Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 693: Chương 693: Nhạc Vũ thu đồ đệ




Phụ nhân vẫn lạnh lùng không đáp, vẫn nằm im lìm như pho tượng. Liễu Thành cũng không tỏ vẻ thất vọng, tiện tay quất Liễu Nguyệt Như thêm vài roi, nói:

- Ta biết lão tổ ngươi đang lo lắng chuyện gì, ngươi sợ đem bí đồ giao ra, hai người các ngươi sẽ không còn nơi náu thân. Lại sợ chúng ta trở mặt giết người đúng không? Nhưng ngươi cũng nên suy nghĩ, ngươi bị trúng Huyền Thiên kỳ độc, một thân tu vi có thể áp chế được mười năm đã xem như rất giỏi. Nhưng kế tiếp ngươi có thể chống đỡ thêm được mấy năm? Nếu lão tổ không chịu nói ra tung tích bí đồ kia ở đâu, chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng một khi ngài chết, nữ hài này xem như phải nếm khổ sở. Chẳng lẽ ngươi không thể đánh cuộc thử xem lời hứa hẹn của chúng ta sao?

Vừa nói tới đó, một đạo bóng roi quất lên lưng Liễu Nguyệt Như. Lần này Liễu Thành tăng thêm sức lực, móc câu trên roi lại kéo ra một mảnh máu thịt của Liễu Nguyệt Như.

Phụ nhân nắm chặt đôi tay, lửa giận trong mắt càng thịnh, nhưng không thể động đậy.

Liễu Thành thấy thế lại lắc đầu:

- Lão nhân gia hà tất phải như thế? Ta chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi! Hôm nay cho dù ta không tới đây, cũng có những người khác sẽ tới, hậu nhân này của ngươi vốn không thiếu một phen bị hành hạ. Lại nói mấy năm nay ngài làm những trò tính toán thật làm người khác căm tức. Còn thừa dịp len lén đưa nàng vào Thủy Minh Tông thì thôi, còn nghĩ cách liên lạc với những lão hữu năm xưa của ngài. Chẳng lẽ lão tổ không biết, bí đồ kia trong chín mươi bảy đảo của Tàn Nguyệt Hải cùng bao nhiêu đảo khác ai không nhìn chằm chằm? Mặc dù có một ngày tu vi của ngài hồi phục, tự tin có thể chạy trốn được sao? Mấy đạo hữu kia của ngươi, có ai dám nhúng tay vào việc này? Dù là Thủy Minh Tông, cũng không thể che chở nữ hài này, lại càng không dám độc chiếm chỗ tốt! Hậu nhân của ngươi nếu không có tu vi thì còn hoàn hảo được một chút, nếu thật có thể tu hành, mấy chục vạn tu sĩ của Tàn Nguyệt Hải cũng không cho phép nàng còn sống.

Vừa nói chuyện, Liễu Thành vẫn tiếp tục quất roi xuống người Liễu Nguyệt Như. Bắn ra mấy đạo vết máu dính lên mặt hắn, hắn lau đi mới đưa mắt nhìn phụ nhân cười lạnh nói:

- Những đạo lý lớn này ta đã nói với ngươi vô số lần! Nhưng ngươi vẫn không chịu nghe. Hôm nay chín mươi bảy đảo cũng không biết có bao nhiêu người không nhịn được muốn động thủ đối với hậu nhân của ngươi. Sư tổ ta cùng ngươi có chút giao tình, còn có thể nói chút tình cảm. Những người khác sẽ không có kiên nhẫn này, ngươi còn chuẩn bị cho hậu nhân của ngươi nếm thêm bao nhiêu đau khổ? Nếu còn tiếp tục trì hoãn, chúng ta cũng không bảo hộ được ngươi.

