo hữu tùy tiện nhúng tay vào chuyện này, cẩn thận thân tử đạo tiêu!
Lời phía sau đã lộ ra vài phần rét lạnh, Nhạc Vũ híp mắt, tiếp theo quay đầu nhìn Liễu Nguyệt Như hỏi:
- Nguyệt nhi, lão đầu này có quan hệ gì với ngươi?
Liễu Nguyệt Như có chút khó hiểu, cuối cùng nhìn thấy trong mắt Nhạc Vũ ẩn chứa nét cười, theo bản năng hơi lắc đầu nói:
- Người này đạo hiệu Đông Thanh Tử, trước kia tổ mẫu từng cứu hắn một mạng.
Nhạc Vũ nghe được âm thầm gật đầu, liền biết đồ đệ cũng không hề dài dòng, lại đủ tỉnh táo, chỉ dùng một câu nói liền nói rõ quan hệ giữa song phương.
Theo sát phía sau, hắn phất tay áo, thanh huyền binh xuyên ra, lơ lửng ngay trước người Liễu Nguyệt Như, thản nhiên nói:
- Nếu là cừu gia của ngươi, ta cũng không thể làm thay cho ngươi. Người này nếu muốn chém muốn giết, lăng trì tiết hận, tùy thuộc ý ngươi.
Con ngươi Đông Thanh Tử co rụt lại, Liễu Tuệ vẻ mặt hoảng sợ, khuôn mặt hiện lên vẻ không dám tin.
Vốn biết pháp lực tu vi của hậu nhân mình hoàn toàn không có, mặc dù thể chất thật tốt nhưng chỉ tương đương võ sĩ năm sáu cấp. Đông Thanh Tử lại là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ trong nháy mắt liền có thể giết chết trăm vạn người bình thường. Nếu thật để Liễu Nguyệt Như xuất thủ, đi chém giết Đông Thanh Tử, đây chẳng phải là chuyện hoang đường?
Lúc này toàn bộ tu sĩ trong phương viên mười dặm cũng đều cảm thấy hoang đường buồn cười. Song dần dần mọi người đều ngưng đọng lại, chỉ thấy mồ hôi lạnh trên mặt Đông Thanh Tử tuôn tràn, tới tận lúc này cũng chưa thấy hắn nhúc nhích.
Thậm chí vẻ mặt hai tu sĩ Đại Thừa cũng xanh mét, ánh mắt lóe lên không chừng.
Liễu Nguyệt Như hoàn toàn không biết việc này, nhưng giờ phút này không khỏi nảy sinh vài phần tín niệm đối với vị sư tôn mới nhận. Nàng cầm thanh kiếm trong tay đi về phía trước, thật cẩn thận đi tới mấy bước mới lớn mật đi nhanh hơn, bất quá giờ phút này một trong hai tu sĩ Đại Thừa rốt cục quát lạnh một tiếng:
- Càn rỡ!
Theo tiếng quát lạnh, một đạo sáng mờ bắn tới Liễu Nguyệt Như. Đạo sáng mờ phảng phất giống như tín hiệu, trên không trung nhất thời quang hoa bốn phía, toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh Kim Đan giờ phút này rối rít tế lên pháp lực, thúc giục huyền binh đạo pháp.
Vẻ mặt Nhạc Vũ chợt lạnh, Long Tước Phiến nhẹ nhàng vung lên, dùng Ngũ Sắc Thần Quang bắn tới đạo sáng mờ kia.
Ngay sau đó trong tay áo xuyên ra vô số điểm sáng, tổng cộng ba trăm sáu mươi lăm viên Tiểu Chư Thiên Hàn Tinh Tinh Sa bắn tới hai gã tu sĩ Đại Thừa.
Quanh người hắn dâng lên một đạo quang bích xanh biếc, nói thật kỳ quái, trong gần ngàn người động thủ, chỉ có vài đạo quang mang đánh lên Vạn Mộc Phong Thần Bích, nhưng chưa từng làm dao động được chút nào.
Không gian quanh người Nhạc Vũ giờ phút này phảng phất như bị vặn vẹo, hơn phân nửa huyền binh pháp bảo đều văng đi, mà những loại đạo pháp cũng nổ tung trước khi bắn tới, kể cả sóng xung kích cũng bắn sang bốn phía.