Thần sắc phụ nhân có chút dao động, tựa hồ đang lâm vào do dự. Sắc mặt Liễu Thành không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, nhưng ngay lúc này Liễu Nguyệt Như đang co rút thành một đoàn trên mặt đất bỗng dưng ngẩng đầu nói:

- Nãi nãi, cháu không đau! Bọn họ không có hảo tâm, không thể nói ra bí đồ!

Thanh âm dị thường khàn đục, nhưng kiên định như đinh chém sắt. Hai mắt phụ nhân ẩn hiện nước mắt, cuối cùng thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Ánh mắt Liễu Thành hiện lên lệ mang, hung quang lóe lên, sau một khắc lại vung roi xuống.

Nhạc Vũ đứng trong góc phòng, nhìn thấy vậy nhất thời nhíu mày. Giờ phút này hắn đã nghe ra đại khái, Tàn Nguyệt Hải chính là chỉ vùng hải vực trăm vạn dặm phương viên chung quanh đây. Trong đó có chín mươi bảy đảo, còn lại là những thế lực tán tu mạnh nhất nơi đây. Giống như Phỉ Ngọc Đảo, tuy có vài Kim Đan nhưng không có tư cách liệt vào trong đó.

Đồ vật có thể dẫn tới nhiều người thèm muốn nhất định không phải là phàm vật. Nhưng bí đồ gì đó rốt cục là thứ gì, hắn cũng không hề có chút hứng thú.

Nhìn vết máu trên người Liễu Nguyệt Như, trong lòng Nhạc Vũ đã sinh ra sát cơ nhàn nhạt. Vừa mơ hồ có chút bội phục tâm chí của nữ hài này thật kiên nghị, có thể hiểu được tình thế, làm cho hắn càng nhìn càng thích.

Thoáng vung tay áo tản đi Chướng Nhãn Pháp quanh người, hiện ra thân hình. Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn qua sắc mặt kinh ngạc của đám người trong nhà. Liễu Thành đang đánh, cũng cảm giác có điều gì đó không đúng. Giờ phút này quanh người Liễu Nguyệt Như lại có một tầng kình khí thật mỏng bảo vệ thân thể nàng, hai roi tuy hắn dùng không ít lực đạo, nhưng không đánh trúng trên người nữ hài.

Hắn ngạc nhiên quay đầu, liền nhìn thấy nơi góc phòng không biết từ lúc nào đang có một vị thanh niên thanh tú đang đứng. Trên mặt hắn khó hiểu, nhưng có một cỗ hàn ý lạnh giá tận tim phổi hắn tràn lên, theo bản năng hắn liền thối lui ra sau mấy bước.

Ánh mắt Nhạc Vũ chỉ thoáng dừng chốc lát trên người Liễu Thành, liền tiến tới mấy bước đi tới bên cạnh Liễu Nguyệt Như, lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi nguyện bái ta làm sư phụ?

Liễu Nguyệt Như đang nhắm chặt hai mắt chuẩn bị chịu đựng nhát roi, vừa nghe vậy chợt kinh ngạc nhìn lên. Lúc này nàng mới phát hiện tình hình đã khác hẳn khi nãy.

Nhìn vào Nhạc Vũ, Liễu Nguyệt Như lộ ra vẻ nghi hoặc, tiếp theo nháy đôi mắt to hỏi:

- Tiên trưởng, Nguyệt Như cũng có thể tu chân sao?

Trong nội tâm Nhạc Vũ nhất thời ngầm cười khổ. Hắn nghe ra trong lời nói của nữ hài mang theo ý đề phòng.

Bất quá cũng khó trách, nếu đổi lại hắn là nữ hài, sau khi có trải qua như thế, hơn phân nửa sẽ hoài nghi cử động này của hắn có phải là vì bản bí đồ kia mà đến.

Nhưng giờ phút này hắn cũng không muốn giải thích, chỉ gật đầu nói:

- Ngũ Hành Linh Thể của ngươi vốn là thể chất tu chân tuyệt hảo. Nhưng tiếc bản thân có thiếu sót, không những chỉ là vấn đề về kinh mạch, bản thân cũng không cách nào khống chế được linh lực, muốn nghĩ tu chân có lẽ người khác thì không được, nhưng trong đó không có ta. Đối với ta muốn chữa trị thứ này chẳng có gì khó khăn!

Những lời này của hắn đã dự định mang theo vẻ thành ý, chỉ có nói rõ như vậy mới có thể làm nữ hài tan biết nghi ngờ.

Nghe được lời này, Liễu Nguyệt Như dao động, chẳng qua trong mắt nàng vẫn còn chút phòng bị cùng nghi hoặc.

Chỉ trong một khắc, phụ nhân nằm trên giường cũng mở mắt, vẻ mặt ngưng trọng đánh giá Nhạc Vũ từ trên xuống dưới, nói:

- Tiền bối tu vi thật cao! Nhưng ngài dự định thu Nguyệt Như làm đệ tử ký danh hay đệ tử ngoại thất?

Nhạc Vũ nhếch môi nhìn qua, phụ nhân kia mặc dù phải dùng toàn bộ tu vi áp chế độc tố, thần hồn cũng bị độc vật xâm nhập nhưng linh giác chưa mất, đã sớm phát hiện ra thực lực chân thật của hắn.

Tu vi của hắn tuy có Tỏa Long Cô cùng Long Lân Kim Giáp áp chế, tuy hắn có thể dùng huyễn pháp bình thường che giấu linh giác của tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng tuyệt không phải tu sĩ bình thường có thể làm được.

Về phần vừa rồi phụ nhân hỏi nhận đệ tử ký danh hay đệ tử ngoại thất, rõ ràng lộ vẻ nghi ngờ trong lòng.

Ánh mắt hắn lạnh lùng làm phụ nhân thoáng có vẻ sợ hãi, Nhạc Vũ chợt cười nói:

- Tự nhiên là thân truyền đệ tử! Cái gì ký danh hay ngoại thất, ta không có thời gian rỗi như thế!

Phụ nhân kia nhất thời thở ra một hơi, trong mắt lộ vẻ vui mừng, cơ hồ quay đầu gấp giọng nói:

- Nguyệt Như còn không nhanh quỳ xuống ra mắt sư tôn của ngươi?

Liễu Nguyệt Như lại không dập đầu, vẫn bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ nói:

- Bái sư có thể, nhưng Nguyệt Như có trưởng bối gặp nạn, không thể rời đi. Không biết tiên trưởng có biện pháp giải trừ độc tố của tổ mẫu không?

Ánh mắt Nhạc Vũ không khỏi hiện lên vẻ ấm áp, càng nhiều là thưởng thức, nghe lời nói của Liễu Nguyệt Như giống như uy hiếp, nhưng kẻ ngốc cũng nghĩ ra được nguyên nhân.

Nếu đổi lại là người khác, mặc dù hắn không giáo huấn một trận, nhất định cũng chẳng thèm để ý tới. Nhưng nữ hài này hắn càng nhìn càng thấy thuận mắt. Huống chi Liễu Nguyệt Như cũng vì một mảnh hiếu tâm, dưới tình thế như vậy vẫn còn nhớ tới trưởng bối của mình, càng thêm đáng quý. Hắn gật nhẹ đầu, trong tay hiện ra một tử sắc hồ lô. Hắn vừa định động thủ, đột nhiên cảm thấy phía sau có một cỗ linh lực ba động thật nhỏ. Một đạo phù triện màu vàng nho nhỏ đang phá vỡ hư không, chạy về phương xa.

Nhạc Vũ cười lạnh một tiếng, không đi ngăn cản. Tay phải kháp pháp quyết, sau đó vỗ vào hồ lô. Ngay tức khắc liền có một cỗ hồng sắc ti tuyến nhạt nhạt phát ra, tiến vào bên trong cơ thể phụ nhân, cuối cùng lại có một cỗ hấp lực nhàn nhạt bao phủ người nàng.

Tử Vân Hồ Lô từ sau khi rơi vào trong tay hắn cũng rất ít dùng qua. Chỉ vì vật này hắn vẫn chưa hoàn toàn luyện chế, mấy ngày nay càng không có được thời gian đi phía nam thu thập kỳ độc dương khí, phần lớn công hiệu vẫn chưa từng phát huy ra.

Bất quá có thể dùng độc khắc độc, công hiệu hấp thu vạn độc đối phó với Huyền Thiên kỳ tộc cũng đúng lúc thích hợp. Chỉ trong chốc lát, trên người phụ nhân liền bay lên khói độc hắc hồng sắc, hút vào bên trong Tử Vân Hồ Lô. Ước chừng một hồi lâu, mùi hôi thối cũng đã từ từ biến mất. Chẳng qua mặc dù trừ đi được độc tố trên người, nhưng dung mạo của phụ nhân vẫn vô cùng tiều tụy, hai mắt vô thần, vẻ mặt tái nhợt, đây là chứng bệnh do khí huyết suy giảm quá nhiều.

Nhạc Vũ thầm nghĩ đã cứu người cứu tới tận cùng, tiện tay bắn ra vài giọt dược dịch hồng sắc vào trong cơ thể đối phương, ngay sau đó là một viên hồng sắc đan dược.

Đây đều dùng tinh huyết Yêu Tiên chân long luyện chế, có thể khôi phục lại nguyên khí. Hắn vốn chuẩn bị lấy ra rèn thể, nhưng dùng lúc này cũng vừa lúc thích hợp.

Quả nhiên qua thêm chốc lát, trên mặt phụ nhân đã khôi phục vẻ hồng nhuận, trong mắt lộ ra vài phần hoảng sợ. Tiểu Huyền Thiên kỳ độc này, trên thế gian người có thể giải độc chỉ có tầm mười người. Mà giờ khắc này độc tố trong cơ thể nàng tuy chưa hết hẳn, nhưng chỉ cần dùng phương pháp thi triển thêm mười lần cũng có thể hoàn toàn giải trừ. Thật không biết tử sắc hồ lô kia rốt cục lại là pháp bảo gì?

Mặc dù độc chất trong cơ thể nàng đã giảm bớt, nhưng tu vi chưa thể phục hồi, không dám chậm trễ đứng bật dậy nói:

- Vãn bối Liễu Tuệ, tạ ơn tiền bối tương trợ!

Vừa thốt ra, trong lòng nàng lại càng kinh nghi bất định. Nhạc Vũ cho nàng uống viên đan dược, ban đầu còn chưa có công hiệu, nhưng giờ phút này đã khôi phục lại nguyên lực, làm kinh mạch khô héo từ lâu trong người nàng giống như gặp được cam sương, tràn trề không dứt, không hề có chút dấu hiệu muốn dừng lại.

Tiện tay lấy ra loại đan dược cấp bậc như vậy, người thanh niên này nhất định phải vô cùng kinh người. Không biết là tu sĩ phương nào, trước đây sao chưa từng nghe nói qua? Chẳng lẽ là tân tấn Đại Thừa?

Giờ phút này Liễu Nguyệt Như quá đỗi vui mừng, liền cung kính quỳ xuống, trong miệng nói:

- Sư tôn tại thượng, xin nhận bái lạy của đồ nhi!

Nhạc Vũ nhếch môi, thấy Liễu Nguyệt Như đang định khấu đầu, liền tiện tay phất ra đạo pháp lực, nâng nàng đứng lên, thuận tiện cầm máu trên người nàng, lãnh đạm nói:

- Lễ bái sư đợi ngày sau về tông môn lạy tổ sư rồi hãy nói. Ngươi cần nhớ lấy, sư phụ ngươi tên Nhạc Vũ, xuất thân Quảng Lăng Tông. Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử chân truyền của Quảng Lăng Tông!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.